Chương 81: Nửa đêm ca bốn mùa

Đinh Hạo trở lại phòng mình, gặp lão nương đang ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, liền vui mừng nói: "Nương, người như thế nào lại đây, hôm nay vào thành, mua cho người cái trâm cài tóc, người xem xem có thích không."

Dương thị ngồi xuống cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nương lớn tuổi như vậy rồi, cả ngày ở trong phòng nấu bếp, còn mang đồ trang sức gì a, hiện tại cái trâm mộc này dùng rất tốt, ta vẫn thích dùng, cái kia tùy ngươi xử trí đi, chờ sau này làm lễ hỏi cưới vợ..."

"Ha hả, đây là kiện lễ vật nhỏ tặng mẫu thân, nếu làm sính lễ, người không sợ cô nương nhà người ta chê lễ nhỏ sao. Đúng rồi, sáng hôm nay Lý đại nương mang ta đi cùng, vị cô nương kia là con cháu thế gia, xem gia thế dường như khá lớn, có lẽ không được rồi."

Đinh Hạo thấy mẫu thân không nhận trâm cài tóc, đành phải đem trở lại trong lòng, hắn thuận thế ngồi cạnh lò sưởi, đột nhiên có chút nghi hoặc nói: "Không đúng a, Lý đại nương như thế nào đột nhiên nồng nhiệt như vậy, nương, không phải người bảo người ta đi?"

"Nương...là muốn cho ngươi lập gia thất, trước kia chúng ta gia cảnh không tốt, hiện giờ ngươi có tiền đồ, phải nhanh đi tìm vợ, đại sự vướng bận trong lòng nương mới được giải quyết."

" Ta nói này...,nương, người không cần lo nghĩ việc này, hiện tại...ta không vội, qua năm rưỡi nữa rồi nói sau."

Đinh Hạo nói xong, thấy sắc mặt Dương thị, không khỏi lo lắng nói: "Nương, bệnh của người lại tái phát? Như thế nào sắc mặt khó coi vậy."

Dương thị xua tay cười nói: "Không có việc gì, chính là ngực có điểm khó chịu, vừa mới ở phòng bếp hấp thịt lợn, mùi vị đó làm ta không chịu nổi, giờ thì tốt rồi."

Bà nói xong chính mình cười rộ lên: "Trước kia chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể được ăn thịt, thân mình ta ngược lại khỏe mạnh. Hiện giờ ngươi thường đem thịt gà thịt bò về, thân mình nương lại có vẻ như bị bệnh. Nương tính xem ra, cả đời này, ta chính là mệnh vất vả khổ cực, có phúc cũng không hưởng nổi..."

"Lời này của người, có gì không chịu nổi? Chẳng qua...trong bụng hàng năm không ăn qua, nếu gặp thịt cá, hình như đối với dạ dày có ảnh hưởng..."

Đinh Hạo suy nghĩ nói: "Ân, ta trước kia nghe người ta nói qua như vậy, nếu không...nương mấy ngày nay trước hết ăn nhẹ chút đi."

Dương thị nói: "Ân, mấy ngày nay ta ăn cháo với dưa muối, đem dạ dày tổt rồi.

Đinh Hạo nói: "Nhẹ chút cũng không thể chỉ ăn dưa muối a."

Dương thị cười nói: "Đứa trẻ này, lúc này mới đầu xuân, không ăn dưa muối thì ăn cái gì?"

Đinh Hạo giật mình nói: "Nói cũng đúng, rau bây giờ còn không có...Ai, có rồi...Ta lên núi hái rau dại cho nương, hiện tại đúng là thời điểm tốt, rau dại rất nhiều, trám chấm tương ăn, mùi vị rất tốt."

Dương thị khuyên can nói: "Tính sao vậy, ngươi còn phải đi vội, thôn chúng ta cách đỉnh núi gần nhất cũng sáu bẩy dặm đường, trên núi tuyết lại chưa tan hết, không dễ đi đâu. Lại nói tiếp ngươi đứa nhỏ này, nhận được rau dại gì a."

Đinh Hạo ha hả cười nói: "Ta biết rất nhiều loại rau dại, nương, người không cần cản nữa, ta sẽ đem về cho người một gánh rau dại, ta đi tìm Lưu Minh, yêu cầu hắn cấp cho ta tấm vé đi đường, ta lên núi lấy rau dại."

Đinh Hạo nói xong nhảy nhót mà đi, Dương thị không khỏi lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ này, đều đã làm qua nhiều chuyện như vậy rồi, vẫn tính tình trẻ con, không có bộ dáng ổn trọng tí nào."

Đinh Đình Huấn không muốn cho Đinh Hạo kiểm tra lại Trư Đầu giải khố, hắn một thân được thoải mái, sáng sớm ngày kế, đi trước trong thành tìm Đinh Thừa Tông lấy thuốc, sau đó liền nhàn nhã đi tìm Tao Trư Nhi, nghĩ muốn rủ hắn cùng lên núi. Tới chỗ ở của Tao Trư Nhi, đã thấy Tao Trư Nhi khoanh chân ngồi trên ghế mân mê cái gì đó, trên bàn là một đống công cụ, xem ra là từ chỗ thợ mộc đem tới, bên cạnh còn đặt vài đoạn gỗ hoàng dương, phẩm chất tốt.

Đinh Hạo kinh ngạc nói: "Trư nhi, ngươi làm gì đó?"

Tao Trư Nhi cười nói: "Nha, ở trong thành mua được hai thanh tiểu kiếm của người Khiết Đan, tay cầm bị hỏng, nhưng mũi kiếm rất tốt, mài một lúc là sáng bóng. Ta mới vừa làm xong một cái, ngươi xem đi."

Đinh Hạo ngồi xuống, tiếp nhận cái hắn đưa, một đoạn gỗ hoàng dương, bàn tay dài, hai ngón tay thô, vỏ cây nhẵn nhụi cũng không lột bỏ, nắm ở trong tay có cảm giác xốp. Đầu gỗ có một khe hở, tay vung lên, bên trong lộ ra một mũi kiếm. Bạn đang xem tại TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn

Mũi kiếm mài sáng lóng lánh, mũi kiếm hơi cong, kỳ thật là một thanh loan đao nho nhỏ, thập phần sắc bén, chẳng qua chính là hơi ngắn một chút, đây là đồ tùy thân của quý tộc Khiết Đan, dùng để cắt thịt trâu dê thay dao nhỏ. Tao Trư Nhi dùng gỗ hoàng dương làm tay cầm, cũng dùng nó làm vỏ kiếm, khép lại cầm lên chính là một khúc gỗ, rút ra là một thanh sắc bén tiểu đao, xem ra cũng rất khác lạ.

Tiết Lương nói: "Một thanh tặng cho ngươi, chúng ta mỗi người một cái."

Đinh Hạo cười, thuận tay cho vào túi tiền, vừa định rủ hắn cùng nhau lên núi, chợt thấy trên bàn có mấy con rối gỗ, dáng điệu ngây thơ khả ái, phi thường đáng yêu. Đinh Hạo trước mắt sáng ngời khen: "Đây là ngươi làm? Nhìn không ra, ngươi còn có tay nghề như vậy."

"Đó là...". Tao Trư Nhi đắc ý:" Ca bổn sự khá, ngươi không biết mà thôi, hắc hắc, cái này gọi là chân nhân không lộ mặt, lộ mặt không phải chân nhân."

"Đánh rắm, nói ngươi béo ngươi liền suyễn. Chẳng qua là cũng không tồi, khắc tốt lắm đưa ta nhé?"

" Không được, rảnh rỗi ta lại làm cho ngươi vài cái, cái này để cho người khác rồi."

" Ai nha?"

Tao Trư Nhi nói:" Lan nhi cô nương."

" Lan nhi? Nha đầu Lan nhi?"

"Ân, sáng nay ta đi tìm gỗ hoàng dương, nàng hỏi tìm làm gì, ta cùng nàng nói, nàng liền bảo ta làm cho nàng vài con rối gỗ, ta đáp ứng bữa chiều hôm nay đưa cho nàng."

