Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 15: Khả Năng Đáng Sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ange kéo cương thi nhỏ đi xuống bên dưới, ‘người” trên đường càng ngày càng nhiều. Trong đó còn có rất nhiều bộ xương khô và cương thi, chúng nó có cõng sọt vận chuyển đồ, có đi lấy nước, công việc lặp đi lặp lại.

Ange nhìn thấy bóng dáng của chính bản thân mình trên người chúng nó, chính hắn cũng là một bộ xương khô tiến hành công việc mang tính lặp lại như vậy, công việc là trồng rau.

Có những bộ xương khô và cương thi này, Ange và cương thi nhỏ có vẻ không hề thu hút. ‘Người’ trên đường nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một lần, từng người bận rộn công việc của mình, nhưng không biết vì sao trên mặt mỗi người đều mang theo lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Ange phát hiện trên thế giới có nhiều loại ‘người’ như vậy. Có nhân loại giống như Esk, có ngưu đầu nhân thân người đầu trâu, có huyệt cư nhân tay dài hơn chân, chi trước chống mặt đất di chuyển, còn có mị ma dáng người quyến rũ, vân vân đủ loại.

Đương nhiên số lượng nhiều nhất vẫn là bộ xương khô và cương thi, những công việc mang tính lặp lại hầu như đều do họ hoàn thành, vi dụ như vận chuyển, gánh nước, khuân vác linh tinh.

Ange nắm tay cương thi nhỏ đi tới một nơi hẻo lánh, càng đi càng ít người. Cuối cùng, hắn tìm thấy một mảnh đất bằng mềm xốp không người và dừng lại ở đây.

Nguyên nhân dừng lại là đất ở đây rất mềm xốp, rất màu mỡ, rất ẩm. Làm một bộ xương khô trồng rau, Ange cực kỳ mẫn cảm với loại đất, loại đất thì có thể trồng cây, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Đất ở đây rất màu mỡ nhưng lại quá ẩm, hơn nữa còn không có ánh mặt trời.

Ngay cả nông trường gần cung An Tức còn có ánh mặt trời, thành phố ngầm không có. Nhưng không có ánh mặt trời không có nghĩa là không có thực vật, vách đá bên cạnh đất bằng mọc một loại rêu phát sáng.

Chuyện này cũng không làm hắn cảm thấy bất ngờ, ngay cả cục đá còn có thể mọc rêu, huống hồ chỉ là thành phố ngầm không có ánh mặt trời.



Truyền tống lại đây mấy tháng, đã lâu lắm rồi Ange mới nhìn thấy thực vậy, nhìn thấy đất mềm xốp, lại thấy thực vật, bản năng trồng rau khắc sâu trong linh hồn làm hắn không nhịn được.

Không có ánh mặt trời thì không cần né tránh ánh mặt trời nữa, không có gió An Tức thì không cần đào hố. Ange dứt khoát bắt đầu nghiên cứu loại rêu này, thu thập loại rêu phát sáng này khắp nơi.

Khi hắn đang hái rêu, trong phòng họp của thành phố ngầm lại xảy ra một cuộc cãi vã kịch liệt.

Người đang cãi nhau chính là mị ma Lena và địa tinh Craig, nguyên nhân cãi nhau là Esk không mua được lương thực, thành phố ngầm không thể không gặp phải tình cảnh sinh tử tồn vong, bọn họ cần phải ra quyết định.

Lena tức giận nói: “Đề nghị của ngươi là vô nhân đạo, vô nhân tính, vô đạo đức. Ngươi đuổi những người này tới hoang dã thì chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, ngươi đang gϊếŧ người!”

Craig dù bận vẫn ung dung nói: “Ta không phải người, vì sao phải có nhân tính? Đuổi một bộ phận người là vì làm những người khác sống sót, đây không phải là chuyện có đạo đức nhất à? Nếu không làm như vậy thì giờ này năm sau tất cả chúng ta sẽ chết vì đói.”

Lena giận dữ nói: “Ngươi chỉ đang biện minh mà thôi, dựa vào cái gì ngươi có thể quyết định đuổi ai đi? Đuổi bao nhiêu người? Lại để những ai sống sót? Ngươi không có quyền!”

Craig bình tĩnh nói: “Không phải ta quyết định đuổi bao nhiêu người mà sẽ do đồ ăn quyết định. Đồ ăn chúng ta có có thể nuôi sống bao nhiêu người, số còn lại phải đuổi ra để bọn họ tự sinh tự diệt. Nói cách khác, tất cả đồ ăn hao hết, toàn bộ bọn họ đều sẽ chết.”

Lena nói: “Chúng ta có thể cố gắng làm thời gian tháp ma pháp sáng lâu một chút, chúng ta tăng thêm ma lực cho chúng nó nhiều chút, mọi người đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể vượt qua khó khăn này.”

“Qua năm nay, vậy năm sau thì sao?” Craig không cho là đúng: “Dân cư thế giới này có thể cất chứa vốn không nhiều, ngày xưa vì có trạm chung chuyển với đế quốc Bất Tử, tài phú nó để lại làm chúng ta chịu đựng hơn một nghìn năm. Bây giờ chúng ta thật sự không chịu đựng được nữa rồi, chúng ta không nên phản kháng vận mệnh này, làm nó trở vệ vị trí vốn có của nó đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »