Chương 5

Estate's Park từ sáng đã náo nhiệt, buổi biểu diễn lần này được sắp xếp ở ngoài trời, chiếm hai vị trí lớn nhất trong khuôn viên. Lần này, Estate đã phát ra nhiều thư mời nhất trong lịch sử của mình, bao gồm hầu hết các phương tiện truyền thông và nghệ sĩ giải trí hàng đầu trong ngành thời trang trong và ngoài nước.

Đây chắc chắn là buổi biểu diễn lớn nhất của Estate.

"Chị Ricky, Sean đến rồi."

Ricky đang xù đầu xù tóc bận rộn đến mức mồ hôi chảy thành dòng ở sau hậu trường. Còn trợ lý của cô, thì vừa nhìn thấy ông chủ đang uống cà phê trong phòng chờ.

Ricky đặt xuống những gì đang làm và gật đầu với người trợ lý, quay người đi vào phòng làm việc của Tiêu Chiến.

"Nhà thiết kế Sean, anh đến rồi!"

Tiêu Chiến nhìn cô gái đang cười trước mặt mình, nhất thời cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

"Được rồi, tôi cùng cô qua hậu trường rà soát lại công việc, cô đừng làm tôi sợ."

Ricky mở to mắt như thể vừa nghe được một câu chuyện kinh động.

"Tôi nghe có đúng không vậy? Nhà thiết kế Tiêu Chiến hôm nay lại muốn rà soát hậu trường?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Nhất Bác sắp tới rồi. Tôi sẽ đi với cô một vòng. Sau đó, tôi đón cậu ấy về phòng nghỉ, tôi sẽ đích thân nhìn trạng thái của cậu ấy."

"Đáng ra tôi đừng nên hỏi làm gì…"

Tiêu Chiến lần đầu tiên đến hậu trường show diễn, trước đây tất cả các show diễn lớn nhỏ đều do một mình Ricky điều hành. Khi có một nhân viên mới gia nhập thương hiệu, họ sẽ được thông báo rằng Tiêu Chiến là nhà sáng lập và cũng là người chịu trách nhiệm về tất cả thiết kế của thương hiệu, còn tất cả các vấn đề khác ngoài thiết kế sẽ được giao cho Ricky.

Trong nhiều năm như vậy, dù Ricky luôn càm ràm bất mãn về Tiêu Chiến, nhưng lần nào cô ấy cũng xử lý mọi việc một cách liền mạch, cô biết rõ Tiêu Chiến đã nỗ lực đến như thế nào vì Estate trong những năm qua.

Mọi người trong hậu trường của show diễn đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình và trông có vẻ bận rộn, nhưng thực tế thì mọi quy trình đều diễn ra một cách trật tự, gọn ghẽ. Thậm chí không ai để ý rằng nhà thiết kế huyền thoại chưa từng xuất hiện của Estate đang đứng ở đây vào lúc này.

"Ricky, cảm ơn."

Không chỉ ngày nay, mà mỗi ngày trong quá khứ.

Ricky mỉm cười và vỗ vai anh "Tôi không vui khi thấy anh khách sáo như thế này đâu."

Vừa dứt lời Ricky quay lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng lặng lẽ ở cửa ra vào, toàn thân toát ra khí lạnh. Cảm giác rõ ràng là "người sống chớ gần", dưới chiếc mũ đen dường như có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bàn tay Ricky đang đặt lên vai Tiêu Chiến.

Ricky bất giác rùng mình, rít lên, có chút gì đó đáng sợ.

"Chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến quay đầu lại hỏi, liền thấy cô chỉ về hướng cửa.

"Bạn nhỏ của anh tới rồi, anh có thể đưa cậu ta đi trước đi, sau đó tôi sẽ kêu trợ lý mang quần áo và nhóm stylist hỗ trợ cho cậu ấy."

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến dịu đi ngay từ khi anh nhìn ra cửa, và anh bước đến đó với một tiếng "ừm" nhẹ. Ricky lại đảo mắt về phía hậu trường.

Chỉ có hai người trong phòng khách lớn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Gầy.

Hai giọng nói đồng thời vang lên trong đầu cả hai. Hai lần gặp nhau trước hai người đã không kịp nhìn nhau thật kỹ. Bây giờ, ánh mặt họ chân thật nhìn nhau thật chậm, chỉ để nhận ra rằng họ đã không nhìn thấy nhau như thế này từ rất lâu, rất lâu rồi..

Tiêu Chiến khẽ thở dài, có vẻ như giữa anh và Vương Nhất Bác đã đánh mất quá nhiều thời gian.

"Đáng lẽ hôm qua em phải nhận được lịch trình của buổi diễn, vậy mà giờ anh mới đưa cho em được. Nhà tạo mẫu sẽ đến giúp em sao. Em là gương mặt xuất hiện cuối cùng của show diễn. Còn khá lâu. Lát nữa anh nhờ trợ lý mua cho em ít đồ ăn. Không thể để bụng đói tham gia show được." Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Tiêu Chiến cười nói. "Thật tiếc vì lần đầu tiên em đến nhưng anh lại không trực tiếp xem được toàn bộ buổi biểu diễn."

