Chương 71: Thấu minh hóa quản lý

Đinh Hạo nói xong quay đầu lại hét lớn một tiếng: "Người đâu, gom toàn bộ hạt giống lại rồi mang tất cả ra đây."

Liễu Thập Nhất nhìn hắn, trong mắt không khỏi có chút nghi hoặc nói: "Đinh quản sự, ngươi làm vậy là ý gì, chúng ta phát hạt giống, đều phát hết một túi rồi mới lấy ra túi khác, hiện giờ lại mang tất cả ra kia, lại phải mất một hồi cân, mở bao, không phải như vậy rất mất công sao."

"Liễu quản sự, ta làm như vậy tự có đạo lý của ta, lát nữa thôi, ta sẽ nói cho mọi người nghe."Đinh Hạo nói xong hì hì cười, hướng về phía bọn gia đinh chấp dịch quát một tiếng: " Ta nói các ngươi không nghe thấy gì sao, còn không mang tất cả ra ngoài!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Những người đó nhìn nhau, cuối cùng cũng lần lượt từng người đi vào, khiêng từng túi từng túi hạt giống ra ngoài.

Đinh Hạo hướng về phía các tá điền đang xếp hàng ôm quyền nói: "Mọi người đều nghe thấy cả rồi chứ, toàn bộ hạt giống đều ở chỗ này, tất cả có bấy nhiêu, Đinh lão gia đã tự mình kiểm tra qua, xác định đây là toàn bộ hạt giống trong kho. Trong chốc lát, ta sẽ cân từng bao một, tính tổng số hạt giống, sau đó bắt đầu cấp phát cho mọi người. Nếu các vị còn không tin, thì có thể vào trong kho kiểm tra lại, xem trong đó có còn một hạt giống nào mà không được đem ra hay không.

Đến lúc cho vay hạt giống, Đinh mỗ sẽ ở bên kia, chính là là ở dưới tàng cây đại hòe trước mặt, lập ra một cây cân chuẩn. Vì sao gọi là cân chuẩn? Vì ở đó ta có đặt một cây cân đòn, các vị nhận hạt giống xong, tự mình đi đến đó kiểm tra lại một lần, nếu ngay cả cái cân đó cũng không dùng được, thì có thể người mà các ngươi có thể tin được giúp ngươi ước lượng lại, nếu như trọng lượng không giống như trong lời nói, ngươi cứ tới tìm ta, Đinh mỗ sẽ cho ngươi một chỗ dựa."

Biện pháp này quả là mới mẻ, bọn họ từ bé đến giờ còn chưa được nghe thấy cái gì gọi là "cân chuẩn", bên dưới các hương dân bắt đầu nghị luận to nhỏ, đều cảm thấy biện pháp này rất công bằng, không khỏi lộ rõ sự vui mừng trên nét mặt.

Đinh Hạo lại nói: "Các ngươi sau khi nhận hạt giống thì kí tên vào sổ để sau này còn đối chứng, ta cũng sẽ kiểm tra lại sổ sách thật kĩ càng không kém. Cái này gọi là công bình, công chính, công khai! Mọi người đồng ý không?"

Một đội ngũ thật dài bắt đầu xôn xao, dần dần tập trung thành một trận hoan hô: "Đồng ý! Đồng ý! Đinh quản sự làm việc công chính, chúng ta phục!"

Phòng ăn của Đinh gia đại viện cách đó không xa, Lưu Minh Lưu quản sự đang ở trong nhà bếp chế biến một cái đầu dê, nghe thấy bên ngoài bên ngoài có động liền cầm cả thái đao (dao phay^^) lật đật chạy ra xem. Hàng năm mỗi khi cho vay hạt giống đều xảy ra ẩu đả, hắn còn tưởng rằng năm nay vừa mới bắt đầu cho vay hạt giống đã xảy ra đánh nhau. Nhưng khi hắn đi quanh một vòng, thấy nơi nơi đầu trật tự nghiêm chỉnh, mỗi người đều tâm bình khí hòa (bình tĩnh và hòa nhã), không khỏi cảm thấy kì quái. Đến khi biết được biện pháp của Đinh Hạo, Lưu quản sự không khỏi thán phục trong lòng, trở về liền kể lại cho vợ mình nghe: "Tuấn Ny a, nàng nói người ta tại sao lại có thể thay đổi lớn như vậy chứ? Ban đầu chỉ là một người vụng về, hiện tại đã trở thành một người rất thông minh, liệu việc như thần, chẳng lẽ thật sự có hồ tiên giúp hắn khai thông tâm hồn sao."

