Chương 2

7.

Tên của người đàn ông này là Cố Hoài An.

Anh ấy cho tôi xem một bức ảnh của hai chúng tôi.

Đôi nam nữ trẻ nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.

Người đàn ông trước mặt cao hơn nhiều so với thiếu niên áo sơ mi trắng trong ảnh, bờ vai rộng, khuôn mặt lộ ra vẻ trẻ con, góc cạnh sắc sảo.

Toàn bộ khí chất của anh ấy không thay đổi, cho tôi cảm giác sạch sẽ như tuyết.

Chỉ có đôi mắt ấy là sâu thẳm.

Nhưng khi anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vô cùng tập trung và dịu dàng.

Cố Hoài An cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ và mâu thuẫn.

Anh ấy nói rằng tôi bị rơi xuống biển do tai nạn ngoài ý muốn và được anh ấy cứu.

Anh ấy cũng nói rằng người nhà của tôi đã qua đời và tôi đang sống với anh ấy.

Tôi bối rối: “Sao mấy bức ảnh này được chụp từ mấy năm trước rồi?”.

"Bởi vì anh xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê mấy năm, trong khoảng thời gian này, em vẫn luôn chăm sóc anh không quản ngày đêm." Cố Hoài An nói, "Bây giờ, hãy để anh chăm sóc em."

Rõ ràng là một từ rất đơn giản, nhưng khi thốt ra từ miệng người đàn ông này lại giống như những lời yêu thương đẹp đẽ nhất, tai tôi có chút nóng lên.

"Sẽ rất vất vả."

Cố Hoài An cúi xuống và nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

“Em đã vất vả hơn anh rồi. Nếu có thể, anh hy vọng có thể thay em gánh chịu nỗi đau này."

Hơi thở trong trẻo bao quanh tôi, và tôi thấy rằng mình không hề ghét bỏ sự đυ.ng chạm của anh ấy dù chỉ một chút.

Cơ thể thậm chí còn thả lỏng, và chiếc má duy nhất có thể cử động cọ vào gò má lạnh giá của anh.

Tôi chợt tin rằng anh là bạn trai của tôi.

8.

Sau khi tôi tỉnh lại, Cố Hoài An từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh tôi, chưa từng rời đi, giống như tôi là vật báu bị thất lạc tìm được vậy.

[Cố Hoài An, anh không có việc làm sao?』

Cố Hoài An mỉm cười.

"Công việc quan trọng nhất bây giờ của anh là chăm sóc em," anh gọt một quả táo đưa cho tôi, “bên cạnh đó hồi trước em gọi anh là Hoài An. "

"Hoài...An?"

Tôi nghĩ sẽ rất khó xử nếu chỉ gọi anh ấy bằng tên.

Khi anh ấy nói, có thể thấy rằng giọng điệu rất tự nhiên và thân mật, như thể nó đúng là như vậy.

Có lẽ tôi đã từng gọi anh ấy như thế.

Vài ngày sau đó, cơ thể tôi dần hồi phục một chút và tôi bắt đầu tập luyện phục hồi chức năng.

Lúc đó tôi mới hiểu câu nói của Hoài An "Em làm việc chăm chỉ hơn anh"

Phục hồi chức năng huấn luyện có thể miêu tả là vất vả, rất thống khổ, thậm chí có chút tuyệt vọng.

Giống như tôi đang đi trong một đường hầm tối tăm và tôi không biết nó kết thúc ở đâu.

Nhưng Cố Hoài An luôn ở bên cạnh tôi, anh ấy là tia sáng dẫn đường cho tôi.

Nhiều lần thất bại khiến tôi tuyệt vọng, thậm chí còn cảm thấy oán hận những người xung quanh và chỉ biết an ủi mình.

Một lần nữa, tôi ngã xuống đất và không thể đứng dậy trong một thời gian dài, khi Cố Hoài An khuyến khích tôi đứng lên, sự tức giận và chán nản tràn ngập tâm trí của tôi.

Có lẽ Hoài An không bao giờ hiểu tôi đau đớn và khó khăn như thế nào.

Anh ấy sẽ chỉ nói, "Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi, đó là cách anh đã vượt qua nó."

Tôi cắn vào cánh tay anh ấy trong một vết cắn.

Những chiếc răng xuyên vào máu thịt, tôi cảm thấy một niềm vui khôn tả.

Tôi không nhận ra mình đã làm điều ngu ngốc gì cho đến khi mùi máu tanh nồng nặc từ trong miệng tôi

Tôi bất lực xin lỗi Cố Hoài An, nhưng Cố Hoài An chỉ hôn lên từng giọt nước mắt của tôi.

"Bởi vì là Dung Dung, em cái gì cũng có thể làm đối với anh."

Cố Hoài An trong mắt tràn đầy khoan dung, phảng phất như tôi có thể làm mọi chuyện xấu đối với anh.

Tôi cảm thấy có lỗi, vì bản thân và vì anh ấy, tôi càng ngày càng luyện tập chăm chỉ hơn để hoàn thành khóa đào tạo phục hồi chức năng.

Một năm trôi qua như vậy.

Cuối cùng tôi đã có thể đi lại và chạy như một người bình thường.

Vào ngày tôi bình phục và xuất viện, Cố Hoài An đã cầu hôn tôi.

9.

Tất nhiên là tôi đồng ý.

Tôi đi theo Cố Hoài An và chuyển đến nơi ở mà chúng tôi đã sống cùng nhau.

Vừa bước vào cửa, những người hầu đã chào đón tôi một cách thân thiện và rất lịch sự.

"Tiểu thư, hoan nghênh về nhà."

"Thật tuyệt là cô không sao."

"Chúng tôi luôn quan tâm đ ến sức khoẻ của cô."

Những khuôn mặt đó thật xa lạ.

Tôi thậm chí không cảm thấy có một chút quen thuộc nào với ngôi nhà này.

Tôi thậm chí phải nhờ người giúp việc tìm xem nhà vệ sinh ở đâu.

Tôi tự nhủ rằng điều này là hoàn toàn bình thường.

Vì tôi bị mất trí nhớ.

Ngôi nhà tuy xa lạ nhưng tôi rất thích cách bố trí đồ đạc bên trong, chắc là do tôi đã tự tay sắp xếp.

Hơn nữa, những người hầu đều rất quen thuộc với thái độ của tôi và nhớ tôi thích ăn gì và không thích ăn gì.

Cho đến khi tôi bước vào phòng thay đồ, sự kỳ lạ trong lòng tôi lại xuất hiện.

Trong phòng để đồ lớn, phần lớn là quần áo của tôi, chỉ có một nửa nhỏ là quần áo của Cố Hoài An.

Chỉ là quần áo của mình còn chưa tháo tag, đều là đồ mới.

Không có dấu vết của cuộc sống của tôi ở đây.

"Em có thích những bộ quần áo này không? Anh bảo thư ký mua theo kích cỡ lúc trước của em."

Tại một thời điểm nào đó, Cố Hoài An bước vào và phát ra âm thanh đột ngột.

"Quần áo cũ của em đâu?"

Cố Hoài An nói: “ Anh đã mang chúng đi quyên góp, vì em thích mặc quần áo mới của từng mùa, em luôn không mặc quần áo cũ đã hết mùa."

Tôi đã từng lãng phí như vậy trước đây sao?

"Không thích sao? Ngày mai anh dẫn em đi cửa hàng thử xem?"

Nhìn ánh mắt quan tâm ấm áp của Cố Hoài An, nghi vấn trong lòng tôi tan biến, thậm chí còn có chút áy náy.

Từ đầu đến cuối, anh ấy rất tốt với tôi.

Nếu cha mẹ tôi còn sống, họ sẽ không thể tốt được như anh ấy.

Lẽ ra tôi không nên nghi ngờ anh ấy.

"Xin lỗi."

Cố Hoài An đoán được tôi đang nghĩ gì.

Anh ôm tôi, nhẹ nhàng.

Giọng nói trên đầu tôi vẫn dịu dàng, ôn nhu:

"Không sao đâu, em mất trí nhớ mà, mẫn cảm hơn cũng là bình thường.”

Má tôi áp vào ngực anh ấy, có thể nghe thấy nhịp tim đang hướng về tôi, rất yên tâm và thoải mái.

10.

Nửa năm sau đó, tôi và Cố Hoài An đã kết hôn

Tôi không có người nhà, quan hệ của Cố Hoài An với người nhà cũng bình thường, tôi ở cùng anh ấy lâu như vậy cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc tới cha mẹ của mình.

Anh không nhắc tới, và tôi cũng ngầm hiểu điều đó.

Vì vậy, chúng tôi chọn cùng nhau đi du lịch và kết hôn.

Cố Hoài An luôn rất dịu dàng, ngoại trừ những lúc hai chúng tôi ở trên giường…

Có một TruyenHD muốn chiếm hữu không thể không nhận thấy ẩn trong đôi mắt bình tĩnh của anh ấy.

Khi tôi mở mắt ra nhìn anh, anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên mi mắt đang đỏ rực vì khóc của tôi.

“ Đừng nhìn, em đang xấu lắm!”

Trên thực tế, Cố Hoài An vẫn là Cố Hoài An như cũ, nhưng tựa hồ đã từ tế đàn bước xuống, tiến vào nhân gian.

Tôi không ghét anh ấy như thế này.

Cuối cùng thì, anh ấy không phải là người duy nhất thấy hạnh phúc.

11.

Cuộc sống sau hôn nhân của tôi và Cố Hoài An rất hạnh phúc và bình yên.

Cố Hoài An thành lập công ty, công việc có lúc bận rộn, lúc thư thái.

Còn tôi từ khi mất trí nhớ, nhận ra mình cũng có khiếu âm nhạc.

Dưới sự hướng dẫn của bậc thầy vĩ cầm do Cố Hoài An mời dạy, tôi nhặt lại chiếc vĩ cầm đã bị bỏ rơi từ lâu.

Sau đó, tôi đến làm việc cho một dàn nhạc.

Một năm sau khi kết hôn, chúng tôi đã có trong tay một cô công chúa, Tang Tang.

Một gia đình ba người hạnh phúc và hoà thuận.

Cho đến hai năm sau, cha của Cố Hoài An lâm bệnh nặng, ngay đêm đó phải trở về Trung Quốc.

Tôi có thể nhận ra Cố Hoài An không muốn tôi đi cùng anh ấy trở về nước, nhưng anh ấy cũng không muốn để tôi ở nước ngoài, không muốn xa tôi quá lâu.

Anh ấy và tôi chưa bao giờ xa nhau quá hai ngày kể từ khi tôi mất trí nhớ từ vụ tai nạn đó.

Khi tôi đi biểu diễn với dàn nhạc của mình, anh ấy sẽ đi cùng tôi.

Khi anh ấy đi công tác, anh ấy cũng đưa tôi đi cùng.

Mỗi khi tôi tan sở, Cố Hoài An đón tôi rất đúng giờ.

Các đồng nghiệp đều ngưỡng mộ “ Dung Dung, chồng của cậu thật sự là người chồng đội vợ lên đầu nha.”

Cuối cùng, Cố Hoài An đã quyết định đưa theo Tang Tang và tôi khi anh ấy bay về Trung Quốc.

Lúc máy bay hạ cánh, mang đến một cảm giác không thoải mái nhất thời.

Trái tim tôi trống rỗng, và tôi luôn cảm thấy như thể có điều gì đó sắp bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

12.

Khi chúng tôi xuống sân bay, Tang Tang muốn ăn kem nên tôi đã dắt con bé đi mua kem.

Còn Cố Hoài An bên kia thì sách hành lý cho mẹ con tôi.

Khi tôi mua kem xong và đi tìm Cố Hoài An cùng Tang Tang, tôi thấy anh ấy đang nói chuyện với một chàng trai trẻ.

Tôi biết người đàn ông này là em trai của Cố Hoài An, Cố Hành Triều.

Vào ngày trước khi Cố Hoài An đưa tôi trở về Trung Quốc, anh ấy đã cho tôi xem cuốn album ảnh trong nhà của anh ấy và tôi đã nhận ra anh ta.

Cố Hoài An từng đặc biệt hỏi tôi rằng có ấn tượng gì về Cố Hành Triều không.

Tôi lắc đầu: “Có phải anh ấy rất quan trọng với em không?”

Cố Hoài An đóng lại tập ảnh, tuỳ ý nói: “Là một người bình thường, có điều anh ta không phải là người tốt, em nên tránh xa hắn.”

Lúc này, Cố Hành Triều đột nhiên nói: “Anh trai, anh rốt cuộc cũng đồng ý trở về”.

Cố Hoài An ngữ khí không tốt lắm: “Cậu tới đón máy bay làm gì?”

Tôi thầm nghĩ, có lẽ mỗi quan hệ giữa Cố Hoài An và Cố Hành Triều không được tốt lắm.

Nghĩ đến tình tình ôn hoà vô hại của Cố Hoài An, xem ra người nhà của anh ấy có lỗi với anh.

Ngoài ra, tôi còn cảm thấy thù địch hơn một chút với cậu em trai này, người mà tôi mới chỉ gặp lần đầu.

Tôi đến bên cạnh Cố Hoài An.

Cố Hành Triều, người vẫn đang mỉm cười và trò chuyện với Cố Hoài An, đột nhiên nhìn tôi với đôi mắt như dán chặt vào người tôi.

Anh ta ban đầu còn bất ngờ, nhưng dần dần, mắt anh ấy bắt đầu đỏ lên: “ Dung Dung, anh biết em vẫn còn sống mà.”

Khi anh ta nhìn thấy tôi đang nắm tay Cố Hoài An, trong lòng ôm một bé gái, mặt anh ta đột nhiên tối sầm lại: “Họ là gì đối với em?”

Nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, tôi hơi khó hiểu: “Thưa anh, trước đây chúng ta có quen biết nhau sao?”

Tôi bối rối trước giọng điệu của anh ấy, như thể tôi đang nɠɵạı ŧìиɧ với Cố Hoài An vậy…