Chương 3: Chột dạ.

Liên Thành lại cảm giác có gì đó không đúng.

Cô vừa mới kiểm tra phòng tắm lại một lần, hiện trường đã xử lý rất sạch sẽ.

Hơn nữa, cô đã xóa nhật ký mua sắm trên điện thoại, hàng là được chuyển phát nhanh đến công ty, thùng carton cũng bị xé thành từng mảnh để vứt đi…….

Toàn bộ quá trình không có sai sót chỗ nào, Liên Thành bình tĩnh lại.

“Tôi đi làm có camera giám sát, tan làm về nhà cũng có, trên đường đi mất nửa tiếng, suốt hành trình tài xế đều theo dõi tôi, chó bên đường còn có quyền riêng tư hơn tôi, tôi có thể giấu cái gì?”

Lương Triều Túc nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhắc nhở: “Buổi sáng đã gặp ai?”

Trong lòng Liên Thành cảm thấy nhẹ nhõm.

Không phải là mang thai…..

Liên Thành thở dài: “Thẩm Lê Xuyên.”

Nếu là cái này thì Liên Thành không sợ.

“Lúc sáng trên đường có xảy ra một vụ tai nạn giao thông vào giờ cao điểm nên dẫn đến kẹt xe, xe của anh ta dừng bên cạnh xe tôi. Tài xế hai bên đều có mặt ở đó, anh không cần sợ tôi sẽ giở trò ngáng chân Lương Văn Phỉ.”

“Không giở trò, vậy hai người hồi tưởng cái gì? Hồi tưởng quá khứ yêu nhau? Hiện tại cảm thấy tiếc nuối sao?”

Lương Triều Túc cúi đầu, đến gần nhìn kỹ cô.

Gần đến mức vẻ ngoài anh tuấn của hắn trở nên sắc bén như một lưỡi dao, có thể dễ dàng đâm thủng người khác.

Liên Thành thành thật trả lời: “Chỉ là tùy ý nói về vài chuyện của trước đây, có nhiều chuyện tôi đã quên nên cũng chỉ tán gẫu được vài câu.”

“Chỉ tán gẫu— —” Hắn đột nhiên cười khuẩy, đáy mắt không có một chút độ ấm: “Vậy tại sao em không nói cho tôi?”

“Tôi không thẹn với lương tâm, tại sao phải nói cho anh?” Liên Thành hỏi lại: “Huống hồ, cho dù tôi có làm cái gì thì tài xế cũng sẽ báo cáo lại cho anh không thiếu một chữ, tôi cần gì phải làm chuyện dư thừa.”

Khuôn mặt Lương Triều Túc u ám, ngoài mặt không nhìn ra hắn tin hay vẫn là không tin.

Lương Triều Túc, người này có tiếng là khó đối phó, lòng dạ sâu không thể lường, rất ít người có thể che dấu qua khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.

Liên Thành không dám thả lỏng, đứng thẳng người mặc kệ cho hắn nhìn.

Lương Triều Túc không tìm thấy sự sơ hở trên mặt cô, lại hỏi: “Vừa rồi nhắc đến kết hôn, em chột dạ cái gì?”

Trong lòng Liên Thành rơi lộp bộp.

Cô cho rằng lúc nãy ở dưới lầu đã có thể lấp liếʍ cho qua chuyện, không ngờ vẫn không thể gạt được hắn.

Chỉ một chút dấu vết xuất hiện trong nháy mắt của cô. Độ ấm trên khuôn mặt Lương Triều Túc hầu như biến mất, hắn bỗng nhiên cúi đầu cắn môi cô.

Mạnh bạo, hung dữ, không giống hôn, càng giống như muốn ăn cô hơn.

Cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu, Lương Triều Túc mới buông cô ra, đôi mắt long phượng híp lại: “Tôi thấy em là đến chết cũng không biết hối cải.”

Phát hiện lửa giận trong mắt hắn bùng nổ, Liên Thành giãy dụa, vừa lăn vừa bò tránh khỏi người hắn.

Lương Triều Túc cười nhạo một tiếng, cởi nút áo sơ mi ra.

Ánh sáng chiếu lên lòng ngực và cơ bắp lỏa lồ của hắn, khe cơ bụng rất sâu, phập phòng lên xuống theo từng hơi thở, đập vào mắt là một cỗ hormone hoang dã của giống đực, lực công kích tiến thẳng vào lòng người.

Công bằng mà nói, người trong giới thượng lưu có quyền cao chức trọng nhiều không vô số kể, nhưng lại không có một ai xuất sắc hơn hắn.

Quyền lực, tài phú, ngoại hình, dáng người, năng lực, năm khía cạnh đều hoàn hảo.

Có thể nói là ngàn người hiếm có, phụ nữ nhìn thấy hắn liền sẽ phát điên, yêu đến chết đi sống lại.