Quyển 2 - Chương 34: 【 Dây dưa 】

Tam Giác Vàng có khí hậu ấm áp quanh năm, hiện tại đã là đầu mùa đông mà thời tiết cũng không có bao nhiêu lạnh, nhưng dù sao vẫn lạnh hơn một ít. Mạc Bắc tỉnh dậy phát hiện chăn trên người mình đã được đổi thành cái khác, dày hơn, tấm chăn làm bằng tơ nhung, đắp lên người vô cùng ấm áp. Hóa ra buổi tối ngủ say đến thế, vậy mà không hề biết tí nào, hắn chớp mắt, có hơi thắc mắc nhìn tấm chăn trên người, muốn sờ tay lên kiểm tra. Nhưng ngón tay vừa cử động liền phát hiện kỳ lạ, bàn tay của hắn đang được ai đó nhẹ nhàng nắm, hắn khẽ cử động, người bên cạnh cũng giật mình, sau đó lập tức quay người lại. Mạc Bắc không hề nghĩ tới khi thức dậy lại thấy được Hạng Ý, ngơ người nhớ đến lời nói đêm qua nghe được tựa như là nằm mơ, bây giờ bàn tay còn được Hạng Ý nắm, hắn cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ, thậm chí cảm thấy không chân thật.

“Ca, anh dậy rồi sao?” Hạng Ý tươi cười, nắm tay Mạc Bắc chặt thêm một chút, sau đó mới buông ra, “Đói bụng chưa? Em vừa mới bưng lên bát cháo nóng, có muốn ăn chút ít không?”

Mạc Bắc vẫn nằm sững sờ, cả buổi cũng chưa hoàn hồn.

Chẳng lẽ đêm qua… Không phải nằm mơ?

Mơ màng nhớ lại tối hôm qua Hạng Ý ôm chặt lấy mình, từng lần lặp lại câu xin lỗi bên tai, đến cả cánh tay ôm mình cũng run rẩy. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy có chút hạnh phúc mong manh, dù cho cơ thể đau đớn, nhưng hắn vẫn không kìm được vòng tay nhẹ nhàng ôm lại đối phương.

Nhưng hóa ra tất cả không phải là mơ.

Thiếu niên ở bên cạnh đứng lên, cẩn thận đưa một bát cháo đến, làn khói nóng bay lên che đi gương mặt của Hạng Ý, nhưng Mạc Bắc mơ hồ trông thấy y đang cười, rất ấm áp, ánh mắt cũng mỉm cười nhìn vào hắn. Hắn ngẩn ngơ ngồi dậy, Hạng Ý vội vã đặt bát cháo lên bàn bên cạnh, tới gần dìu hắn, “Từ từ thôi, không nên lộn xộn.” Nói xong, cậu dừng một chút, ngập ngừng hỏi một câu, “Vết thương… Ừm, nơi đó còn đau không?”

Mạc Bắc đỏ mặt lên, nói đau cũng không đúng, mà không đau cũng không đúng, có chút xấu hổ, đành phải cúi thấp đầu không lên tiếng. Hạng Ý cũng theo đó yên lặng một lúc, sau đó bước lên phía trước, ngồi xuống giường bên cạnh hắn, đột ngột vươn tay ra kéo hắn vào lòng, toàn thân Mạc Bắc lập tức cứng ngắc, đầu cúi xuống càng thấp hơn.

Nhưng cánh tay của đối phương lại siết chặt thêm, làm cho hắn không còn cách nào mà phải dựa trên vai Hạng Ý.

“Mạc Bắc ca ca.” Giọng Hạng Ý rất trầm, vô cùng trầm thấp, chứa đựng tình cảm sâu sắc, giống như cảm xúc chất chứa nhiều năm đồng thời phát ra một lúc, Mạc Bắc không phân biệt được những cảm xúc đó là gì, “Anh ngất xỉu mấy ngày, em rất lo lắng.”

Mạc Bắc vẫn cứng đờ, không thả lỏng được.

Hạng Ý cúi đầu nhìn người trong lòng, đôi mắt nhuộm một vầng sáng gì đó, cậu cúi đầu hôn lên mái tóc của Mạc Bắc, người trong lòng như mơ màng, run lên một cái, Hạng Ý yên lặng đem đầu dựa vào giữa cổ Mạc Bắc, nhỏ giọng nói ra, “Cho tới bây giờ, em chưa bao giờ nghĩ anh sẽ chết, chưa bao giờ nghĩ… Có một ngày anh sẽ rời bỏ em.” Hạng Ý khẽ nói, hơi thở phả vào giữa cổ Mạc Bắc, “Em chỉ còn anh, Mạc Bắc ca ca, em thật sự, chỉ còn có anh.”

