Chương 2: Cung yến

“Điện hạ có biết ta chờ ngày này bao lâu rồi không?”

Nam nhân xa lạ lạnh lùng tiến lại gần, bóng người màu đen bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, dáng vẻ vô cùng áp bức, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi nàng, rối sau đó hắn đeo một thứ gì đó lạnh lẽo lên cổ nàng.

Kỷ Sơ Đào bị lạnh cổ co rụt lại, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một khối ngọc bội hiếm thấy, rộng khoảng hai ngón tay, trên đó có khắc một con quái thú dữ tợn.

“Đây là ngọc bội tùy thân của ta, ý nghĩa đặc biệt, tặng cho công chúa.” Người đàn ông đan năm ngón tay lại với nàng, giọng nói trầm thấp mang theo sự chiếm hữu: “Từ nay về sau, công chúa là người của ta…”

….

Buổi chiều yên tĩnh, Kỷ Sơ Đào ngồi sau án thư đột nhiên lắc đầu thật mạnh, muốn ném đi những hình ảnh kỳ quái trong đầu.

Nhưng mà cứ như bị quỷ ám, giọng nói khàn khàn mạnh mẽ của nam tử vẫn còn ở bên tai, Kỷ Sơ Đào thậm chí còn có thể nhớ lại cảnh trong mơ, hơi thở hắn áp sát nàng, xấu hổ đến mức nàng phải dùng quyển sách che mặt lại, chỉ để lộ đôi tai đã ửng đỏ.

Quá kỳ lạ!

Lần này không chỉ mơ thấy người đàn ông cưới mình, mà còn thấy có mặt mũi, tựa như hắn thật sự tồn tại… Thật sự không thể tưởng tượng được!

“Điện hạ, người có chuyện gì à?”

Không biết Vãn Trúc vào từ lúc nào, đang ngồi quỳ một bên kỳ quái hỏi: “Sao lại hoảng hốt như vậy? Gọi người mấy tiếng rồi mà không đáp lại.”

Dứt lời thấy nửa khuôn mặt đỏ bừng của Kỷ Sơ Đào giấu sau quyển sách, Vãn Trúc cả kinh vội dùng tay thử độ ấm trên trán nàng: “Mặt người sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ là bị phong hàn?”

“Bổn cung không có việc gì, thời tiết quá nóng thôi.” Kỷ Sơ Đào tuyệt đối sẽ không kể giấc mơ tối hôm qua cho cung nữ, nếu nói ra, bị các nàng giễu cợt không nói, còn phải uống thuốc an thần tĩnh tâm đắng cả họng.

“Nóng sao? Sáng nay có còn sương đấy?” Vãn Trúc mở cửa sổ ra rồi dâng trà lên, chợt nhớ tới chính sự liền bẩm báo: “Mới vừa rồi Đại công chúa phái người tới đây, nói mời công chúa đi Trường Tín cung một chuyến.”

“Đại tỷ nói ta qua?” Kỷ Sơ Đào thanh tỉnh một chút, đôi mắt long lanh từ sau sách nhìn lên: “Có nói có chuyện gì không?”

Vãn Trúc lắc đầu nói: “Người tới chỉ nói Đại công chúa triệu kiến, không nói có chuyện gì.”

Hơn phân nửa là vì cung yến ngày mai, ân cần dạy bảo nàng vài câu, đại tỷ vẫn luôn xem trọng uy nghi của triều đình hơn ai hết.

Kỷ Sơ Đào không nghĩ nhiều nói: “Đã biết.” Sau đó nàng bình tĩnh lại, để cung nữ thay xiêm y cho mình.

Trường Tín cung vẫn tráng lệ nguy nga như vậy.

Trước bậc thềm chính điện nội thị liên tục ôm đống tấu chương thư biểu nối đuôi nhau ra vào, đều cúi đầu im lặng không phát ra tiếng động nào, nghiêm nghị đến mức làm cả bầy không khí trở nên ngưng trệ.

Kỷ Sơ Đào cầm lòng không được cũng thu lại nét mặt, để cung nữ cùng chờ ở bên ngoài, tự mình vào điện.

Tầng tầng lớp lớp màn lụa được cung nữ vén lên, sau án thư chất chồng sách, một thiếu niên mặc thường phục cổ tròn màu đỏ đang cắn bút suy tư khổ sở.

Thiếu niên mi thanh mục tú đó là Kỷ Chiêu, tiểu hoàng đế của Đại Ân.

Kỷ Chiêu đăng cơ lúc mới bảy tuổi, trong lúc loạn trong giặc ngoài rối ren, đại tỷ Kỷ Nguyên cùng một mẹ lĩnh di chiếu phụ quốc của tiên đế, ổn định tình thế của Kỷ gia.

Đại tỷ cầm quyền uy nghiêm, sát phạt quả quyết, không chấp nhận bất kỳ sự ngỗ nghịch nào, Kỷ Chiêu từ nhỏ đã vô cùng sợ nàng; nhị tỷ hòa thân với ngoại tộc nhiều năm mới trở về kinh thành không lâu, Kỷ Chiêu cũng xa lạ với nàng ấy, chỉ có Kỷ Sơ Đào tuổi xấp xỉ, trời sinh tính tình hiền hòa, là người thân cận duy nhất của Kỷ Chiêu.

Nhìn thấy Kỷ Sơ Đào tiến vào điện, Kỷ Chiêu tựa hồ có chuyện muốn nói, thoáng cúi người xuống nhỏ giọng kêu: “Tam hoàng tỷ…”

“Hoàng thượng, đã viết xong sách luận chưa?” Phía sau bức rèm che bỗng dưng truyền tới một giọng nữ, ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng lại là không giận tự uy: “Còn nửa nén hương nữa, nếu viết không xong, thì nhịn đói mà ngồi thiền đi.”

Kỷ Chiêu hiển nhiên là cực kỳ sợ giọng nói này, cơ thể căng thẳng lại bày ra tư thế nghiêm chỉnh, vẻ mặt chua xót, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Sơ Đào.

“?” Kỷ Sơ Đào không hiểu.

Kỷ Chiêu nhụt chí hạ thấp hai vai, vẻ mặt bất lực.

Lúc này, cung nữ vén bộ rèm châu lên, lộ ra một nữ tử cao quý ngồi đằng sau.

Người con gái ngồi ở chủ vị mặc một bộ y phục cung đình màu tối, chiếc trâm cài tóc màu vàng kim, búi tóc cực kỳ tinh tế, tà váy uốn lượn rũ xuống, như màn đêm sâu thẳm đang tuôn trào. Nàng không quá đẹp nhưng khí chất cao quý, khóe miệng vẽ ra nụ cười ba phần đoan trang, chỉ là ý cười không tới được trong ánh mắt, làm người ta không khỏi kính sợ từ trong đáy lòng.

Kỷ Sơ Đào nhẹ giọng chào hỏi rồi ngồi xuống. Khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương Thụy thú, cung nữ được huấn luyện kỹ càng lặng lẽ dâng trà bánh lên rồi nhẹ nhàng lui xuống.

Sự yên lặng kéo dài, trong điện yên tĩnh chỉ nghe được tiếng lật sách. Không khí âm trầm như vậy, đừng nói là tiểu hoàng đế vẫn luôn cẩn thận, cho dù là Kỷ Sơ Đào cũng khó mà chịu được.

“Đại hoàng tỷ.” Kỷ Sơ Đào nhịn không được lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay tìm muội có chuyện gì vậy?”

Không lâu sau, cuối cùng Đại công chúa Kỷ Nguyên mới khép tấu chương lại, liếc mắt nhìn muội muội một cái.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, vẻ ngoài được trời ưu ái, cùng đôi mắt sạch sẽ không hợp với chốn thâm cung quỷ quyệt này.

“Bổn cung nhớ không lần, không lâu nữa là sinh nhật của Vĩnh Ninh?” Kỷ Nguyên hỏi, như thể chỉ đang thuận miệng hỏi thăm việc nhà.

Nhưng Kỷ Sơ Đào biết, trưởng công chúa cao cao tại thượng sẽ không rảnh tìm nàng chỉ để hỏi việc này, ví dụ như nàng ấy gọi nàng là “Vĩnh Ninh” một cách quy củ.