Bà nương(vợ) của Lưu quản sự tên là Tuấn Ny, vốn là nha đầu bên thượng phòng, nhưng hiện giờ đang có bầu, Đinh phu nhân áo thương tình, nên thường giao phó cho nàng những việc nhẹ nhàng hơn người khác, nghe trượng phu nói những chuyện xảy ra bên ngoài, Hồ Tuấn Ny trên đường đi vào nội trạch liền kể cho người khác nghe, nhất thời thật làm cho rất nhiều hạ nhân của Đinh phủ đang nhàn rỗi không có việc gì làm chạy ra xem náo nhiệt.

Liễu Thập Nhất, Dương Dạ được Đinh Thừa Nghiệp phân phó, vốn là phải nhân cơ hội này để sửa trị Đinh Hạo một chút. Mắt thấy Đinh Thừa Tông chắc là xong rồi, gia chủ tương lai của Đinh gia chỉ có thể là Đinh nhị thiếu gia, bọn họ đang muốn nịnh bợ chủ tử tương lai của Đinh gia, lên mới ma quyền lau chưởng (chơi đểu đó mà^^) âm thầm tạo ra chút sự tình, ai ngờ tên Đinh Hạo kia lại cao tay như vậy chứ.

Trong lúc nhất thời, Liễu Thập Nhất, Dương Dạ, cùng mười mấy vị tiên sinh ghi chép, mấy chục tên chấp dịch gia nhân, đều há mồm nhìn nhau không có chủ ý gì, Đinh Hạo căn bản không cần ngồi một chỗ giám sát việc cho vay hạt giống, nhưng tuyệt đối không có kẻ nào dám động thủ cước. Hàng trăm hàng ngàn con mắt đang nhìn vào, lại còn đặt dưới tán cây hòe một cái cân chuẩn, Còn có thể động tay động chân được nữa sao?

Đinh Hạo lúc đầu còn đi qua đi lại một hồi, quản lý trật tự việc cho vay hạt giống. Nhưng chỉ một lúc sau, liền lười biếng ngáp dài mấy cái, sau đó chạy luôn vào trong nhà kho tìm một nơi không xếp bao bố đánh một giấc dài, làm cho bọn Liễu Thập Nhất cùng Dương Dạ chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két, nhưng cũng chẳng thể làm gì được hắn.

Đinh Hạo đánh một giấc dài, tới khi mặt trời đã đổ về hướng tây, hắn mới mông lung tỉnh lại. Vừa mở mắt, thì nghe thấy có tiếng cãi nhau từ bên ngoài truyền đến, Đinh Hạo rất buồn bực trong lòng, biện pháp cho vay hạt giống vừa rồi, các tá điền đã không có ý kiến gì, mà bọn gia đinh chấp dịch ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, cũng không dám lấy việc công làm việc tư, như thế nào còn có người cãi nhau?

Đinh Hạo vội vàng đứng lên, vỗ vỗ phủi quần áo rồi đi ra ngoài.

Đống hạt giống cao tắp giờ đã hết sạch, còn đám người Liễu Thập Nhất, Dương Dạ thì đang hậm hực thu dọn đống hỗn độn. Nhưng ở trước bàn cân vẫn còn lại vài người, phía trước là một nữ tử mặc quần áo bình thường một màu trắng như tuyết, phía trên đội một chiếc khăn trùm đầu màu xanh, đang đứng ở giữa mấy trang hộ đại hán, cặp mắt trong veo tựa như lá trúc buổi sớm mai đang đọng một giọt sương sớm.(sắp khóc à 0.0)

"La Đông Nhi?"

Đinh Hạo vội vàng đi qua, nhìn lại số hạt giống còn lại trong đại ki ( dụng cụ để đựng hạt giống, kiểu như cái hốt rác), liền thấy số hạt giống còn lại chỉ đủ cho khoảng 5 mẫu ruộng.

Đinh Hạo hỏi: "Làm sao vậy, vì chuyện gì mà lại cãi nhau?"

