Chương 20: Cứu người

Một trận mưa vừa qua đi, trời lạnh thấu xương, người trong phủ công chúa đều đã thay áo mùa đông.

Hôm nay là sinh nhật của Kỷ Nguyên, Trường Tín cung tổ chức gia yến để chúc mừng, Kỷ Sơ Đào thức dậy từ sớm để rửa mặt chải đầu trang điểm. Vì vào cung nên nàng ăn mặc trang trọng hơn bình thường, tà váy màu đỏ rực, tóc búi nhẹ nhàng, hai bên còn gắn thêm một cặp châu hoa, lúc nàng hoạt động sẽ phát ra tiếng động vui tai.

Lúc bước ra cửa điện đã thấy Kỳ Viêm mặc một bộ võ phục, dáng người cao thẳng chắc chắn đang đứng khoanh tay, như là một nét bút rực rỡ giữa mùa đông ảm đạm.

Hai mắt Kỷ Sơ Đào sáng lên, nàng kéo dài giọng: “Kỳ Viêm!”

“Công chúa.” Kỳ Viêm ôm quyền khom lưng tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

“Huynh cùng ta vào cung đi. Nghe Yến Hành nói, trên phố Thập Tự có rất nhiều món ăn ngon, sau khi yến tiệc kết thúc thì chúng ta cùng tới đó.” Kỷ Sơ Đào thân thiện đưa ra lời mời.

Đêm đó nàng gọi Kỳ Viêm tới là để nói chuyện này, kết quả lại bị những món đồ không đứng đắn của nhị tỷ làm cho bối rối nên quên mất.

Tròng mắt của Kỳ Viêm dao động. Hắn cảm thấy hứng thú với việc vào cung chứ không phải là việc đi dạo phố.

Kỷ Sơ Đào không biết việc mình đưa một ‘hạ thần núp váy" vào cung có ý nghĩa như thế nào. Nhưng đối với Kỳ Viêm thì đây là một cơ hội tốt.

“Được.” Kỳ Viêm đáp lại, mi mắt rủ xuống để che đi ánh mắt thâm trầm.

Không biết lần này mình vào cung thì có ‘niềm vui bất ngờ’ nào đang chờ đón không nhỉ? Kỳ Viêm nén sự tâm tư cuồn cuộn của mình xuống, hắn đang mong chờ lắm rồi.

Sau khi xe ngựa tới Thừa Thiên Môn thì không được đi tiếp, phải chuyển sang đi bằng liễn dùng sức người chuyên dụng trong cung.

Cấm quân duỗi tay cản Kỳ Viêm đang đi ở đằng sau Kỷ Sơ Đào lại, hắn ta ôm quyền nói: “Bẩm tam công chúa, dựa theo quy định trong cung thì ngoại thần không được đi vào khi không có lệnh.”

Kỷ Sơ Đào vốn không muốn đưa Kỳ Viêm tới trước mặt đại tỷ, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của đại tỷ, nàng không muốn làm nó trở nên ngột ngạt. Lần này nàng đưa hắn đi thèo là để cho người khác thấy sự tin cậy và coi trọng của nàng đối với Kỳ Viêm, để không ai có thể thừa dịp khi dễ hắn.

Mục đích đã đạt được, Kỷ Sơ Đào không làm khó cấm quân, nàng xoay người nói với Kỳ Viêm: “Vậy phiền tiểu tướng quân về xe ngựa nghỉ ngơi, bổn cung đi dự tiệc, chắc là sẽ về muộn.”

Kỳ Viêm lạnh nhạt “ừm" một tiếng, ánh mắt nhìn sang bức tường phía trên, bóng dáng của một nữ quan lướt qua.

Hắn giả vờ không thấy, chỉ dựa lưng vào chiếc xe ngựa, nhìn bóng dáng của Kỷ Sơ Đào đi xa.

Gió lạnh thổi vào cửa cung, Kỷ Sơ Đào bước lên liễn, quay đầu thì thấy Kỳ Viêm trong bộ đồ màu đen đang dựa vào khung xe, giống như một thanh gươm sắc bén.

Không biết vì sao, Kỷ Sơ Đào thấy hơi bất an.

Gió đã ngừng, lá vẫn rơi, phía sau truyền tới tiếng bước chân, cành khô bị đôi giày đạp lên phát ra tiếng vụn vỡ khô khốc.

Kỳ Viêm vẫn bất động, ngước mắt nhìn lên thấy đội quân Vũ Lâm cao to, ánh mắt hung dữ như đàn chó thèm thịt, chúng bao vây cả người và xe ở giữa.

Gã đàn ông cầm đầu cắm cây trường kích nặng mấy chục cân lên mặt đất, quay đầu nhổ lá trà đang nhai trong miệng ra, nâng cằm nhìn Kỳ Viêm, giọng điệu khinh thường: “Mạt tướng Hạng Khoan, trung lang tướng của Vũ Lâm vệ, nghe uy danh của tiểu tướng quân đã lâu, mong được thỉnh giáo vài chiêu! Mời!”

