Chương 23: A Kỳ

Miên phi hình như đã biết được Người không phải là nguyên chủ. Vậy cô ta còn mời Người tới đây làm gì?

_Sao cô biết được?

_Ta à, từ lúc cô ra khỏi lãnh cung về thì đã thấy cô khác khác rồi. Hơn nữa đã trúng độc của ta mà lại không sao. Thế nên ta đã dần nghi ngờ rồi. Mãi đến khi cô bị đuổi khỏi cung ta càng nghi ngờ hơn vì Tưởng Kỳ Kỳ đó chẳng bao giờ muốn rời xa Hoàng thượng cả.

_Đúng là ta không phải Tưởng Kỳ Kỳ. Nhưng giờ thân thể này là của cô ấy, cô không làm được gì đâu.

_Không làm được gì? Cô nghĩ vậy sao? Nhưng tiếc là hôm nay của năm sau là ngày dỗ của cô.

_Cô dám. Ta là Hoàng Hậu.

_Đúng rồi, quên nói với cô. Ta đã có con của Hoàng thượng rồi. Cô yên tâm đi đi.

Người đột nhiên thấy chóng mặt, chân tay mềm nhũn không còn sức.

_Cô.... cô đã làm gì ta.

_Tất nhiên là trúng mê hương của ta rồi.

Miên phi lấy ra một con dao nhỏ rạch một hai vạch trên mặt rồi đâm thẳng vào tim Người.

_Khuôn mặt xinh đẹp này và trái tim này cô không nên có. Ta muốn cô mãi mãi là kẻ xấu xí vô tâm không ai thích. Hahaaha..

Người từ từ tắt thở đi. Có lẽ số phận của Người đến đây là kết thúc, không biết ở hiện đại còn có thể tỉnh lại nữa không.

_Người đâu, mang cô ta vứt xuống ao cho cá ăn.

Miên phi cho người mang Người vứt xuống ao, rồi cô quay về Tử An Hạ xem Hoàng thượng.

Ở Tử An Hạ

Hoàng thượng đang nằm trên giường. Trong mơ Hoàng thượng nhìn thấy Người trong một màn đêm tối mịt, Người ở cách Hoàng thượng một khoảng khá xa.



_A Kỳ, nàng sao lại ở đây? Và chúng ta đang ở đâu?

Lần đầu tiên từ khi Người tới đây nghe thấy Hoàng thượng gọi Người là A Kỳ.

_Hoàng thượng, ta không phải là A Kỳ của Người. Ta là Mãn Kỳ. Duyên phận của chúng ta đã hết, Người hãy bảo trọng.

_Nàng nói gì vậy? Nàng chính là A Kỳ mà. Nàng là Hoàng Hậu của Trẫm.

Hoàng thượng càng chạy tới chỗ Người thì khoảng cách giữa hai người càng xa dần đi.

_Nàng đợi Trẫm với.

_Hoàng thượng, rất vui được quen Người. Người phải sống cho tốt.

Người khuất đi trong bóng đêm, Hoàng thượng đuổi theo mãi vẫn không được. Đột nhiên bị trượt chân rơi xuống một hố đen sâu khiến mình tỉnh lại.

_A Kỳ.

_Hoàng thượng, người tỉnh rồi.

Miên phi ở ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng.

Hoàng thượng dậy và chạy nhanh tới Tử Hàm điện.

Ở Tử Hàm điện.

Hoàng thượng đi vào phòng Người nhưng không thấy Người đâu. Rồi ra ngoài hỏi hạ nhân.

_Hoàng Hậu đâu?

_Không phải là tới chỗ Hoàng Thượng rồi sao?



_Chỗ Trẫm?

_Hoàng thượng đã cho gọi Người qua đó mà. Đây là thư Hoàng thượng mời.

Nha hoàn đó đưa bức thư cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cầm lên xem rồi chạy nhanh ra chỗ Miên phi.

Miên phi đang ngồi thanh thản uống trà, Hoàng thượng xông vào với vẻ mặt rất tức giận.

_Cô đã làm gì Hoàng Hậu rồi?

_Hoàng thượng đang nói gì vậy? Hoàng Hậu sao vậy?

_Cô đừng giả vờ nữa. Nói mau. Hoàng hậu đang ở đâu?

_Hoàng Hậu.....Haha.... cô ta giờ chắc là đang ở trong bụng cá đó.

_Cô....

Hoàng thượng dùng tay bóp chặt cổ Miên phi.

_Ta có gì không bằng cô ta chứ. Cô ta chẳng có gì tốt đẹp cả.

_Cô chẳng bằng nàng ấy dù một chút.

_Hahaaha... Ta không bằng?...... thì đã sao? Giờ cô ta đã chết rồi.

_Im miệng.

Hoàng thượng càng lúc càng bóp chặt cổ Miên phi khiến cô suýt không thở được, rồi Hoàng thượng buông tay ra.

_Cô cứ đợi đó. Trẫm sẽ không để cô chết yên.

Hoàng thượng rồi đi. Hạ nhân đỡ Miên phi dạy đi vào phòng.