Cả thân thể Mạc Bắc đột nhiên không còn cứng nữa, cơ thể chậm rãi thả lỏng. Hạng Ý buông tay ra, nhìn thấy Mạc Bắc đang ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vào cậu, sau đó mỉm khẽ cười, “Tiểu Ý,” Mạc Bắc đưa tay sờ tóc Hạng Ý, khóe miệng cười rất nông, “Em không cần phải như vậy.”

Hạng Ý vô thức cứng người, Mac Bắc cảm nhận được, nụ cười khổ dần dần biến thành nụ cười tự giễu, “Anh sẽ không bỏ mặc em, chỉ cần anh ở đây, anh sẽ không để cho ca ca bọn họ làm hại đến em. Chuyện lần này, anh đã giải thích với họ, vậy nên họ sẽ không làm như vậy với em, em yên tâm…” Mạc Bắc dường như có chút khó nói, ngừng lại một chút, từ từ cúi thấp đầu, “Vậy nên em không cần phải như thế, anh sẽ không bỏ mặc em, em không cần phải… Không cần phải lừa mình để nói những lời này, anh biết em hận anh… ”

“Em không hận anh,” Hạng Ý đột nhiên cắt ngang hắn, đưa tay nắm chặt bàn tay của hắn, “Em chưa từng hận anh, em chỉ là… Chỉ là…”

Biết rõ rằng không nên hỏi tiếp, nhưng hắn vẫn nhịn không được mở miệng, “Chỉ là… Sao?”

“…” Hạng Ý nhìn Mạc Bắc, tựa như đang âm thầm cắn răng, lại giống như rốt cuộc không còn cách nào khác mà phải nói ra, cậu đột ngột đứng lên đi ra mấy bước, đưa lưng về phía Mạc Bắc, “Em muốn khiến cho mình căm hận anh, nhưng dù em cố gắng muốn làm tổn thương anh thế nào, vẫn không thể làm được.”

Mạc Bắc bởi vì câu nói này mà ngây ngốc, hắn không biết câu nói của Hạng Ý rốt cuộc là có ý gì.

Hạng Ý tựa như đấu tranh một lúc lâu, siết chặt nắm tay, rõ ràng là đang tự chán ghét tức giận bản thân mình, Mạc Bắc nhìn lại cảm thấy khó chịu trong lòng, kìm lòng không được muốn đưa tay nắm chặt lấy nắm tay của y, nhưng tay còn chưa kịp vươn ra, đột nhiên Hạng Ý lại quay người lại, tức hận mà gầm nhẹ, “Em rõ ràng cố gắng để hận anh đến vậy, tại sao còn quan tâm đến anh? Rõ ràng anh là đàn ông, tại sao em vẫn muốn ôm anh, tại sao nhìn thấy anh bị thương như vậy, con mẹ nó em cũng đau đến phát điên, tại sao anh hôn mê bất tỉnh mấy buổi tối em đều ngủ không được! Mạc Bắc, em dù có ghét hay hận anh, cũng không nên… Không nên…” Hạng Ý cắn chặt răng, hốc mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng mạnh mẽ, cậu hung hăng mở to mắt nhìn Mạc Bắc, rốt cuộc không thể nói được, cứng ngắc đứng đấy.

Mạc Bắc ngây người nhìn cậu, vết bớt ở thái dương của y dường như cũng bởi vì kích động mà đỏ sậm lên, Mạc Bắc nhìn vào vết ấn màu máu đỏ kia, trái tim bỗng nhiên nảy lên mãnh liệt. Hắn nhìn nhìn biểu lộ dằn xé của Hạng Ý, ngơ ngác thật lâu mới có thể khiến cho tâm tình hỗn loạn trong đầu bình tĩnh trở lại. Người đối diện căng cứng người, cả cơ bắp trên tay cũng nổi cuộn lên, Mạc Bắc không xác định được lời y nói rốt cuộc có ý gì, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để y khổ nhọc như vậy. Hắn thử nhướng người đưa tay nắm lấy nắm đấm đang siết chặt của Hạng Ý, Hạng Ý cứng đờ một chút, nhưng không tránh né. Mạc Bắc thở hổn hển, lại cố gắng đến gần thêm một tí, sau đó dựa vào sức lực của cổ tay Hạng Ý mà chầm chậm đứng lên.

