Chương 11: Tên khốn kiếp này! Tôi chán ghét cậu

"Hả?" Bạch Hâm Thành và Đường Tâm đồng thời nhìn về phía Bạch Hòa.

Bạch Hòa mặt đỏ bừng, phủ nhận: "Không phải! Hôm qua là hiểu lầm, là lớp trưởng lớp con tỏ tình với con, cậu... cậu ấy giúp con từ chối lớp trưởng, không tính là đồng ý!"

"Thì ra là vậy..."

Nói vậy nhưng vẻ mặt Đường Tâm vẫn có chút thất vọng.

Kỳ Lãng cười nói: "Không tính? Câu này khiến tôi đau lòng quá."

"Trông cậu chẳng có vẻ gì là buồn cả, cậu đúng là đồ tra nam."

"Bạch Hòa, đừng nói như vậy với Tiểu Lãng, không lễ phép." Bạch Hâm Thành nói.

Bạch Hòa do dự một chút rồi im lặng, Ngôn Dịch âm trầm buông đũa xuống.

Đường Tâm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, sợ bọn trẻ xấu hổ nên đổi chủ đề: “Tiểu Lãng, con thi thế nào?”

Kỳ Lãng: “Chắc khoảng 700 điểm trở lên ạ.”

"A, không tồi! Còn Ngôn Dịch thì sao?"

“Con không chắc lắm.” Ngôn Dịch thận trọng nói: “Có lẽ là không tốt.”

Bạch Hòa tựa vào cánh tay Ngôn Dịch, vội vàng nói: “Mẹ đừng hỏi con, con lại càng không chắc chắn! Dù sao… con cảm giác đáp án không đúng lắm, nói không chừng phải học lại.”

Ngôn Dịch: "Có thể con cũng phải học lại."

Kỳ Lãng nghe Ngôn Dịch nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nụ cười trên môi nhạt đi một chút: “Có thật hay không, thi nhau học lại như vậy, học lại đang là trào lưu sao?”

"Không sao, không sao." Bạch Hâm Thành vội vàng an ủi hai đứa nhỏ, "Học lại rất tốt, cha mẹ cũng cảm thấy các con còn nhỏ, chậm một năm không sao, không cần học đại học sớm như vậy."

“Còn chưa có điểm, ai có thể khẳng định.” Kỳ Lãng nhàn nhạt nói: “Có lẽ Ngôn Dịch còn thi tốt hơn con.”

Ngôn Dịch nhìn về phía Kỳ Lãng, Kỳ Lãng nhìn về phía Ngôn Dịch, trong mắt bọn họ lóe ra tia lửa.

Ngôn Dịch hỏi Kỳ Lãng: “Cậu sẽ học lại sao?”

“Nếu điểm không như kỳ vọng thì có lẽ sẽ học lại.”

"Cậu cũng có điểm kỳ vọng sao?" Bạch Hòa tò mò hỏi: "Bao nhiêu điểm?"

Kỳ Lãng: “750.”

Bạch Hòa:......

Bọn họ đều là một đám mắc bệnh thần kinh!

Chỉ có cô là học sinh bình thường thôi sao?

……

Ăn xong, Ngôn Dịch không nói một lời đi vào bếp dọn dẹp, cậu bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa chén, cha mẹ đúng giờ đi đến quầy bán đồ ăn để mở cửa kinh doanh.

Sau khi họ rời đi, Bạch Hòa đến giúp Ngôn Dịch dọn dẹp nhà bếp, Ngôn Dịch không muốn tay cô dính dầu và không cho cô chạm vào giẻ lau.

Kỳ Lãng ở cửa gọi cô: "Hoa Ly Nhỏ, đưa tôi vào xem phòng."

Bạch Hòa quay đầu lại: "Cậu tới nhà tôi mấy ngàn lần rồi còn xem cái gì mầ xem?"

Anh đi vào, nắm lấy cổ áo Bạch Hòa như một con thỏ, xách cô rời khỏi bếp đi vào phòng ngủ của cô.

Đẩy cửa ra, bên ngoài là căn phòng nhỏ của Ngôn Dịch, có một chiếc giường đơn và một cái bàn, trên bàn chất đầy sách, xếp dày đặc thành một núi nhỏ, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để làm bài tập và đọc sách.

Kỳ Lãng cầm lên một cuốn sách dày cũ kỹ lên lật qua, à sách có nội dung về y học.

"Cậu ta định học y?" Anh hỏi Bạch Hòa.

"Ừ, ước mơ của cậu ấy là trở thành bác sĩ."

Kỳ Lãng nhìn chiếc khăn lụa đen quanh cổ Bạch Hòa, dưới chiếc khăn có vết sẹo bỏng mà cô chưa bao giờ để lộ ra.

Anh không nói gì, đặt cuốn sách xuống và đi vào phòng Bạch Hòa.

Giường của cô cũng rất nhỏ, trải ga màu xanh lam nhạt, sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng có mùi thơm ngọt ngào, mùi ngọt ngào đặc trưng của con gái.

Vừa vào, Kỳ Lãng liền đóng cửa lại.

"Đóng cửa làm gì?"

"Ồ, thuận tay thôi."

Tuy nói như vậy nhưng Bạch Hòa cũng không cố ý mở cửa.

Kỳ Lãng ngồi trên chiếc ghế học tập của cô, quay vòng vài lần, lật qua các cuốn sách ôn tập cấp ba và tài liệu ôn tập chất đống trên bàn.

Cô học tập chăm chỉ và chép lại các tài liệu vào sổ tay của mình, cô phác thảo chúng bằng bút dạ nhiều màu sắc khác nhau và đánh dấu nhiều ghi chú nhỏ khác nhau để dễ ghi nhớ.

