Chương 6: Em muốn gọi cho chị hai em phải không?

Cảnh báo: Chương có cảnh cưỡиɠ ɧϊếp, bạo lực. Không dành cho người dưới 18 tuổi.

Tiệc cưới kết thúc với nhiều nỗi sợ. Đúng. Là nỗi sợ. Thi không muốn dối gạt bản thân rằng Huy sẽ tha thứ cho cô. Nhất là khi anh đã phát hiện ra cô đứng cạnh một người đàn ông khác.

Chúng ta có thể thấy rõ cách Huy gồng cơ thể mình lên. Khuôn mặt sụ xuống. Thấy rõ cái hình ảnh một người đàn ông chuẩn bị bộc lộ sự tức giận của mình.

Trên đường về nhà, Thi không thể nào dừng việc run lên bần bật. Càng khó mà tránh việc liếc nhẹ qua Nhật Huy đang lái xe. Hắn ta bỗng nhiên thật trầm lặng và đáng sợ.

Thi nắm chặt bàn tay. Cô cố gắng cầu nguyện. Nhưng chẳng lời cầu nguyện nào sẽ thành hiện thực cả. Hiện thực của cô chỉ có ở đây. Nơi người đàn ông này.

– Giờ anh phải làm sao? Thi nhỉ? – Nhật Huy lên tiếng trong khi đang lái xe.

Giờ cũng đã chín giờ tối hơn. Cô đoán chắc Huy sẽ chẳng còn sức lực để làm gì cô cả vì mai hắn phải đi làm sớm.

– GIỜ ANH PHẢI LÀM SAO? – Nhật Huy hét lên. Hắn một tay thì nắm tay cô đưa lên. Một tay thì vẫn cầm vô lăng. Chân thì đạp ga chạy nhanh hơn. Mắt thì cứ chăm chăm vào cô.

Người cô run lên. Mắt giờ đây đã ầng ậng nước. Cô không thể thốt lên lời nào. Mà chỉ có thể co người lại chống chọi với sự áp bức của người đàn ông.

Hắn buông tay cô ra rồi cầm vô lăng. Rồi hắn gào lên một tràng dài. Không phải một câu hoàn chỉnh. Chỉ là những từ "A" và "Tại sao?" được thốt lên một cách vô nghĩa. Vừa đau đớn. Vừa đáng sợ hơn bất kỳ điều gì Thi có thể tưởng tượng ra. Cô nghĩ hắn điên rồi. Cô cũng đã tưởng tượng ra cái cách hắn sẽ làm với cô sắp tới.

Xe dừng lại trước cửa nhà của cả hai. Huy không cho cô xuống mà ép cô ngồi lại tại xe. Hắn lên tiếng:

– Em muốn gọi cho chị hai em phải không?

Thi giật bắn mình. Trong phút chốc, cô tưởng mình đã bị đóng băng. Cô không trả lời hắn. Cũng không dám nhìn mặt hắn.

Nhật Huy gỡ dây an toàn cho cô. Thi bối rối trước hành động của hắn. Càng bối rối hơn khi Huy nắm cổ cô, và ngả người sang hôn cô. Lưỡi hắn xoắn tít. Điên dại. Mạnh mẽ. Chiếm đoạt.

Nhã Thi đưa tay đẩy vai hắn ra. Nhưng Huy cắn vào môi dưới của cô. Lại đè tay cô ép vào kính xe. Hắn quấn quít môi lưỡi cô một chút rồi thì bỏ ra. Thi vừa hít lấy hít để không khí. Vừa nhìn cách Nhật Huy lấy ra một cây kéo trong hộp để đồ. Sau đó, hắn bắt đầu cắt váy cô đang mặc ra. Không phải cắt để thấy thân thể Thi. Mà là cắt để phá hoại. Cắt để cho Thi hoảng sợ lúc nào đó mũi kéo sẽ đâm vào vào da thịt mình.

– Huy à! Huy. Anh làm gì vậy?

Tiếng vải rách toạc mạnh mẽ lại đứt khúc truyền vào tai cô. Có thứ gì đó kinh tởm. Thứ gì đó thật đáng sợ toát ra từ Huy. Thi vừa khóc vừa van xin hắn:

– Huy à. Làm ơn đi. Dừng lại đi mà.