Vịn vào cánh tay của cậu, đứng thẳng một chút, Mạc Bắc nâng tay xoa mắt Hạng Ý, đau lòng nói, “Anh xin lỗi, khiến em phải khó xử đến như vậy.” Hắn buông tay ra, có hơi kiệt sức mà ôm lấy cơ thể cường tráng của Hạng Ý, “Anh phải làm gì, em mới có thể tha thứ cho anh?” Âm giọng yếu ớt nhẹ nhàng của Mạc Bắc vang lên bên tai, Hạng Ý nhịn không được đưa cổ mình gần sát vào bờ môi ấm áp của hắn thêm một chút, “Gϊếŧ anh sao? Anh chết rồi, có phải, em sẽ không còn khổ sở như vậy nữa?”

Hạng Ý run rẩy dữ dội, nhắm chặt hai mắt.

“Tiểu Ý, so với ai khác anh luôn hy vọng em có thể lớn lên trong vui vẻ, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền hy vọng em có thể vui sống hạnh phúc cả đời, không chút buồn phiền.” Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Hạng Ý, mỉm cười nhẹ, “Nếu như em muốn báo thù, liền làm đi, là do anh có lỗi với em, đừng tự giày vò bản thân mình nữa.”

Mạc Bắc buông tay ra cầm lấy cây dao gọt trái cây ở trên bàn, đưa vào trong tay Hạng Ý. Hạng Ý lặng lẽ cúi đầu, nhìn con dao trong tay, lưỡi dao sắc nhọn bóng loáng, phản chiếu ra một đường ánh sáng. Hắn nhìn thấy gương mặt Mạc Bắc phản chiếu trên thân dao, cặp mắt đen láy tinh tế kia từ từ nhắm lại, cả cánh tay ôm cậu cũng thả xuống. Hạng Ý ngước mắt nhìn lên gương mặt tái nhợt của người kia một hồi lâu, đôi mắt đen tối yên tĩnh.

Cậu tự nói với mình sẽ không ăn không ngủ chờ Mạc Bắc tỉnh lại, vẻ mặt càng phải ăn năn hối lỗi mà tự ở trong phòng để sám hối, cậu tự nói với mình khi Mạc Bắc tỉnh lại… Phải tỏ ra thật sự hoảng loạn trống rỗng, cậu tự nói với mình, sẽ lợi dụng cơ hội này, chiếm lấy sự niềm tin của Mạc Bắc.

Thế nhưng, thật buồn cười. Cậu thật sự không ngủ được, thật sự ăn không vô, ngay giây phút người này tỉnh lại cậu thật sự hận không thể chạy tới ôm chặt lấy hắn. Cậu tự nói đó là do chính mình không tự chủ được, thậm chí cậu còn không phân biệt được những lời vừa mới nói ra với Mạc Bắc là thật hay là giả, đó là lời kịch mà cậu đã nhớ kỹ, nhưng khi nói ra, cảm xúc tựa như không thể kìm nén được mà tuông trào mãnh liệt. Thứ cảm giác bất lực này khiến cho cậu rất khó chịu, người này vẫn yêu chiều cậu giống như trước càng khiến cho cậu thêm bứt rứt bất an.

Cậu thật sự rất muốn đâm một nhát để kết thúc hết tất cả.

Cánh tay cứng ngắc, không biết là do lời Sở Mặc nói nên không hành động, hay là do chính cậu căn bản không thể xuống tay.

Cậu âm thầm cắn răng, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng.

Mạc Bắc đợi cả lúc lâu, người đối diện vẫn yên lặng không có chút động tĩnh nào, hắn rốt cuộc không nhịn được, thử mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ mặt của Hạng Ý, đã thấy thanh dao của mình bị hung hăng ném xuống đất, giây tiếp theo bỗng nhiên cảm nhận được một đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy mình, gương mặt anh tuấn của Hạng Ý bất chợt phóng to trước mặt, sau đó trên môi nóng rẫy lên, quanh mũi và miệng lập tức ngập tràn hơi thở của Hạng Ý.

Nụ hôn của Hạng Ý mang theo sức lực hung hãn, ngang ngược xông vào miệng lưỡi của Mạc Bắc. Mập mờ quyện lấy nhau, một bên nóng cháy, một bên rụt mình. Ngón tay chậm rãi sờ soạng vành tai Mạc Bắc, kìm lòng không được mà xoa nắn vành tai của hắn, Hạng Ý cảm nhận được vành tai của hắn đang dần nóng lên bởi vì vuốt ve của cậu, gương mặt xinh đẹp hiền hòa dần dần ửng đỏ, cậu nhịn không được lướt ngón tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Mạc Bắc, từng tế bào một, không nỡ làm mạnh.

“Tiểu, Tiểu Ý…” Gọi tên y trong đứt quãng, Mạc Bắc cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn gần như không thể đứng vững. Nụ hôn quá mức dịu dàng, rõ ràng ôm chặt đến như vậy, rõ ràng khí lực cứng rắn đến như vậy, nhưng hắn chỉ cảm thấy vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không có cách nào cưỡng lại được. Sau ót được Hạng Ý nâng lên gần hơn, toàn bộ cơ thể cũng dính chặt vào l*иg ngực của y, Mạc Bắc nhịn không được mở mắt ra, bỗng thấy đôi mắt đen láy sâu thẳm của Hạng Ý đang nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, hắn không thể nhìn rõ.

Đợi đến lúc hai người rốt cuộc cũng tách ra, Mạc Bắc gần như phải thở gấp hổn hển, ngây ngốc dựa người lên bả vai Hạng Ý. Bỗng nhiên cả người bị Hạng Ý nâng lên, eo bị y ôm ngang nhấc bổng, Mạc Bắc hoảng sợ, đến lúc bình tĩnh lại thì đã bị đối phương ôm đến đặt lên giường. Cánh tay ôm eo cũng không rời đi, vẫn ôm lấy hắn, tay kia bưng bát cháo trên bàn lên, Hạng Ý nghiêng đầu, nhìn vẻ mặc ngây ngốc của Mạc Bắc, khẽ cười một cái, “Giằng co một chút mà cháo nguội hết rồi, ăn nhanh đi, ăn xong lại ngủ một giấc.”

Mạc Bắc vẫn còn thất thần, hắn không biết nụ hôn vừa rồi đại biểu cho điều gì, hắn không dám để cho mình hi vọng quá nhiều. Hạng Ý nhìn hắn, nhìn thật lâu, cúi đầu hôn một cái lên tóc hắn. Cậu không nói gì, buông cánh tay đang ôm Mạc Bắc ra, cầm thìa lên, sau đó lại ra sau qua ôm trọn cơ thể Mạc Bắc, để cho sống lưng của hắn dựa vào trong l*иg ngực mình, lúc này mới đưa bát cháo đến gần miệng hắn.

“Ăn đi.”

Mạc Bắc hé miệng theo bản năng, ngơ ngác nghiêng đầu nhìn thấy Hạng Ý mỉm cười đút cháo cho hắn ăn, hắn bỗng cảm thấy cháo trong miệng như nghẹn lại ở cổ họng, không khó chịu, nhưng rất chua xót.

Mong chờ đã quá lâu, đến lúc trở thành sự thật, lại không có cách nào để tin.

Từng muỗng cháo, nụ cười Hạng Ý vẫn không đổi, cơ thể Mạc Bắc cuối cùng không cứng ngắc nữa, hắn lưỡng lự cẩn thận thả lỏng sống lưng một chút, do dự mà cho phép bản thân chầm chậm dựa vào trong lòng Hạng Ý. Hạng Ý cảm nhận được, cánh tay càng ôm chặt hơn, trên mặt rõ ràng cười tươi hơn hẳn.

Ánh nắng mặt trời thật ấm áp, chiếu vào khiến cho vầng sáng quanh người Hạng Ý cũng dần trở nên dịu nhẹ, Mạc Bắc rốt cuộc thả lỏng hết tất cả, hoàn toàn dựa vào l*иg ngực của y, Hạng Ý vẫn cười, đôi mắt híp lại một chút, lại kìm không được để hắn dính sát vào l*иg ngực mình thêm một tí, càng gần hơn nữa.

***

Thần điện Hull Nặc, đêm khuya.

Bên cạnh đại sảnh trong Thần điện có một cánh cửa nhỏ không khóa, hé ra một đường nhỏ, Da Mỗ đứng bên cạnh canh chừng, cẩn thận quan sát tình hình bên trong. Trong đó là Thần Đàn, là nơi hội tụ linh khí của cả Thần Điện, mọi công việc của Karo bình thường đều được thực hiện bên trong thần đàn này. Bây giờ trong đấy đang có hai người, một bên là Karo, bên kia là một người đàn ông khác đang im mặt lạnh lùng, là Mạc Lẫm. Dễ thấy hai người họ đã nói chuyện được một lúc lâu, lúc này đang hơi nặng nề.

Mạc Lẫm nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy tinh màu đen trong tay Karo, nhìn thật lâu sau đó mới mở miệng nói, “Trọng sinh nghĩa là sao?”

Karo nhìn vào chiếc bình trong tay, thầm than một tiếng trong lòng, “Nói đơn giản đó là linh hồn của hiện tại, quay trở về quá khứ, thay thế cho bản thân từng sống.” Karo lắc lắc cái bình, hơi nghi hoặc nhíu mày, “Có điều loại hình trọng sinh này đều phải dựa vào duyên số, rất ít người có duyên mới có thể vô tình quay trở về quá khứ. Nhưng linh hồn này… Rõ ràng là cố ý, hơn nữa nguyện vọng muốn trọng sinh rất mạnh liệt.”

A Lẫm bỗng cắt ngang cậu, kinh ngạc, “Chờ chút, ý của cậu… Chẳng lẽ nói linh hồn này là…”

Karo gật đầu, “Đúng, là linh hồn sau này của Mạc Bắc, tôi không tính được thời gian cụ thể.” Karo đặt cái chai lên mặt bàn, quay đầu nhìn Mạc Lẫm, “Ngày đó tôi cảm nhận được nồng đậm linh hồn Mạc Bắc muốn bay đi, thật sự rất kỳ lạ, cho dù cảm xúc mãnh liệt, cho dù ở cách xa như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất lạ lùng. Vì vậy tôi mới trở về cẩn thận nghiên cứu, mới phát hiện hóa ra thứ cảm xúc đau khổ điên cuồng đó không phải là của linh hồn hiện giờ Mạc Bắc, mà là… Của Nó.” Karo chỉ cái bình kia, rồi mở miệng, “Nó muốn quay về quá khứ, dường như đã cố nhiều năm, linh hồn trong lúc cơ thể bị thương nặng sẽ không ổn định, Nó hẳn là muốn lợi dụng sơ hở đó, cũng may là Mạc Bắc đã trở về.”

“Vì vậy cậu mới đến tìm tôi…” A Lẫm khẽ nói một câu.

“Đúng vậy, tôi lần theo Nó tới được Hạng gia, vất vả lắm mới bắt được nó,” Karo cầm cái bình đến đưa cho Mạc Lẫm, “Trực giác nói cho tôi biết, người lo lắng nhất cho Mạc Bắc trên đời này, hẳn là anh, giao nó cho anh, chắc không còn ai tốt hơn.”

Đầu óc A Lẫm rối loạn, hắn không nghĩ ra được gì, chỉ cảm thấy cái bình ở trong tay nặng đến lạ thường. Cái bình màu đen như mực, nhưng vẫn trong suốt, hắn gần như có thể nhìn thấy một khối khí tức giận muốn nhào khỏi bình, “Cậu nói nếu như Nó chính là Mạc Bắc… Vậy, vậy em ấy… Vài năm nữa sẽ chết?”

Karo im lặng, lúc lâu sau mới trầm giọng trả lời, “Làm người đều phải chết, tôi tính không được đây là cô hồn đã bao nhiêu năm, có điều, oán niệm sâu đậm đến như vậy… Có lẽ… Không phải do chết vì tuổi già.”

Mạc Lẫm run người, gần như không nắm nổi cái bình trong tay. Karo thở dài một tiếng, đưa tay muốn lấy lại, “Được rồi, nếu không thì để chỗ tôi…” Còn chưa nói xong, Mạc Lập đã nhanh chóng lùi về sau một bước, nắm chặt lấy, “Không cần, cảm ơn, tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.”

Karo miễn cưỡng lắc đầu, nhìn về cái chai một chút, “Tôi vẫn phải khuyên anh một câu, Linh Hồn này được một thần lực lớn mạnh dẫn dắt, tôi nghĩ đại khái chính người đó đã giúp nó quay về thời đại này, tôi vẫn chưa rõ người kia là ai, tôi không dám chắc nó có thể ở lại thế giới này, lỡ như biến mất…”

“Không, sẽ không!” A Lẫm lập tức bảo vệ cái chai trong lòng, “Tôi sẽ trân trọng nó, sẽ không để nó biến mất.”

Karo không nói thêm lời, chỉ im lặng gật đầu. A Lẫm cầm cái chai kia thật chặt, loáng thoáng cảm nhận được làn khí ở trong đó, hắn không có năng lực như Karo, không thể cảm thấy tâm tình đau khổ bi ai như người này nói, nhưng chỉ mới nắm như vậy, không hiểu sao hắn đã cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu, hắn vô thức nắm càng chặt thêm.

Tiểu Bắc, rốt cuộc em bị làm sao? Tại sao lại biến thành như vậy…

Cái chai khẽ run lên trong lòng bàn tay hắn, linh hồn bên trong vẫn đang cố gắng xông ra. Hắn cảm thấy đau đớn trong lòng, cố gắng cầm chặt, siết chặt thêm một chút, tựa như muốn làm cho linh hồn cô độc kia ấm áp lên chút ít.