Anh lại mở sách giải toán ra, thấy trong đó có khá nhiều lỗi sai: “Tôi bảo cậu đề nào không biết thì hỏi tôi cơ mà.”

Hai người học cùng một lớp, ban đầu phân ban, Ngôn Dịch cũng muốn chọn xã hội nhưng rõ ràng cậu thiên về tự nhiên hơn, Bạch Hòa sống chết bắt cậu học lớp tự nhiên, nói nếu cậu chỉ vì ở bên chị gái mà học xã hội thì cô sẽ không bao giờ cùng lớp với cậu.

Cứ như vậy, Ngôn Dịch đã bị đẩy vào lớp tự nhiên.

Kỳ Lãng giỏi cả tự nhiên và xã hội, không học lệch, chọn xã hội đơn giảm là vì anh có hứng thú với thiên văn học và địa lý.

Điều quan trọng hơn là Ngôn Dịch học tự nhiên, anh vô vị, thỉnh thoảng muốn chọc tức tên cún con Ngôn Dịch nên đã theo Bạch Hòa học xã hội.

"Học toán không tốt thì tôi dạy kèm cho cậu, bình thường không nói một lời, làm sai cũng không biết hỏi." Anh ném vở toán của cô, ghét bỏ nói: "Mắt không thấy tim không đau."

Bạch Hòa trầm giọng nói: “Nhiều nữ sinh đến hỏi cậu như vậy, lúc nào đến lượt tôi hỏi?”

"Nếu cậu tới, tôi sẽ để cậu chen hàng, nhất định sẽ ưu tiên cậu."

Anh nói rất tự tin, như thể đây là sự thật mà ngay cả khi trời sập cũng không thể thay đổi được.

"Tôi không muốn bất kỳ sự ưu tiên nào." Bạch Hòa nghĩ thầm.

Điều cô muốn là duy nhất.

Kỳ Lãng ngồi ở chiếc bàn nhỏ của cô, giúp cô sửa lại những câu sai, nếu cô thật sự muốn học lại thì những đề toán này vẫn có thể dùng được.

Điện thoại reo lên, có người gọi video tới.

Bạch Hòa nghe thấy điện thoại trên bàn rung lên, nhưng anh vẫn thờ ơ, viết công thức vào sổ của cô.

“Điện thoại của cậu đang đổ chuông.”

Anh nói "Ừm" nhưng không nghe.

"Trước kia cậu không trả lời điện thoại của chúng tôi cũng là như thế này sao." Bạch Hòa có chút bất mãn, "Cậu không nhận điện thoại thật sự rất khó chịu."

Kỳ Lãng nghiêng đầu, dùng đôi mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại nhìn cô: “Tôi không nghe điện thoại của cậu là vì không nghe thấy.”

"Vậy cậu bây giờ nghe được còn cố ý không chịu trả lời."

Kỳ Lãng lười tranh cãi với cô nên thuận tay nhận cuộc gọi video, đặt điện thoại lên bàn rồi viết tiếp--

"Có việc?"

Đầu video bên kia là giọng của một cô gái đang khóc, nói rằng cô ta đang say rượu và ở ngoài một mình.

Kỳ Lãng không có phản ứng: “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

"Kỳ Lãng, em thật sự không biết vì sao chúng ta chia tay, anh nói cho em biết đi, em thật sự rất thích anh, chẳng lẽ anh chứ bao giờ thích em sao?"

Bạch Hòa ngồi co đầu gối vào gối mềm bên giường, giả vờ đọc sách, nhưng đôi tai hóng chuyện đã vểnh lên.

Kỳ Lãng thản nhiên nói: “Từng thích.”

"Vậy tại sao, tại sao chúng ta phải chia tay..."

"Trước đây thích, nhưng bây giờ không còn thích nữa."

Dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói lời tàn nhẫn nhất.

“Chúng ta mới ở bên nhau chưa đầy nửa năm, Kỳ Lãng, trước đây em đã từng rất hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc này quá ngắn ngủi, nếu đã như vậy thì ngay từ đầu em thà không có còn hơn."

Cô gái khóc đến khó thở, giọng nói đứt quãng khiến người ta đau lòng.

Bạch Hòa không khỏi cảm thấy khó chịu.

Có cảm giác đồng cảm sâu sắc.

Kỳ Lãng lạnh lùng nói: “Nửa năm là đủ rồi, thấy không thích hợp thì chia tay, kéo dài cũng không tốt cho cô.”

"Anh cảm thấy chúng ta không thích hợp chỗ nào, anh nói cho em biết em sẽ sửa."

"Cô xem, đây chính là chỗ không thích hợp, tôi thích những cô gái có cái tôi riêng và khả năng suy nghĩ độc lập, từ đầu cô còn khá thu hút tôi, nhưng sau đó tôi dần dần nhận ra rằng cô ngày càng trở nên nghe lời."

"Đó là vì em yêu anh!"

"Biết, nhưng rất nhiều người yêu tôi, tôi phải làm sao đây, tôi cũng không phải trai bao, người khác thích tôi thì tôi phải chiều lòng hết sao?"

"Kỳ Lãng, anh...!"

"Đừng tìm tôi, cúp máy đây."

Nói xong, anh không thương tiếc cúp máy, tiếp tục cúi đầu viết công thức, lẩm bẩm: "Cái này sai rồi, đi học cậu có chú ý không thế?"

Thấy Bạch Hòa không có phản ứng, cậu ngẩng đầu lên liền thấy khóe mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, trong mắt có ngấn nước.

"Cậu đang làm gì thế?"

"Kỳ Lãng, tên khốn kiếp này! Tôi chán ghét cậu."

"..."