Quyển 3 - Chương 21: Ánh sáng (Hikari)

Tác giả: Di Lệ

Không khí của hiện thế vẫn loãng đến mức khiến người ta cảm thấy có chút không khoẻ. Hạt mưa đập vào ô phát ra những âm thanh náo nhiệt rồi lại tịch mịch.

Kuukyou cầm ô đứng trước cửa hàng đã cũ, nhìn những từ "Cửa hàng Urahara." trên cửa, mím môi, cuối cùng vẫn kéo cửa giấy cũ nát ra đi vào, "Anh Kisuke, anh ở đâu?"

Vệt nước đầy đất. Ánh sáng ở huyền quan hơi tối, cô cụp ô lại đặt cạnh cửa, híp híp mắt, có chút nghi hoặc thăm dò nhìn vào trong.

[Kỳ lạ, vừa rồi hình như còn nghe tiếng có người nói chuyện mà, sao đột nhiên lại trở nên im lặng rồi?]

"Anh Kisuke..." Bước chân bước lên sàn nhà đột nhiên cứng lại, Kuukyou nhất thời giật mình sững sờ tại chỗ, ngơ ngác, đại não trống rỗng.

Bên tai là tiếng mưa rơi lộp bộp, bầu trời vẫn âm u. Người đàn ông ngồi ở cửa sổ dùng khuỷu tay chống mặt bàn, một tay tuỳ ý vẫy vẫy chào cô. Mái tóc bạc hơi ngắn ánh màu tím, đôi mắt hẹp dài tựa như sợi dây nhỏ, không chỗ nào không toát lên nét yêu dị.

"Ichimaru... Gin?"

Không đợi đại não có phản ứng, tay phải đã cầm chuôi đao bên hông. Ánh sáng bạc loé qua, lưỡi đao sắc bén nháy mắt thoát ra khỏi vỏ.

'Keng'

"Ara~" Người đàn ông tóc bạc không biết đã rút Zanpakuto của mình ra từ khi nào, chặn lại công kích của cô.

Kuukyou cắn chặt môi dưới, tăng lực trong tay lên, "Vì sao anh lại ở đây?"

"Cái này à..." Ichimaru Gin cong môi, không có bất cứ biểu cảm khác thường, "Đương nhiên là..." Hắn còn cố ý kéo dài giọng nói, tựa như không định nói tiếp.

"Là cái gì?" Thân đao còn đang dùng lực, Kuukyou nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, đầu ngón tay trái khẽ nhúc nhích, "Hadou số 60......"

Lời còn dứt, trong buồng đột nhiên truyền đến một giọng nói lười nhác, nghe như chẳng để ý, lại đánh vỡ không khí giằng co gay gắt giữa hai người, "Ara, cấm đánh nhau trong cửa hàng nha~"

Kuukyou giật mình quay đầu, vừa lúc thấy người đàn ông mặc áo ngoài màu xanh lá đang đỡ mũ của mình đi ra. Cô giật mình sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì, "Anh... Anh Kisuke?"

"Kuukyou tới à?" Urahara nhẹ nhàng phe phẩy cái quạt giấy, đi xuống ngồi bên cạnh bàn, "Tessai không ở nhà đúng là phiền thật mà~ À, đúng rồi!" Hắn cười hì hì nhìn hai người, tựa như hoàn toàn không phát hiện không khí giương cung bạt kiếm ấy, "Thu đao lại đi, nhìn như vậy khiến người ta áp lực lém~"

"Nhưng mà..." Kuukyou kinh nghi bất định nhìn hắn, lại nhìn Ichimaru Gin, buông đao xuống lại không tra vào vỏ, Ichimaru Gin thì lại nhàn nhã cất đao về bên hông, lại lần nữa lười nhác ngồi trên tatami, "Ara ara, ngài Kisuke mà còn không xuất hiện là tôi sẽ bị Kuukyou-chan chém đấy~"

"Ai bảo cậu không nói chân tướng cho con bé?" Urahara che quạt trước mặt, đôi mắt dưới vành nón vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ mà nheo lại, "Cái này gọi là 'xứng đáng' nhá~"

"Ara, ngài nói vậy làm tôi đau lòng quá~"

"Cho nên nha~ Kuukyou, thật ra chính là như vậy."

Kuukyou nhíu mày, "'Như vậy' là như thế nào?"

"Uhm, nói đơn giản chính là..." Dừng một chút, hắn đột nhiên nói nhanh hơn, "Ichimaru nhận lời anh và Yoruichi nằm vùng bên Aizen nha!"

Sét đánh giữa trời quang!

"Anh nói cái gì!"

Urahara hàm hồ nói ra sự thật. Kuukyou buồn bực ngồi uống trà một bên, lại nghe Ichimaru nhắc đến chuyện hôm qua.

"Có thể kết hợp linh lực? Như vậy con Hollow kia thật sự chính là kết quả thí nhiệm lúc ấy Aizen nhắc tới sao?" Cô buông chén trà, nghiêm túc nhìn Ichimaru Gin, "Vậy nên mới có năng lực dung hợp linh thể?"

"Ừ~" Gin gật đầu, không cho ý kiến, "Nhưng mà Kuukyou-chan đúng là lợi hại thật đấy~ Chẳng trách Aizen lại coi trọng năng lực của em~"

Trong lòng đột nhiên chấn động.

Kuukyou chuyên tâm uống trà, để hai người kia trao đổi tình báo với nhau.

[Đáng giận, rõ ràng đã sớm đoán được lúc trước người kia nhận nuôi mình có lẽ chỉ là vì nguyên nhân này, nhưng nghe Gin nói ra như vậy vẫn......]

"Như vậy, tôi cáo từ trước~" Trong lúc xuất thần, Gin đã đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, chỉnh lại Zanpakuto bên người rồi đi ra ngoài, "Nhân dịp tạnh mưa về nhanh thôi~"

Nghe hắn nói vậy, Kuukyou lúc này mới phát hiện, cơn mưa to tầm tã không biết đã tạnh từ khi nào. Giọt nước trượt xuống mái hiên, theo gió nhẹ đập vào cửa sổ.

Tiếng cửa giấy mở rồi đóng từ ngoài truyền đến, nhìn Urahara lại lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, cô nhíu nhíu mày, rũ mắt nhìn sợi khói trắng tản ra từ chén trà, nhỏ giọng nói: "Anh Kisuke, anh có cách nào giúp anh Kaien khôi phục linh lực không?"

"Hửm?" Urahara nhướn mày, vẻ mặt nhàn nhã phe phẩy cây quạt, "Em hy vọng Kaien khôi phục linh lực?"

Kuukyou đột nhiên ngẩng đầu, không chút do dự nói: "Đó là đương nhiên mà!"

Urahara vẫn phe phẩy cái quạt, không để ý uống một ngụm nước, "Nhưng nếu như vậy sẽ lại bị cuốn vào âm mưu của Aizen nha~"

"A?" Đại khái không nghĩ đến vấn đề này, Kuukyou ngẩn người. Nhưng sau đó, cô lại thoải mái cười rộ lên, "Nhưng em nghĩ, anh Kaien nhất định hy vọng lại một lần nữa trở thành Shinigami."

"Nhưng mà rất phí thời gian đó nha~ Huống hồ anh còn không biết tình huống hiện tại của Kaien nữa~"

"Không sao! Cứ để em lo! Lại còn có cả chị Yoruichi mà!"

"Ara, nhân lúc Yoruichi không ở đây mà tính kế cô ấy sẽ bị đánh đó~"

"Đừng lo lắng, em sẽ chuẩn bị sẵn thuốc trị thương cho anh Kisuke~"

".... Kuukyou thật là làm anh đau lòng quá~"

Trời tối dần.

Toushirou đứng dưới mái hành lang, nghiêng đầu nhìn đình viện tối tăm.

Buổi chiều mưa to tầm tã, đến chạng vạng mới đột nhiên tạnh.