“Đúng vậy, tháng sau muội sẽ mười sáu tuổi.” Kỷ Sơ Đào nói, cảm thấy ngạc nhiên trước sự thân mật bất thình lình của đại tỷ.

Kỷ Nguyên hơi gật đầu: “Mười sáu tuổi, đã trưởng thành rồi. Lúc nhị tỷ của muội hòa thân chỉ lớn hơn muội bây giờ một chút.”

Kỷ Sơ Đào nghi hoặc, đại tỷ nhắc lại chuyện cũ làm gì, lại nghe thấy Kỷ Nguyên như vô tình hỏi: “Vĩnh Ninh có thích người nào không?”

Câu hỏi bất ngờ, đánh trúng tâm tư của Kỷ Sơ Đào.

Nàng nhớ tới giấc mộng cùng những bức họa chưa hoàn thành, gương mặt trở nên nóng bừng, vội lắc đầu nói: “Không có không có!”

“Không có thật à?” Kỷ Nguyên nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên chậm rãi nói: “Thiếu nữ hoài xuân là chuyện bình thường, nói ra, bổn cung có thể làm chủ cho muội.”

Kỷ Sơ Đào ho nhẹ một tiếng, nâng tách trà trên án thư lên để trốn, ánh mắt mơ hồ nói: “Thật sự không có. Muội ở Vĩnh Ninh cung, cũng không gặp được người nào…”

“Vậy cái tên ở trong bức tranh của muội, là ai?” Kỷ Nguyên nhẹ nhàng hỏi.

“Khụ!” Kỷ Sơ Đào sặc trà.

… Thì ra tiểu hoàng đệ đưa mắt ra hiệu cho nàng, là muốn nói chuyện này.

Tuy nói đại tỷ rất ôn hòa với mình, nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn hoảng sợ chớp mắt một cái nói: “Không phải ai cả… Muội vẽ bậy thôi, không vẽ ai cụ thể.”

Kỷ Sơ Đào không giỏi nói dối, đặc biệt là với người khôn khéo như đại tỷ.

Nàng lén nhìn Kỷ Nguyên đang ngồi trên ghế.

Quả nhiên, Kỷ Nguyên híp mắt vẻ mặt không tin tưởng nàng.

Kỷ Sơ Đào như đứng trên đống lửa, ngồi đống than, thật sự không biết tìm lý do gì để lấp liếʍ, đành nhìn qua Kỷ Chiêu cầu cứu.

Tiểu hoàng đế còn không mang nổi mình ốc, nào dám nói thay cho nàng? Quăng cho nàng ánh mắt “tự mình cầu phúc” qua rồi tiếp tục múa bút thành văn.

Cái tên A Chiêu này, phí công nàng thương cậu ta.

Trong lúc không biết nên nói dối như thế nào, chợt thấy Thu nữ quan chắp tay vội vã đi vào, đứng ngoài bức màn nói: “Bẩm Đại công chúa, có tin khẩn. Chuyện mà người phân phó đã có manh mối rồi ạ.”

Bị gián đoạn như vậy Kỷ Nguyên không rảnh lo chất vấn Kỷ Sơ Đào nữa, dừng lại một chút rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Trình lên đây.”

Thu nữ quan khom người đi lên dâng mật thư.

Kỷ Sơ Đào nhẹ thở ra, đợi lúc đại tỷ xem xong thư sẽ đứng lên cao từ, ai ngờ một tiếng “rầm” truyền tới bên tai. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kỷ Nguyên nắm chặt mật thư, mặt mày có chút lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh.

Đại tỷ trước nay đều không tỏ vui giận ra ngoài mặt, có thể làm nàng phản ứng mạnh như vậy, hơn phân nửa là gặp chuyện khó giải quyết.

Kỷ Sơ Đào có chút lo lắng vội vàng hỏi: “Đại hoàng tỷ, có chuyện gì vậy? Ngự yến ngày mai có vấn đề à?”

“Ngự yến?” Kỷ Nguyên cười khẽ, “Muội biết ngự yến ngày mai có ai không?”