Nhưng Huy vẫn tiếp tục làm chuyện ấy như thể chưa hề nghe thấy gì. Đến khi tiếng vải ngừng kêu, thì lúc đó Thi chỉ còn trên mình bộ đồ lót ren trắng tinh. Gần như trong suốt. Nhã Thi dùng tay che thân thể mình lại. Có cái gì đó lạnh lẽo chui vào tim cô. Có gì đó xấu hổ. Khi cô nghĩ đến viễn cảnh ai đó đi ngang, tò mò nhìn vào chiếc xe đang cục kịch bên đường. Thi tự hỏi tại sao hắn không đợi khi lên nhà hãy làm chuyện đáng xấu hổ này. Nhưng lại chợt nhận ra hắn đang trừng phạt cô.

Ấy rồi hắn lấy điện thoại ra. Chụp lại cô trong bộ dáng kinh tởm thế này. Hắn nắm hai tay cô kéo lên trên cao, đưa mặt mình vùi vào ngực cô. Từ góc trên cao, vừa thấy được mặt cô. Thân hình lộ liễu với làn da đầy vết trầy xước. Còn khuôn mặt thì đau khổ như sắp chết đến nơi. Thi cắn môi, cố không để tiếng nấc vang lên. Nhưng dù như thế nào đi nữa. Cô cũng không ngăn nổi giọt nước mắt đang từ từ nhễ nhại xuống má, rồi cằm. Rồi hòa vào không khí vì một lẽ tự nhiên nào đó.

Như thể chưa hài lòng việc sỉ nhục cô như thế. Hắn đã gọi điện cho chị hai cô. Hắn đưa điện thoại đến tai Thi. Bật loa lớn. Thả tay cô ra rồi ra lệnh:

– Cầm! Không được tắt! Em muốn gọi cho chị hai chứ gì? Cần gì nhờ người lạ. Em có chồng mà. Nhờ anh này!

Thi run rẩy cầm lấy điện thoại. Cô xấu hổ đến mức sợ bản thân cầm không chặt sẽ rơi điện thoại xuống. Đây là cơ hội của cô. Là cơ hội duy nhất để nhờ người nhà đến giúp đỡ.

Trong lúc đợi chị hai bắt máy. Hắn bắt đầu thăm dò cơ thể cô. Miệng thì hôn lên cổ. Một tay lướt từ giữa khe ngực. Đến chiếc bụng nhỏ xinh. Rồi chen vào qυầи ɭóŧ. Một tay còn lại thì ngắt nhéo đùi cô. Vừa kí©h thí©ɧ cô. Vừa làm cho cô đau đớn.

Ấy rồi, nỗi sợ lớn nhất cũng đã tới. Giọng của chị hai vang lên:

– Alo. Huy hả. Có gì không em? Sao điện thoại của Thi chị điện không được?

Nghe tiếng chị hai làm Nhã Thi bật khóc. Bên dưới thân thì bị Nhật Huy kí©h thí©ɧ. Lại thêm bị đau ở đùi. Thi muốn nhờ sự trợ giúp. Ấy rồi ngoài tiếng nấc ra thì cô không nói được từ gì.

– Ai vậy? Chuyện gì vậy.

Huy ngồi dậy. Mắt nhìn chăm chăm vào Thi. Tuy nhiên hai tay vẫn liên tục vừa làm đau vừa gây kí©h thí©ɧ. Mắt cô mờ đi vì nước mắt. Không thể thấy được người chồng quý hóa quá của mình. Chỉ nghe Huy lên tiếng trả lời:

– À? Chị hai hả? Chắc là điện thoại em bị cấn nên mới bấm gọi cho chị.

Lúc này anh dừng lại việc ngắt nhéo đùi Thi. Mà chỉ tập trung vào việc làm cô kí©h thí©ɧ. Không những thế hắn ta còn làm ra tiếng sột soạt như đang làm chuyện giường chiếu.

– Ừ. Nhưng điện thoại của con Thi bị làm sao ấy. Chị không gọi được.

