Chương 11

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

Nắng mùa đông ấm áp bao trùm huyện Lâm An, khi tiếng còi nghỉ trưa vang lên, cánh cửa nhà máy sắt thép Số 1 mở ra, các công nhân cầm hộp cơm của mình chạy vội vào nhà ăn.

Ở cái thời này, công nhân chẳng khác gì con cưng, đặc biệt là công nhân của nhà máy sắt thép Số 1, bởi vì phải làm công việc chân tay nặng nhọc nên mỗi tháng khẩu phần lương thực họ nhận được từ ba lăm đến bốn tám cân, đãi ngộ rất tốt. So với tình hình bên ngoài đói khát, ba ngày không có cơm ăn, nhà ăn của nhà máy sắt thép Số 1 nào là màn thầu thô lương, cháo hoa màu đủ no, thỉnh thoảng lại được trợ cấp thêm ba hào tiền và phiếu lương thực, có khi còn thêm một thìa thịt cộng một cái bánh bao chay.

Các công nhân trẻ tuổi đều chỉ quan tâm đến lương thực ở nhà ăn, thỉnh thoảng sẽ được bữa ngon. Chỉ những công nhân có gánh nặng trong nhà, phải nuôi gia đình mới chọn mang cơm đi, hấp trên bếp sắt trong nhà ăn rồi ăn với dưa muối.

Hôm nay, đám thanh niên trẻ còn chưa tới gần nhà ăn đã nghe thấy có người phàn nàn: "Lại là cà tím với cá hố, đã nấu cả tuần rồi mà không chán à."

Các công nhân nghe vậy đều đồng loạt than phiền. Thời nay thịt cá khan hiếm, chỉ có cá hố là dễ bảo quản và vận chuyển, bộ phận thu mua của nhà ăn không biết từ đâu lấy được một xe, thêm cà tím vào nấu thành món mặn bán. Ăn vài bữa thì không sao, nhưng nấu nhiều bữa khiến mọi người ngửi mùi thôi đã thấy buồn nôn.

"Ôi chao, chán quá, đi thôi, chúng ta ra cửa sau đi!" Đây là ám hiệu mọi người ngầm hiểu với nhau.

Ở cửa sau nhà ở tập thể của nhà máy có vài sạp hàng lưu động nhỏ, thấy những công nhân này dư dả nên thường đến bán ít đồ ăn nhẹ như nước đậu, lạc rang, chân vịt kho. Thấy thế, một số công nhân lắc đầu quay về nhà ăn, trong khi những người khác vẫn đi về phía cửa sau.

Hôm nay các công nhân đi tới cửa sau, thấy ngoài mấy người bán hàng thường ngày còn có một cô bé xinh xắn đứng ở một góc. Dáng dấp cô bé chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, da trắng như tuyết, tóc đen buộc đuôi ngựa, mặc áo bông rộng màu xanh quân đội, tay ôm một chiếc túi đeo vai cũng màu xanh quân đội.

Hầu hết các công nhân đều còn trẻ, lập tức dán mắt xem, lại xấu hổ không dám nhìn chằm chằm. Thỉnh thoảng họ ghé mắt nhìn qua rồi liếc lại, thì thầm với nhau không biết là em gái nhà ai đang đợi ở đây? Có người không khỏi vờ ngang qua trước mặt cô, muốn nhìn kỹ hơn.

Ai ngờ vừa đi qua đã nghe thấy cô bé lanh lảnh nói: "Đồng chí, anh có cần thịt lợn hầm không?"

"A!...Gì cơ?" Anh công nhân trẻ tuổi được hỏi đỏ mặt như thể bị giẫm phải đuôi.

Lâm Nhiên Nhiên cười lấy hộp cơm ra, nhỏ giọng nói: "Thịt hầm rau mận khô nhà làm, sạch sẽ thơm ngon, anh có muốn ăn không ạ?"

