Chương 11

Thẩm Mộc đã làm việc ở tập đoàn Lục thị với tư cách là một thư ký nhỏ được ba ngày, cũng dần quen với lượng công việc choáng ngợp. Hôm nay, cô phải đi đưa tài liệu cho Lục tổng, việc này vốn là được giao cho Diệp Tịnh Văn đính thân đi nhưng sau đó cô lại là người đi.

Nhìn thấy quán rượu trước mặt trong lòng Thẩm Mộc hơi lo lắng, cô cắn môi đi vào trong, bên trong có rất nhiều người đang trò chuyện vui vẻ. Cô theo nhân viên dẫn đường đi tới phòng số 201, mở cửa ra thì thấy bên trong có mấy người, có nam có nữ nhưng lại không có Lục tổng.

“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.”

“Ha ha, em gái xinh đẹp. Không nhầm, không nhầm.” Một tên thanh niên đầu nhuộm vàng vội đi tới nắm lấy tay cô kéo cô lại không cho cô rời đi.

Sắc mặt Thẩm Mộc lập tức tái nhợt, cô hoảng sợ, vội đẩy người thanh niên này ra đồng thời hét lớn: “Buông tôi ra.”

“Chậc, làn da thật mịn. Người đẹp ở lại đây uống với tụi anh mấy ly rồi tụi anh cho em đi.” Người thanh niên tóc vàng dụ dỗ nói.

Thẩm Mộc điên cuồng lắc đầu, muốn tránh thoát đối phương nhưng lúc này lại có thêm mấy tên thanh niên khác đi đến, bao vây cô muốn động chạm vào cơ thể cô. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bọn họ, bàn tay đặt lên vào cô vuốt nhẹ khiến toàn thân Thẩm Mộc run nhẹ, nổi da gà, cô nuốt nước bọt uy hϊếp:

“Tôi nói cho các anh biết, các anh đây là phạm pháp. Tôi sẽ kiện các anh đấy.”

“Ha ha, cô em cứ đùa. Tụi anh đều là người đứng đắn, chỉ là muốn uống rượu mà thôi. Nhưng mà trong lúc giao lưu có lỡ động chạm cơ thể em thì cũng đâu thể trách tụi anh được. Phải không? Ha ha ha…”

Tiếng cười của đám thanh niên khiến cả người Thẩm Mộc run rẩy, cô giãy giụa nhưng không nổi, chợt cảm thấy bờ mông có bàn tay chạm vào cô sợ hãi nói:

“Tôi uống. Chỉ cần tôi uống là có thể rời đi phải không?”

“Đúng. Chỉ cần uống với mỗi người chúng tôi một ly là có thể rời đi.”

Nghe họ nói vậy Thẩm Mộc rất sợ hãi, nhưng cô không uống thì sẽ bị bọn họ rày xéo mất…

“Ừm. Các anh có thể thả tay tôi ra được không?”

Tên thanh niên tóc vàng chủ động thả cô ra, những người khác cũng vậy. Cô giả vờ đi theo họ vào chỗ bàn đột nhiên đẩy một tên gần đó đâm vào mấy người còn lại sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa. Khoảnh khắc cô mở được cửa ra cô cảm thấy mình đã thoát rồi nhưng, ở trước mặt cô lại là 2 tên thanh niên, họ thấy cô rồi nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trong phòng lập tức nheo mắt lại.

Mà lúc này tên tóc vàng cũng đuổi kịp tới túm lấy tóc của Thẩm Mộc kéo cô vào trong, cô bị đối phương kéo vào trong phòng, cánh của càng lúc càng xa…

“Con điếm… dám đánh ông đây.” Mẹ kiếp!”

“Mày, cho nó uống cái đó đi. Chút nữa cho con điếm này phục vụ anh em chúng ta.”

Cô giãy giụa nhưng không nổi, miệng bị tách ra rồi có thứ chất lỏng đổ vào trong, sau đó mấy người thả cô ra. Nhưng Thẩm Mộc rất nhanh cảm thấy đau đầu, choáng váng, lắc lắc đầu sau đó cô cảm thấy cơ thể nóng rực hẳn lên, một cảm giác rất khó tả.

“Thuốc phát tác nhanh vãi. Đúng là hàng chất lượng cao…”

“Có ai… cứu tôi với.” Hai mắt Thẩm Mộc lim dim, cô thì thào trong sự vô vọng.

Đúng lúc này, cánh của bị đá văng ra.