Cơn kí©ɧ ŧìиɧ đáng xấu hổ bỗng chốc ập đến. Khiến Thi vừa muốn kêu lên phải ngay lập tức cắn cánh tay của mình. Nhưng tiếng la đầu tiên đã bỗng chốc hủy hoại tất cả. Thi cảm thấy ghét bản thân hơn bất cứ thì gì tại tình cảnh bây giờ. Nhất Huy cười lên một tiếng, lại bảo:

– Bé Thi à. Chị hai em đang gọi đó. Nè. Nói đi. Nói cho chị hai anh đang làm gì em đi. Lúc nảy còn muốn mách chị hai cơ. Giờ lại im thin thít rồi. À… điện thoại của Thi bị hư rồi chị. Em đang sửa. Khi nào sửa xong em kêu Thi điện lại cho chị. Còn bây giờ muốn gọi cho Thi thì cứ gọi qua số này cho em nhé!

Lúc ấy, chị hai đã nói lời tạm biệt rồi tắt máy. Khiến Thi biết cơ hội của mình đã tắt mất rồi.

Huy quăng điện thoại ra ghế sau xe. Hắn kéo tay ra khỏi qυầи ɭóŧ cô. Vuốt lên khuôn mặt đang đau đớn và bảo:



– Cục cưng à. Chả phải em gọi cho chị hai à. Anh gọi rồi đó. Sao không nói gì đi?

Hắn hôn nhẹ lên má cô:

– Nghe nè. Em chỉ cần ngoan ngoãn thôi. Anh sẽ thương em nhé. Em chỉ có thể chống đối khoản thời gian này thôi. Anh chịu được. Bởi chúng ta còn sống với nhau đến "một đời" mà. Em nhỉ?

Tuyệt vọng. Thi không biết có thể làm gì khác ngoài cái điều ấy. Cô buông xuôi bản thân, nhìn vô định vào cửa sổ. Giọt nước mắt trải dài trên má trong lúc người đàn ông thì đang bắt đầu công việc phát tiết của mình.

...*...

...* *...

Lột áo vest vứt trên xe. Gỡ luôn cả cà vạt. Đức Minh bước vào bar để bắt đầu giải tỏa căng thẳng của mình. Anh gọi một ly bia cho bản thân. Vừa nhâm nhi vừa nghĩ về cô gái tên Thi lúc nảy.

Anh không thể nào phủi được hình ảnh của cô trong tâm trí mình. Càng không thể nào ngưng cảm thấy có lỗi. Anh có chắc mình phạm lỗi không? Anh không rõ. Anh chỉ biết có gì đó khó chịu. Có gì đó đang đốc thúc anh phải trừng phạt chính mình. Hoặc phải tự mình trốn tránh nó.

– Anh Minh nhỉ?

Cô gái với mái tóc đỏ, trang điểm đậm và một cơ thể mỹ miều đang chuẩn bị ngồi cạnh anh. Trước khi ngồi xuống thì cô đã kịp bắt chuyện với anh rồi.

– Em xem nhiều video trên kênh của anh lắm. Gặp anh ngoài đời càng khiến em choáng váng vì anh đẹp trai ghê.

Đôi mắt của cô nàng dán chặt vào anh. Đức Minh cũng không thể nào ngừng lại việc bị thu hút bởi cô gái ấy.

– Cảm… cảm ơn em. – Minh lên tiếng. Lắp bắp và hồi hộp.

– Ta đa. Nhờ anh mà em có một cơ thể thon gọn thế này. Nhưng ngực hơi nhỏ. Anh có thấy vậy không?

Minh nuốt nước bọt:

– Không, nó vừa đủ.

Đủ? Đủ à Minh? Đủ cái gì mới được?

Cô gái đối diện mỉm cười một cách thích thú. Mặt cô tiến đến gần anh, đặt lên cho anh một nụ hôn. Cái nụ hôn mà hút hết ký ức của anh. Khiến anh chẳng còn nhớ gì vào tối hôm đó, cho đến khi tỉnh lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường khách sạn. Và cô gái tóc đỏ ấy đã mất hút không một dấu tích.