Kỷ Sơ Đào nói: “Nghe nói là Kỷ tiểu tướng quân…”

“Kỳ… Con ruột Kỳ Dịch Phong, quả nhiên là giống hắn, đều là mấy con sói vô ơn.” Kỷ Nguyên nhìn vào đôi mắt ngây thơ của muội muội: “Vĩnh Ninh, muội biết người ta huấn luyện chó sói như thế nào không?”

Kỷ Sơ Đào lắc đầu.

Kỷ Nguyên: “Đầu tiên phải đánh thật mạnh, đánh cho nó sợ, lúc nó thần phục rồi lại cho nó ăn ngon, cho nó hiểu phải ngoan mới có thịt ăn, không nghe lời thì bị đánh, sói sẽ biến thành chó.”

“Chỉ tiếc, luôn có những con sói con khó thuần phục, lớn một chút đã muốn phản chủ…”

Giọng nói của nàng bình tĩnh, nhưng lại khiến Kỷ Sơ Đào rùng mình, lại nhịn không được hỏi: “Vậy… Vậy phải làm sao?”

Kỷ Nguyên rũ mắt, khóe miệng gợi lên ý cười: “Vậy chỉ có thể gϊếŧ mà thôi.”

Tuy nàng đang cười, nhưng lời nói đầy sát ý, làm cho nhiệt độ trong đại điện giảm mạnh.

Tiểu hoàng đế nãy giờ vẫn đang múa bút cũng không tự chủ mà dừng lại, nhìn thoáng qua bình phong.

Kỷ Sơ Đào biết: Mỗi lần đại tỷ có biểu cảm như vậy, hơn phân nửa là sẽ có người gặp xui xẻo.

Một ngày trôi qua, ngự yến được diễn ra như đã hẹn.

Trấn quốc hầu phủ, mây bay che trời, ánh dương ảm đạm.

Tống Nguyên Bạch là phó tướng trấn quốc Kỳ Gia, cũng là bạn từ nhỏ của thế tử Trấn quốc hầu Kỳ VIêm.

Lúc này Tống Nguyên Bạch đang mặc võ phục chỉ tế băng qua sân rẽ vào cánh cổng đá hình mặt trăng, thấy một bóng dáng quen thuộc mặc hắc y đang tung bay trên con đường mòn bên trong vườn trúc, cây trường kiếm trong tay người nọ như cầu vồng xuyên qua ánh mặt trời, kiếm khí xé trời, gió thổi lá trúc bay phấp phới, nhẹ nhàng như rồng bay.

Nghe thấy tiếng bước chân, vị tiểu tướng áo đen thu thế lại, đứng thẳng đưa lưng về phía người tới, như một thanh kiếm thẳng tắp.

“Kỳ Viêm, tiểu tổ tông của ta! Ngài nghỉ một lát đi!” Vẻ mặt Tống Nguyên Bạch đau khổ nói: “Vết thương còn chưa khỏi hẳn mà ngài đã múa kiếm, nếu miệng vết thương vỡ ra, cánh tay này của ngươi cũng tàn phế.”

Gió ngừng lá rụng, từ mũi kiếm phản chiếu ra một đôi mắt kiêu ngạo khó thuần.

“Nói.” Giọng nói bình ổn cất lên.

“Cung yến đã bắt đầu rồi, ta tới cùng đi với ngươi.” Tống Nguyên Bạch tựa lên cổng tròn cà lơ phất phơ nói, “Nếu tới trễ, không chừng đám chó điên kia sẽ mượn chuyện làm khó ngươi đấy.”

Kỳ Viêm ra vẻ chế nhạo, thu kiếm vào vỏ, phát ra tiếng như rồng gầm.

“Không có chủ nhân bày mưu đặt kế, chó điên sao dám cắn càn?” Lúc nói chuyện, hắn cầm lên chiếc áo ngoài trên bàn đá tùy ý khoác lên người, đứng đối diện với ánh sáng càng tô lên bóng dáng cao lớn ngạo mạn.

“Đi, gặp bọn họ.”

Sau nửa canh giờ, bên ngoài điện Tử Thần.