Vương Nhất Bác có thể nghe thấy sự hụt hẫng trong âm sắc của Tiêu Chiến, không phải vì anh ấy không thể xem toàn bộ buổi "biểu diễn hôm nay", mà vì đây là "lần đầu tiên" cậu đến tham gia show diễn của Estate.

Trên thực tế, hàng năm, Estate đều gửi thư mời đến Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến muốn hỏi tại sao Vương Nhất Bác chưa bao giờ đến tham gia show diễn nào của Estate, nhưng anh không thể nói được. Tiêu Chiến dường như biết câu trả lời, nhưng anh lại sợ rằng anh ấy sẽ thực sự nghe thấy câu trả lời mình không muốn nghe nhất từ Vương Nhất Bác. Tốt nhất là không cần hỏi gì cả.

Không nhất thiết phải biết lý do của mọi thứ. Nếu sự thật có đến 80% khả năng khiến ta buồn, vậy thì hãy chọn cách ở yên trong 20% còn lại kia, như thể bấu víu lấy một lối thoát.

Cuối cùng Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được, cậu ấy nói: "Không phải như vậy tốt hơn à, tôi được đứng vị trí vedette trong chương trình đầu tiên của Estate mà tôi tham dự."

Không được, trái tim Tiêu Chiến dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ tan ngay lập tức trong khoảnh khắc dịu dàng này. Vẫn ổn nếu Tiêu Chiến tự xoa dịu bản thân mình. Anh có thể làm điều đó một mình. Thế nhưng, rõ ràng là họ quá thấu hiểu nhau. Vương Nhất Bác, chỉ trong một giây tiếp theo, đã kịp an ủi anh bằng lời nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt của cậu.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhưng viền mắt đã đỏ.

lTrợ lý nhanh chóng đưa nhà tạo mẫu và quần áo vào phòng khách. Tiêu Chiến đã mời nhà tạo mẫu hàng đầu người Ý Luciano để tạo kiểu cho Vương Nhất Bác. Các nghệ sĩ muốn anh ấy tạo kiểu cần phải hẹn trước một năm, nhưng người thực sự nhận được sự đồng ý cuối cùng chỉ có rất ít, bởi vì Luciano chỉ tìm kiếm những người cho anh ấy cảm giác được truyền cảm hứng.

Luciano tròn mắt khi Vương Nhất Bác mặc lại quần áo và bước ra, anh chợt hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nói khi gửi lời mời với anh: "Anh sẽ nhìn thấy Venus ngoài đời thật."

"Hey! Ho Solo Guardato IL foto Bed & Breakfast DI Yibo, Al Quel Momento HO sentitO DI Avere Tanta ispirazione, mA Adesso Quando LO Vedo, Sean, Finalmente HO Capito Perché LO hai Detto Venus."(Tôi chỉ xem một bức ảnh của Bo, lúc đó tôi nghĩ rằng tôi có rất nhiều cảm hứng, nhưng bây giờ tôi gặp trực tiếp anh ấy, Sean, tôi cuối cùng đã hiểu tại sao bạn gọi anh ấy là Venus.)

Luciano không đợi Tiêu Chiến nói thêm và bắt đầu tạo kiểu cho Vương Nhất Bác.

Ricky cũng mang theo các phụ kiện vào phòng, tất cả đều do Tiêu Chiến tự thiết kế, chỉ có một bộ duy nhất trên thế giới.

"Tôi chưa bao giờ thấy Luciano nghiêm túc như vậy. Có vẻ như bạn nhỏ của anh thực sự truyền được cảm hứng cho anh ta. Chậc chậc, cậu ấy thực sự rất đẹp trai, thảo nào anh lại bị ám ảnh bởi cậu ấy suốt nhiều năm như vậy."

Ricky không để vuột bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc Tiêu Chiến. Nhưng sau khi cô ấy ghé vào tai Tiêu Chiến và nói điều này, cô lại lần nữa có thể cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh nhìn lạnh hơn cả tuyết trên đỉnh Alps.

"Cô có thể tha cho tôi yên chút không? Không phải cô bận chuẩn bị show diễn à?"

"Mang đồ qua đây nhân tiện lười tí thôi. Tôi về hậu trường liền đây, nhà thiết kế Tiêu đại nhân."

Sau khi Ricky rời đi, phòng khách yên tĩnh trở lại, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, người đang nhắm mắt trong gương.

Tiêu Chiến vẫn nhớ một cuộc phỏng vấn trước đây mà anh ấy đã từng trả lời,

"Tôi thích nhất là đôi mắt của cậu ấy."

Bởi vì khi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trong mắt cậu chứa tất cả những dải ngân hà.

Anh không biết mình đã nhìn chăm chú cậu trong bao lâu, cho đến khi Luciano thốt lên “Ho finito!” (Hoàn thành!) Vương Nhất Bác từ từ mở mắt ra, và ngay lập tức,bốn mắt họ chạm nhau.