Đinh Hạo lắc đầu cười nói: "Thành, vậy ngươi làm đi, dù sao hôm nay không cần đi ra ngoài, ngươi có thể trước tiên giao đồ, làm cho Lan nhi cô nương vui vẻ."

Tao Trư Nhi vui mừng đáp ứng, Đinh Hạo quay lưng muốn đi, Tao Trư Nhi bống nhiên gọi hắn lại, Đinh Hạo quay đầu hỏi: "Còn có việc gì?"

Tao Trư Nhi trên mặt cư nhiên có chút xấu hổ: "Lan nhi cô nương....thấy ta khéo tay, nàng cười rộ lên... đặc biệt xinh đẹp. Ngươi nói...nàng có phải hay không có chút thích ta?"

Đinh Hạo hơi hơi ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười nói: "Có lẽ là vậy, nếu nàng có mắt nhìn người, nhất định sẽ thích ngươi."

Tao Trư Nhi nghe xong, trên mặt hạnh phúc tươi cười càng đậm...

Đinh Hạo một mình ra khỏi Đinh phủ, dọc theo đường nhỏ đi tới sơn lĩnh phía đông, phiến sơn lĩnh kéo dài nhấp nhô, giống như mào gà, kêu là mão kê lĩnh. Núi bên này một mặt sáng bóng, tuyết còn chưa tan hết, lót ở giữa là một mảnh hồng, đó là hoa đỗ quyên.

Triền núi không quá dốc, vẫn đi được, Đinh Hạo đem theo sọt, rổ, thưởng thức hoa đỗ quyên, lững thững đi lêи đỉиɦ núi, lại nhìn triền núi khác, nơi mọc thanh tùng, tuyết đã tan hết, một dòng suối từ trong rừng chảy ra, cỏ cây đã muốn lộ ra màu xanh biếc, lững thững đi đến, mã xỉ, bà bà đinh, quyết, cây tể thái, mầm non, rau dại tươi mơí ngon miệng, đã muốn chui ra khỏi mặt đất, ở trong gió ấm áp nhẹ nhàng mà dày đặc cành lá.

Đinh Hạo rất thích loại phong cảnh tràn ngập tính hoang dã tự nhiên này, cái loại cảm giác này, làm cho hắn cảm thụ được mỗi cây hoa ngọn cỏ, mỗi gốc cây đều trở nên thân thiết. Đinh Hạo đem rau dại tươi mới nhét vào sọt, tùy ý đi tới, vừa mới vượt qua một triền núi, bỗng nhiên nghe được tiếng ca nhẹ nhàng, nghiêng tai nghe, chính là bài nửa đêm ca bốn mùa:" Xuân phong động xuân tâm, lưu mắt chúc núi rừng. Núi rừng nhiều kỳ thải, dương điểu phun thanh âm. Thanh hà cái lục thủy, phù dungba hồng tiên. Lang gặp dục thải ta, lòng ta dục hoài liên. Quật chỉ Cửu Châu trì, lộ vẻ đại trạch lý. Nơi chốn loại phù dung, uyển chuyển đắc hạt sen. Uyên băng hậu ba thước, tố tuyết phúc ngàn dặm. Lòng ta như tùng bách, quân tình phục gì như?"

Làn điệu phong cách cổ xưa, cùng âm nhạc hiện đại hoàn toàn bất đồng, nhưng là không có nhạc khí phong phú xứng tấu, toàn bộ lấy giọng hát biểu diễn, lại càng thấy đặc biệt, tiếng ca réo rắt du dương, mới bắt đầu vui, sau lại đau thương, uyển chuyển hàm súc êm tai, gần trong gang tấc.

Đinh Hạo trong lòng kinh ngạc, hắn đi vội vài bước, qua một khối núi đã, trước mẳt trở nên sáng ngời, chỉ thấy một suối nước trên núi chảy xuống dưới, bên cạnh suối nước là cô gái đã cất tiếng hát, rõ ràng đúng là La Đông Nhi.