Đi theo hắn phát hạt giống, lại không hề được một chút tiện nghi gì, nên mấy tên gia đinh, ghi chép đều nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, một tên ghi chép đứng lên nói: "Theo sự phân phó của Đinh quản sự, các tá điền đều xếp hàng để vay hạt giống, nhưng Đổng gia nương tử này lại chen ngang hàng, nếu đem hạt giống cấp cho nàng, chỉ sợ các tá điền khác sẽ sinh sự."

"Vậy sao?" Đinh Hạo không khỏi vừa nhíu mày.

"Ta không có, Hạo ca nhi..., Đinh quản sự, ta không có chen ngang." La Đông Nhi lộ ra khuôn mặt thanh tú đã đỏ ửng bước ra, đôi mắt ta trong veo như hàm chứa một chút ủy khuất cùng bướng bỉnh: "Vừa rồi Lưu bá muốn ta giúp hắn kiểm tra lại khối lượng hạt giống được vay, ta chỉ mới đi ra khỏi hàng một lúc, trước đó còn đang xếp ở chỗ này."

Phía sau chợt bước ra một nam tử có khuôn mặt như hồ tôn, đắc ý cười nói: "Uy uy uy, Đổng gia Tiểu nương tử, nàng đừng có nói lung tung, ta luôn đứng ở chỗ này từ đầu đến giờ, nàng đứng trước ta khi nào vậy, chẳng lẽ ta không biết nói sao."

Có một bà lão bạc đầu vội vàng nói: "Đinh quản sự, Đổng gia nương tử không có nói sai, phát hạt giống đến tận lúc này, mọi người đều đã về hết, mắt ta nhìn không rõ, không thể sử dụng cân được, nên mới nhờ Đổng gia tiểu nương tử giúp cân lại số hạt giống vừa nhận, nàng cũng là có ý tốt, nếu vì vậy mà làm cho nàng bị chậm trễ, lão hán này trong lòng cũng rất băn khoăn."

Tên nam tử mặt hồ tôn kia ánh mắt đảo một vòng nói: "Ta nói Lưu lão hán, lão đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có tâm địa gian xảo như vậy chứ, thấy Tiểu nương tử nhà người ta bộ dạng tuấn tú, liền giúp nàng nói chuyện. Lão băn khoăn sao? Nếu lão băn khoăn thì đem số hạt giống của ngươi cấp cho nàng đi, không chừng người ta vô cùng cảm kích, lại lấy thân báo đáp, ngươi già như vậy rồi còn vớ được cô vợ trẻ, không phải quá tốt sao."

"Ngươi... Ngươi người này..., Cao Nhị, ngươi là đồ vô lương tâm." La Đông Nhi tức giận đến nỗi thân mình run lên, nước mắt đã lưng tròng như muốn trào ra.

"Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, đều là hàng xóm láng giềng cả, chỉ vì chút hạt giống này mà ác khẩu với nhau, vậy có đáng không?" Đinh Hạo bất đắc dĩ nói một câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trông mong của nhóm tá điền còn lại, trong lòng chợt hiểu ra, đối bọn họ mà nói, chỉ cần từng ấy hạt giống thôi, như vậy cũng là đáng rồi.

Đinh Hạo suy nghĩ một chút, quay về phía Đông Nhi hỏi: "Trong nhà nàng... có bao nhiêu mẫu đất?"

"Mười hai mẫu." La Đông Nhi rất nhanh đáp ứng một tiếng, trong cặp mắt to lộ ra một chút vui mừng, nàng nghe ra Đinh Hạo là đang muốn giúp đỡ nàng.

Đinh Hạo vốn định đem số hạt giống còn lại chia đôi cho hai người, nhưng vừa nghe thấy chỉ riêng nhà nàng đã 12 mẫu ruộng, có đem toàn bộ số hạt giống còn lại cấp cho nàng sợ cũng không đủ, đành phải phân phó cho vị tiên sinh ghi chép kia nói: "Đã có người làm chứng, vậy số hạt giống này đem cấp cho Đổng gia nương tử đi."

Cao Nhị vừa nghe thấy vậy liền kêu lên: "Đinh quản sự, ngươi phân như vậy ta không phục. Nàng có người làm chứng, ta cũng có người chứng."