“Thịt?!” Anh công nhân trẻ nuốt khan.

Thời nay có ai mà không thèm thịt? Anh bán sức làm việc trong nhà máy cả ngày trời, lại đương lúc trai tráng, một bữa có thể ăn bảy tám cái bánh bao to! Lâm Nhiên Nhiên mở một góc hộp cơm, lộ ra thịt hầm rau mận khô béo ngậy khiến mắt anh xanh cả lên.

"Muốn, muốn chứ!"

Lâm Nhiên Nhiên nâng giá tại chỗ: “Năm hào ba miếng, cộng một lạng phiếu thịt.”

“Cái gì?” Đôi mắt của anh công nhân trẻ mở to.

Lâm Nhiên Nhiên cũng căng thẳng, chẳng lẽ giá cao quá? Sau đó, anh thanh niên trẻ đột nhiên nói: "Chờ chút! Anh đi tìm công nhân lấy phiếu thịt, em giữ cho anh nhé!"

Nói xong lập tức nhấc chân chạy.



Lâm Nhiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, các công nhân lần lượt đi đến, vừa thấy thịt của Lâm Nhiên Nhiên, ánh mắt đều phát sáng, nghe giá khá phải chăng nhưng họ lại không có phiếu thịt. Trong một thoáng, Lâm Nhiên Nhiên bị nhiều người vây quanh, nhưng không ai chi tiền mua.

Một nữ công nhân thắt bím tóc to bĩu môi, nói: “Một thìa thịt kho tàu ở nhà ăn cũng chỉ ba hào, không cần phiếu thịt. Cô bán đắt thế? Hơn nữa, thịt của cô có sạch không? Không phải làm từ thịt động vật chết đấy chứ?”

Cô ta là cô gái duy nhất trong đám thanh niên, khá được chú ý. Hơn nữa, lời cô ta nói khá có lý khiến những người vốn định mua đều lưỡng lự. Đặc biệt là anh công nhân trẻ vừa đi lấy phiếu thịt đã quay lại, nghe vậy cau mày nói: "Đồng chí Tăng Hồng Mai, bây giờ là giờ ăn cơm, sao cô lại nói thế?"

"Tôi nói sai à? Tiệm thịt mỗi ngày cung ứng bao nhiêu thịt lợn? Thịt lợn của cô ta ở đâu ra? Lỡ như là thịt lợn chết thì sao?"

“Nhưng thịt này mùi rất thơm." Các công nhân do dự nói. Dù gì thịt này không thường xuyên có, một tuần chỉ thấy một hai lần trong nhà ăn. Hơn nữa, thịt lợn hầm của Lâm Nhiên Nhiên rất thơm, nhìn lại càng hấp dẫn.

Tăng Hồng Mai càng gay gắt nói: "Đã thơm thế sao anh không ăn thử xem? Lỡ không ngon thì sao, năm hào còn thêm một lạng phiếu thịt đấy! Ai đảm bảo là ngon hả?"

Mọi người nhìn nhau, đúng vậy, năm hào cộng một lạng phiếu thịt chẳng ít, nếu mua phải thịt lợn chết hoặc ăn không ngon thì thiệt lắm!

"Tôi bảo đảm cho em ấy!" Nói xong, một công nhân chen vào trong đám đông, chính là Lý Giải Phóng mua thịt lợn của Lâm Nhiên Nhiên hôm qua.

Một đám công nhân vây quanh một cô bé, nhìn từ ngoài vào như đang định bắt nạt cô. Lý Giải Phóng đẩy họ ra: "Làm gì thế hả! Đừng có làm người ta sợ!"

Suốt lúc đó, sắc mặt Lâm Nhiên Nhiên không hề thay đổi, thoạt nhìn hình như là sợ thật. Lý Giải Phóng chào Lâm Nhiên Nhiên trước: "Đồng chí nhỏ, em tới rồi!"