Cung nữ nội thu dâng trái cây nối đuôi nhau ra vào, tiếng đàn sáo nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong điện, văn võ bá quan đều mặc quan bào, chào đón kết bạn với nhau cùng vào điện dự tiệc.

Mà ở bên kia hành lang dài, vài cung nữ đang bước nhanh tới vây quanh Kỷ Sơ Đào.

“Đại công chúa đã bắt đầu đi rồi, công chúa nhất định phải ngồi vào vị trí trước Đại công chúa đấy!” Vãn Trúc cầm một hộp trang sức bằng gấm không ngừng thúc giục tiểu cung nữ đi theo: “Sao còn chưa son môi? Mau đưa tới cho công chúa dùng đi.”

“Son môi quá diêm dúa, ta không dùng đâu.” Kỷ Sơ Đào mặc một bộ hà y bằng nhung màu đỏ, tóc đen mềm mại chải thành búi, làn gió thoảng qua làm vạt áo khẽ tung bay, thật sự như từ trong tranh bước ra, thắp sáng cả cung điện.

Một đại cung nữ khác là Phất Linh nghe vậy liền đóng hộp phấn lại cười nói: “Không thích thì đừng son, công chúa vốn đã môi hồng da trắng, không cần son phấn cũng đã đẹp tự nhiên rồi.”

Chỉ có Vãn Trúc nhận thấy nàng đang không vui, cẩn thận hỏi: “Sao điện hạ không vui vậy? Hôm nay trang điểm không hợp ý người à?”

Kỷ Sơ Đào nhẹ lắc đầu: “Không liên quan tới cái này, chỉ là bổn cung tự không có hứng thôi.”

Ngày hôm qua từ lúc trở về từ Trường Tín cung của đại tỷ, nàng đã mơ hồ cảm thấy yến hội hôm nay sẽ không yên ổn.

Kỷ Sơ Đào không thích chuyện lục đυ.c phân tranh nhau trong triều, nhưng không có cách nào thay đổi được, nàng như một món đồ trang sức tinh xảo, lúc đại tỷ cần sẽ lôi nàng ra để chống đỡ hoàng gia, dạy nàng cách thu phục lòng người và nắm quyền lực.

Đại tỷ thường nói, nàng thân là đế cơ, không thoát khỏi được trách nhiệm, đáng tiếc là nàng học không vào.

Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào thở dài, tay sờ đến bên eo trống rỗng “Này” một tiếng nói: “Ngọc bội của ta đâu?”

“Ôi, chắc là lúc ra ngoài gấp quá nên rơi rồi.” Phất Linh nói: “Công chúa chờ một chút, nô tỳ trở về lấy.”

Kỷ Sơ Đào vốn định nói không có ngọc bội cũng không sao, nhưng Phất Linh đã xoay người trở lại Vĩnh Ninh cung, đành phải nói: “Thôi, vẫn nên nhanh chóng vào điện đi. Nếu đi muộn, bị đại tỷ hỏi chuyện trước mặt bao nhiêu người, càng thêm xấu hổ…”

Nàng cho lo nói chuyện mà không để ý chỗ ngoặt hành lang cũng có một người đang bước nhanh đến.

Ngay sau đó, Kỷ Sơ Đào chợt đâm vào một lòng ngực xa lạ, cái trán phát ra tiếng vì va chạm, nàng đau bị lảo đảo một bước. Nếu không phải người bị đâm còn phát ra một tiếng hừ nhẹ, Kỷ Sơ Đào suýt nữa cho rằng mình đâm vào tường, ngực quá cứng rắn rồi.

Sát gần nhau như vậy, Kỷ Sơ Đào thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc cùng mùi máu hòa vào nhau trên người đối phương.

“Công chúa!” Nhóm cung nữ đồng thanh kêu lên, luống cuống tay chân đỡ lấy nàng.

Kỷ Sơ Đào còn tưởng rằng người nàng đυ.ng phải là cung nữ, che lại thái dương ngẩng đầu lên nhìn, lúc nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của người nọ thì ngây người.

Mặt nàng đỏ bừng lên, biểu cảm như nhìn thấy quỷ.