Chương 1: Xuyên Qua Cuốn Sách

Vào mùa xuân năm Chiêu Ninh thứ mười bốn, kinh đô Thiếu Kinh.

Tháng giêng không khí vui mừng còn chưa qua, một vụ án chấn động đã xảy ra ở kinh đô. Vì tham ô, lách luật và kết bè kết phái trục lợi cá nhân, Tể tướng Tạ Viễn Thanh và toàn bộ gia tộc 119 người đều bị cầm tù, liên lụy đến vô số đệ tử.

Tạ gia trưởng tử, nhậm chức Lễ Bộ thị lang Tạ Chấp nhân trên triều va chạm Hoàng Đế, bị đánh chết ở ngoài ngọ môn .

Trong khoảng thời gian ngắn, triều đinh và dư luận có một làng gió chấn động.

Trong điện Triều Hoa, hai cung nhân lực lưỡng đè một nữ tử mặc cung trang màu đỏ xuống, người phụ nữ này giãy dụa, điên cuồng hét lên: "Các ngươi thật to gan! dám đối xử với bổn cung như vậy? các ngươi có tin hay không bổn cung sẽ bẩm báo bệ hạ, trị các ngươi tội không tôn trọng ta!”

Người phụ nữ hét lên, trâm cài tóc bằng ngọc trai rơi đầy đất, cung trang bằng lụa đỏ tơ vàng bị xé rách lộ ra một cánh tay trắng nõn. Cả người thoạt nhìn chật vật vô cùng.

"Hiện Phi, xin hãy tiết kiệm sức lực.” Một thái giám mặt tròn, mắt đậu xanh, bụng xấu nói với giọng the thé, trên mặt mang theo nụ cười: “Đây là mệnh lệnh của bệ hạ, chúng ta chỉ theo lệnh mà làm.

"Vừa nói, Công Công sắc mặt tối sầm lại, xua tay, nghiêm nghị nói: "Mang đi!”

“Các ngươi thả ta ra! Các ngươi thật to gan lớn mật không biết sống ch·ết cẩu nô tài, cư nhiên dám giả truyền thánh chỉ, sỉ nhục bổn cung! Các ngươi chờ, bổn cung tuyệt đối sẽ không tha các ngươi! Chờ bổn cung nói cho bệ hạ, đem các ngươi từng người đều lăng trì xử tử, ngũ mã phanh thây! Lột da, treo ở cửa thành Thiếu Kinh thị chúng!” Hiền phi vẫn kêu la, một khuôn mặt xinh đẹp tựa như lệ quỷ dữ tợn.

Cung nhân đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt, cây đổ bầy khỉ tan. Giờ đây, Tạ gia đã bị đánh bại, những ngày tháng tốt đẹp, kiêu ngạo và độc đoán của Tạ Hiền phi đương nhiên cũng sẽ kết thúc.

Công Công mắt đậu xanh nuốt nuốt nước miếng, siết chặt cây roi trong tay, trừng mắt: “Sao còn đứng đó, mau kéo mụ điên này xuống!”

Cánh cửa Lãnh cung bị đẩy ra một tiếng “cạch cạch”, đám cung nhân trong cung dùng vũ lực đẩy Hiền phi vào.

Trong lúc cửa cung đóng lại, cung nhân cười lạnh nói: “Nương nương, ngài hại ch·ết muội muội ta, có bao giờ nghĩ rằng người cũng sẽ có ngày này không? Từ giờ trở đi, người sẽ ở trong lãnh cung lạnh lẽo không bao giờ nhìn thấy ánh sáng này, làm Hiền phi của người đi.”

Hiền phi nghiến răng nghiến lợi, con khốn này ngay từ đầu không nên nhân từ với ngươi, lẽ ra nên gϊếŧ chết ngươi cùng muội muội đê tiện kia!

Lãnh cung lạnh lẽo đổ nát cỏ dại mọc um tùm.

Hiền phi gắng gượng đứng dậy, đá vụn cắt qua lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Thiếu Kinh nằm ở phía bắc, sau Tết vẫn lạnh cóng. Trong Triều Hoa Cung còn có lò sưởi, nhưng trong lãnh cung này thì không. Hiền phi run rẩy mở cửa chính điện, nghe nói trước đây có một phi tần của tiên hoàng sống trong cung điện lạnh lẽo này, sau đó lại bị treo cổ. Trong những năm qua, đã có vô số tin đồn lãnh cung bị ma ám.

Trong khoảnh khắc cửa cung điện bị đẩy ra, bụi bặm từ trên mái nhà rơi xuống, bên trong tối đen như mực.

Đột nhiên, trong góc vang lên một thanh âm quỷ dị: "hiền phi nương nương, ta chết rất thảm..."