Lý Giải Phóng không hề keo kiệt lời cảm ơn, hết lòng khen ngợi Lâm Nhiên Nhiên. Sau đó anh nghiêm túc nói với Tăng Hồng Mai: “Tôi đã ăn thịt lợn hầm của đồng chí nhỏ này. Không chỉ ngon mà em ấy còn vô tư cho tôi mượn hộp cơm. Vì thế tôi tin em ấy sẽ không làm chuyện trái đạo đức đó!”

"Cái gì? Hôm qua cô bé này bán thịt cho anh hả?" Các công nhân đi theo Lý Giải Phóng tới bắt đầu xôn xao.

Mọi người đều sống cùng một nhà ở tập thể, hôm qua Lý Giải Phóng chiêu đãi bố vợ còn dư vài miếng thịt lợn hầm, anh chia hết cho các công nhân, mùi vị đó khiến họ hiện giờ rất thèm.

"Cô bé, anh mua!"

"Cho anh hai đồng, anh mang về nhà cho mẹ anh ăn thử!"

"Tôi đến trước, cậu tránh ra..." Những người đến trước không vui, bắt đầu chen lấn xô đẩy.

"Mọi người im lặng nào! Xếp hàng cho tôi." Lý Giải Phóng hét lên. Anh là tiểu đội trưởng, khá có uy tín trong đám công nhân, mọi người lập tức yên tĩnh lại, nhưng vẫn xô đẩy nhau muốn mua thịt lợn trước.

Lý Giải Phóng trịnh trọng đưa hộp cơm đã rửa sạch cho Lâm Nhiên Nhiên, nói: "Đồng chí nhỏ, bọn họ đều là đám thô lỗ, ăn to nói lớn, em đừng sợ."

Những công nhân này đã quen với sự cởi mở, họ vây quanh Lâm Nhiên Nhiên quả hơi khiến người ta hết hồn. Nhưng Lâm Nhiên Nhiên không sợ, công nhân thời đại này khá chính trực, hơn nữa tội lưu manh rất nặng, cô biết, những thanh niên ăn to nói lớn, thô kệch này không có ý xấu.

"Không sao ạ, mọi người chưa từng ăn món em nấu nên lo lắng cũng là bình thường." Lâm Nhiên Nhiên cười lắc đầu.

“Ôi, họ không biết nhìn hàng, em đừng để ý.” Lý Giải Phóng lấy ra hai đồng, nói: “Hôm nay em có bao nhiêu thịt lợn hầm?”



Lâm Nhiên Nhiên lén nháy mắt với Lý Giải Phóng, cười nói: “Vẫn giá cũ ạ, năm hào ba miếng, cộng một lạng phiếu thịt.”

Lý Giải Phóng hơi sửng sốt, tăng giá rồi ư? Nhưng anh phản ứng rất nhanh, lập tức gọi các công nhân: “Mau lấy phiếu rồi mua đi!”

Mọi người kịp tỉnh táo lại, vội móc túi lấy phiếu thịt, ai không có thì gấp gáp gãi đầu gãi tai.

Trước tiên Lâm Nhiên Nhiên bán cho Lý Giải Phóng và các công nhân đi cùng anh ba đồng cộng sáu lạng phiếu thịt. Sau đó anh công nhân trẻ quay lại lấy phiếu thịt cũng mua ba đồng. Phần lớn những người còn lại đều mua từ năm hào đến một đồng, chẳng mấy chốc đã bán hết hai hộp.

Những công nhân mua được thịt thì ăn luôn tại chỗ, màn thầu của nhà ăn kẹp thịt lợn hầm, cắn một miếng mà mồm miệng đầy mỡ, nước sốt mằn mặn, đậm đà thấm vào màn thầu, màn thầu khô khan liền trở thành mỹ vị.

