Chương 7: Bé Con Giống Bố Nhiều Hơn

Vẻ mặt của Ninh Noãn hoàn toàn khϊếp sợ!

“Không biết anh đang bận, xin lỗi… Không quấy rầy anh.”

Thương Bắc Sâm nhìn bóng lưng xinh đẹp sợ hãi hoảng loạn biến mất khỏi cửa.

Cô mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình có chất vải mềm mại, lúc mang thai, có thể chỉ có đứa con trong bụng béo ra chứ trên người cô không có tí thịt dư thừa nào.

Hơn mười ngày, đã không nhìn ra cô là người phụ nữ mới sinh con xong.

Nếu không tìm được những đặc điểm chỉ có phụ nữ mới sinh mới có thì có lẽ chỉ còn nơi sản xuất đồ ăn cho con anh, thứ rõ ràng dưới lớp quần áo kia mà thôi.

Người bên kia màn hình càng nói càng sung sướиɠ: “Anh Tư, ai cũng nói anh là chính nhân quân tử! Chỉ có mình tôi nói anh y quan cầm thú, ra vẻ đạo mạo. Hiện tại xem ra, chỉ có mình tôi mắt sáng như đuốc nhỉ! Từ cái miệng hồ lô của Lâm Xuyên moi ra được… Anh ở phòng tổng thống không hề thương hương tiếc ngọc làm đến mức con gái nhà người ta phải vào bệnh viện?”

Thương Bắc Sâm tiếp tục lật văn kiện: “Không có chuyện thì bớt nói chuyện vô nghĩa lại đi.”

Trong màn hình máy tính, người đàn ông đẹp trai mang hình tượng của một công tử nhà giàu, ôm ipad đứng cạnh một công trường đang thi công.

Màn tro bụi dâng lên từ xa không hề ảnh hưởng đến khát khao tám chuyện của anh ta: “Anh Tư, anh để người ta ở nhà cũ định làm gì thế, làm người ta nữa hả?”

Thương Bắc Sâm nâng tay đóng màn hình máy tính, thư phòng lại trở về yên lặng.

Ninh Noãn về phòng.



Dựa lưng vào cửa hít sâu một hơi, cô đưa mắt nhìn bé con qua màn hình camera theo dõi.

Bé con khờ dại có thể tinh lọc tất cả những lời lẽ bỉ ổi!

Ninh Noãn nghe thấy tiếng cười của bé con thì cười theo, bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe dưới lầu.

Từ hôm nay sau khi Thương Bắc Sâm rời khỏi thì không trở về đây nữa, mãi đến khi bé con tròn tháng thì có hai gương mặt mới xuất hiện ở biệt thự.

Lâm Xuyên giới thiệu: “Đây là chị Hà, đây là má Vương.”

Ninh Noãn chào hỏi hai người xong, lên lầu nhìn bé con, Thương Bắc Sâm thấy cảm xúc của cô đã ổn định nên đã cho phép cô gặp con.

Lưu luyến giữ bé con trong lòng thật lâu, cô yên lặng nói thầm trong lòng với bảo bối: Chờ mẹ nhé, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi con!

Trước khi về nhà, Ninh Noãn vào chợ mua đồ ăn trước.

Ngồi trước bàn ăn nhặt rau với bà ngoại, chợt nghe bà ngoại nói: “Bố đứa bé có thể chăm sóc bé con không?”

Bàn tay đang nhặt rau của Ninh Noãn dừng lại, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Bà ngoại, điều kiện nhà anh ấy tốt hơn nhà chúng ta rất nhiều, người làm cũng nhiều, để anh ấy nuôi đứa nhỏ thì cháu vẫn rất yên tâm.”

Bà ngoại đã có tuổi, cô không muốn bà ngoại lo lắng, đành phải nói dối là mình không đủ khả năng chăm sóc bé con, chủ động từ bỏ quyền nuôi nấng, để bé con cho bố nuôi.

Bà ngoại không hề nghi ngờ lời của cô, hơn nữa tưởng rằng bố bé con chỉ là người bình thường.



Ở bên cạnh bà ngoại một ngày, Ninh Noãn cho bà ngoại xem mấy video về bé con.

“Bé con giống bố nhiều hơn hả? Trông không giống con…” Bà ngoại cười rất từ ái.

Đợi khi bà ngoại ngủ rồi, Ninh Noãn về phòng, trằn trọc, đếm bao nhiêu cừu cũng không ngủ được, cuối cùng đứng dậy, muốn một chén giải ngàn sầu.

Tới quán bar, Ninh Noãn mới giật mình nhớ tới việc mình đã là mẹ, bé con vẫn cần sữa mẹ, cô không thể uống rượu.

Cô đứng dậy đi toilet, định đi rửa tay.

“Chị Thuần, chị thật sự sẽ kết hôn hả? Chúc mừng chị nhé, cuối cùng chị cũng tu thành chính quả với hoàng tử ngựa trắng của chị rồi!”

Trong toilet nữ, một giọng nữ vang lên.

Ninh Noãn nghe thấy chữ “Thuần” nhạy cảm, theo bản năng cảnh giác nhưng lại tiếp tục mở vòi nước. Người tên “Như” trên thế giới này cũng không ít, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.

Nhưng chuyện ngoài đời đúng là trùng hợp thế thật.

Cô tùy ý nhìn qua, thông qua gương nhìn hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện đến gần chỗ cô.

Một trong hai người đúng là Ninh Thuần.

“Đang định ngày kết hôn là ngày mười một, chưa thông báo với người ngoài đâu, em cũng đừng nói ra ngoài nhé, nhà bọn họ giàu có nên nhiều kiêng kị lắm.” Ninh Thuần nhấn mạnh hai chữ giàu có để khoe khoang, sau đó quay đầu, lúc ngẩng đầu thì đối mắt với Ninh Noãn qua gương.