Gió đêm không ngừng thổi, mang theo mùi cỏ và bùn đất ướŧ áŧ.

Cậu thu hồi tầm mắt, lại một lần nữa nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt.

Kuukyou, từ sau khi tham gia lễ tang của Shiba Miyako đến giờ đều nhốt mình trong phòng không ra ngoài.

Cậu nhíu nhíu mày, bước chân dừng một chút, lại không lại gần thêm.

Cô bây giờ... Có Hinata là đủ rồi nhỉ?

Đôi mắt xanh lam xẹt qua tia mất mát. Cậu mím môi, xoay người rời đi, lại ở lúc đó, bất ngờ nghe được tiếng cửa kéo ra.

Toushirou bỗng chốc quay đầu lại, một thân ảnh màu trắng bất ngờ tiến vào tầm mắt. Thiếu nữ nho nhỏ mặc một chiếc áo trắng đơn bạc, đôi chân trần chạy ra cửa, mái tóc trắng bạc nhu thuận xoã tung. Cô nắm lấy góc áo cậu, đôi mắt mèo vàng lục mờ mịt vô thố, "Toushirou..."

Ánh mắt như vậy, cực kỳ giống một con thú nhỏ bị thương. Làm trái tim cậu run lên. Cậu mím môi, không biết nên nói gì.

"Toushirou." Kuukyou ngửa đầu nhìn cậu, khuôn mặt mang theo sự cẩn thận, "Vì sao... Mấy ngày nay đều không thấy anh..."

"Mấy ngày nay..." cậu dời mắt đi, không nhìn mặt cô, chỉ thấp thấp nói, "Mấy ngày nay khá bận..."

"Nói dối!" Tựa như dẫm phải đuôi, thái độ của thiếu nữ đột nhiên trở nên sắc bén, "Các người đều như vậy... Luôn không chịu nói sự thật cho em!" Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che trước mặt, khuôn mặt tinh xảo ẩn trong bóng đêm, đen tối không rõ.

"Vì sao muốn lừa em, 70 năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy... Em thật sự quá thất bại..."

Hai vai cô run rẩy, tựa như đang ẩn nhẫn. Hai tay không tự chủ được nắm chặt, Toushirou nâng tay, cảm giác như trái tim mình đang run rẩy.

"Vậy nên, không thể ngăn cản chị Miyako biến mất, cũng không thể giữ được linh lực của anh Kaien, ngay cả Tetsu-kun cũng vậy..."

Đôi tay đột nhiên run lên, đau đớn tinh tế lan khắp l*иg ngực.

"Vậy mà lại trắng trợn tổn thương anh ấy như vậy... Em quả nhiên... Quá kém..."

Âm cuối của thiếu nữ run rẩy lướt qua bên tai, tựa như tự giễu, lại tựa như khóc thầm. Cậu chưa từng thấy cô như vậy. Tình tố không biết tên tựa như dần rõ ràng trong đầu.

Cậu giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ, dùng sức ôm cô vào lòng, "Ngu ngốc! Đó không phải là lỗi của em!"

"A?" Thân thể cô run rẩy, nhưng ngay sau đó lại dần bình tĩnh lại. Thân thể thiếu niên mang theo hơi thở mát lạnh mà ấm áp, nhu hoà và mát lạnh không ngừng tiến vào xoang mũi, xông thẳng vào trong lòng, bổ khuyết lại trái tim cô.

Kuukyou nâng tay nắm chặt lấy lưng áo Toushirou, hít mũi, cúi đầu vùi mình vào ngực cậu, "Xin lỗi, Toushirou. Em vậy mà lại tức giận với anh......"

"Không..." Cậu thở dài, như giãy giụa, cuối cùng lại không nói ra. Cô nhỏ nhắn như vậy, ngay cả cậu cũng có thể dễ dàng ôm vào lòng. Cậu không biết rốt cuộc chuyện lần này tạo thành thương tổn thế nào với cô, cậu không thể miệt mài theo đuổi, cũng không muốn miệt mài theo đuổi.