"Thơm! Thơm quá! Ngon hơn cả đồ đầu bếp chính của nhà ăn chúng ta nấu nữa!" Anh chàng này mà làm mukbang ở đời sau chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, anh ăn ngon đến mức khiến những người ngồi cạnh chưa mua chẳng thể ngồi yên, cộng thêm ngửi thấy mùi thơm, họ lập tức lao đến xếp hàng. Ai mua ít thì tiếc nuối, tất cả xúm lại định mua thêm nhưng lại bị người khác đẩy về phía sau.

"Đi đi, tôi còn chưa mua mà!"

"Cô bé, cho anh một phần!"

Nhìn đám công nhân tụ thành một vòng tròn, những công nhân nghe lời Tăng Hồng Mai không mua thịt đều hối hận, thậm chí có người còn trách móc. Tăng Hồng Mai cắn môi, mặt lúc xanh lúc đỏ. Ngửi thấy mùi thơm đó, bảo cô ta không thèm là nói dối nhưng cô ta không muốn nhận thua đi mua. Vì thế nội tâm càng ghen ghét. Tại sao con nhóc nhà quê này lại có nhiều thịt như thế? Sự nghi ngờ của cô ta là đúng, nhưng sao không ai tin cô ta?

“Xin lỗi, hết mất rồi ạ.” Lâm Nhiên Nhiên đưa hộp cơm trống ra rồi xin lỗi.

"Hả? Tôi còn chưa mua mà!" Những công nhân chưa mua được thất vọng nói.

“Thịt hết rồi, vậy món kho có được không ạ?” Lâm Nhiên Nhiên lấy món kho đã cắt sẵn ra, “Ruột già và ruột non kho, còn cả phổi lợn cay, móng giò kho, ba hào một phần, không cần phiếu ạ.”

"Lòng lợn thì có gì mà ăn? Còn có mùi lạ nữa." Các công nhân thất vọng nói.

Thời nay vẫn có người mua lòng lợn nhưng phần lớn là mua về coi như thêm chất béo. Ruột già được nấu làm mỡ trong ruột tách ra, có thể coi như mỡ lợn. Tuy có mùi lạ nhưng đến nhà máy mà không có cửa cũng không mua nổi. Nhưng chẳng ai thích lòng lợn, lòng lợn kho bán ở quán thịt không có mùi khai thì cũng có mùi hỏng, móng giò kho còn chán hơn, đầy xương không có thịt, một hào một cái mà không ai mua.

Lâm Nhiên Nhiên cười nói: "Em cam đoan không có mùi lạ, nếu anh không hài lòng, em sẽ hoàn tiền."

Thái độ tự tin của cô khiến một số công nhân không mua được thịt lợn hầm ngo ngoe rục rịch. Những công nhân vừa mua thịt lợn hầm của Lâm Nhiên Nhiên đều biết tay nghề của cô, lập tức chen lên nói: "Tôi mua! Tôi mua!"

"Đi đi, người mua rồi đừng có xếp hàng nữa, không công bằng!" Những công nhân vốn đang do dự lập tức trả tiền, bắt đầu tranh nhau mua. Đến khi các công nhân mua món kho ăn thử, vẻ mặt của họ ngay lập tức cổ vũ những người khác, càng lao tới nhiều hơn.

Thời nay, làm kinh doanh cũng phải chú ý đến tiếp thị. Lâm Nhiên Nhiên thầm thấy may vì đêm qua cô đã cắt hết thịt kho thành hai lạng một phần, lúc này cô nhanh chóng dùng đũa chia ra, Lý Giải Phóng ở bên cạnh giúp thu tiền nên Lâm Nhiên Nhiên mới không cuống cuồng.

Cuối cùng, toàn bộ thịt lợn hầm và món kho Lâm Nhiên Nhiên mang tới đều đã bán hết, những công nhân nghe tin đến sau thấy hộp cơm trống không thì than thở.

"Cô bé, ngày mai em đến nữa không? Có còn thịt không?" Các công nhân nhìn Lâm Nhiên Nhiên với ánh mắt nóng bỏng.