Mười năm trước, cô gặp nạn trong lúc thực tập, Asakawa Ran dùng chính sinh mệnh mình bảo vệ cô, mười năm sau, vợ chồng Shiba gặp nạn, cô phấn đấu quên mình, bảo vệ được Shiba Kaien.

Những chuyện này, đều không có cậu. Cho dù đã trở thành đội trưởng, lại vẫn không thể bảo vệ cô thật tốt.

"Xin lỗi, Kuukyou."

"Vì sao xin lỗi?" Giọng nói nho nhỏ truyền tới, Kuukyou lắc đầu, cảm xúc rõ ràng đã bình tĩnh lại, "Chỉ cần là Toushirou, hoàn toàn không cần xin lỗi em. Chỉ cần là Toushirou, toàn bộ đều sao cả. Bởi vì Toushirou..."

"A! Rượu ngon! Đừng ngăn cản... Hức... Tôi! Rượu ngon như vậy... Hức... Vậy mà chẳng cho tôi uống... Hức... Tetsu, cậu quá phận... Hức... Nha!"

Cửa đội xá bất ngờ truyền đến hét lớn, tuỳ tiện xông tới, đánh vỡ sự yên lặng.

Toushirou và Kuukyou phản xạ có điều kiện tách nhau ra. Khuôn mặt đỏ ửng rõ ràng giấu trong bóng đêm, cuối cùng cũng dần nhạt đi.

"Đội phó à..." Sau đó là một giọng nam bất đắc dĩ, vẫn rõ ràng như trước, "Dù đau lòng cũng không nên đến quán rượu uống nhiều như vậy chứ?"

"Ai... Hức... Ai đau lòng!" Giọng nữ hào sảng không cam lòng phản bác, "Tôi chỉ là.. Hức.... Vì rượu lần này quá ngon!"

"Rồi! Rồi!" Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua kẽ lá, Hinata gian nan nâng Rangiku lung lay đi vào, thấy Kuukyou và Toushirou thì hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười, "Thì ra Kuukyou-chan và đội trưởng đều ở đây à?"

Toushirou gật đầu, nhìn Rangiku thần chí không rõ, bất mãn nhíu mày, "Matsumoto lại đi uống rượu?"

"Ha hả," Hinata bất đắc dĩ cười gật đầu, quay đầu nhìn Rangiku không biết đã ngủ từ lúc nào, "Cũng không có cách nào, quan hệ của đội phó và nhà Shiba rất tốt mà, giờ xảy ra chuyện như vậy... Cũng không thể trách cô ấy."

"Uhm... Tetsu-kun?" Kuukyou đi qua, chớp mắt, "Giao chị Rangiku cho em đi."

"Cũng được." Hinata cười nói, "Nhưng mà em đỡ được cô ấy sao?"

"Đương nhiên!" Thiếu nữ không phục phồng má, đón nhận Rangiku, "Nói thế nào em cũng là tam tịch đội mười mà!"

"Được! Được!" Hinata buồn cười xoa đầu cô, nhìn cô chào hỏi họ rồi cẩn thận đỡ cô gái đã say gục rời đi, không khỏi lại cong khoé miệng. Ngẩng đầu vừa lúc đón nhận ánh mắt bất mãn của Toushirou, hắn cong môi cười, "Đội trưởng, giờ rảnh không?"

"Hửm?" Toushirou nhíu mày, do dự hỏi hắn, "Có việc?"

Hinata nhún vai, nhìn bóng dáng Kuukyou đã đi đến chỗ rẽ, "Ừ, có chút."

Toushirou nhìn hắn, ánh mắt dời về phía thiếu nữ đã rời đi. Một khắc ấy, thiếu nữ như cảm nhận được gì mà quay đầu, đôi mắt mèo màu vàng lục trong bóng đêm hoa quang lộng lẫy.

[Chỉ cần là Toushirou.

Bởi vì Toushirou.

Là ánh sáng duy nhất của em.

Đó là.

Chân thật cuối cùng.]