(Trung lang tướng: tùy viên quân sự thời Trung Quốc cổ đại, có nhiệm vụ chỉ huy đội cận vệ của hoàng đế)

Nói là ‘thỉnh giáo’ nhưng vẻ ác ý hung tợn trong mắt Hạng Khoan không giống như giả vờ.

Kỳ Viêm không hề thấy bất ngờ với sự xuất hiện của đám người này, hắn nhẹ nhàng “ồ" một tiếng, đưa tay ra sau cổ khởi động khớp xương, trừng mắt nhìn, dáng vẻ tùy hứng ban nãy đã được thay bằng sự sắc bén.

Trường Tín cung.

Kỷ Chiêu đưa lễ vật, là một đôi ngọc như ý có tỷ lệ rất đẹp, nhưng Kỷ Nguyên chỉ lạnh nhạt nhìn một cái, sau đó đóng hộp gấm lại, bình tĩnh nói: “Hoàng thượng phải đọc nhiều sách luận, đừng chú ý tới mấy món đồ này.”

Kỷ Chiêu đáp lại rồi rũ đầu ngồi xuống.

Kỷ Sơ Đào sợ cậu bị đả kích nên duỗi tay kéo tay áo của cậu dưới bàn rồi nói nhỏ: “Trưởng tỷ đặt nhiều hy vọng lên đệ nên mới nói như vậy, không có ý trách móc đâu. Đệ đừng nản chí.”

Lúc này Kỷ Chiêu mới có tinh thần, thấp giọng nói: “Trẫm biết rồi.”

“Muội không chuẩn bị quà.” Kỷ Xu vẫn làm người khác kinh sợ, lòng bàn tay khẽ vuốt ve cái ly, nhẹ nhàng nói: “Dù có tặng mỹ nam thì A Nguyên cũng không thích.”

Nàng vừa nói đùa một câu, không khí đã trở nên sôi nổi hơn nhiều.

Kỷ Nguyên nhướng đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Kỷ Xu, nói: “Muội bớt trêu chọc con cháu quan lại đi, đã có mấy quyển tấu chương buộc tội muội rồi. Đó mới là món quà tốt nhất cho bổn cung.”

Kỷ Sơ Đào cũng cười theo, xua đi nỗi bất an mơ hồ khi cô ở riêng với Kỳ Viêm.

Món quà sinh nhật mà Kỷ Sơ Đào chuẩn bị là một cuộn tranh dài bảy thước, rộng hai thước miêu tả nơi kinh đô phồn hoa sầm uất, với những rường cột chạm trổ và các cửa hàng lung linh, các phố phường hội tụ rất nhiều người thợ thủ công lành nghề, khung cảnh yên bình, náo nhiệt vô cùng.

Nàng biết, đối với người có thân phận cao như đại tỷ, trân bảo dị thú chẳng phải là thứ hiếm lạ gì, nàng ấy chỉ cần một lời khẳng định của bá tánh mà mình đã chấp chưởng tám năm ròng.

Quả nhiên là Kỷ Nguyên rất hài lòng, ngắm nghía cuộn tranh một hồi lâu mới sai người cất đi, cười nói với Kỷ Sơ Đào: “Vĩnh Ninh có lòng.”

Lúc vừa mới truyền thiện, Thu nữ quan cúi đầu bước vào, cúi người thì thầm mấy câu vào tai Kỷ Nguyên.

Sắc mặt Kỷ Nguyên không đổi, chỉ đưa ánh mắt nhàn nhạt ra hiệu cho nàng ta, Thu nữ quan im lặng bước ra khỏi điện, không biết là đi làm gì.

Sự bất an kia lại dâng lên trong lòng.

Sau khi dùng cơm xong, Kỷ Chiêu đã bị đưa đi đọc sách viết chữ, Kỷ Xu đã uống say chuếnh choáng, chống đầu ngủ gà ngủ gật. Yến hội đã vơi một nửa, Kỷ Sơ Đào cũng muốn đứng dậy cáo lui, lại nghe Kỷ Nguyên nói: “Trời vẫn còn sớm, Vĩnh Ninh, muội ở lại ngồi với bổn cung một lúc.”

Kỷ Sơ Đào đành phải ngồi lại chỗ cũ, thầm thấy khó hiểu: Bình thường vào giờ này, đại tỷ đã đi xử lý chính sự từ lâu, quanh năm suốt tháng chẳng nghỉ ngơi ngày nào, sao hôm nay lại có thời gian ngồi nói chuyện phiếm với nàng chứ?

Huống chi, Kỳ Viêm vẫn đang chờ ở ngoài Thừa Thiên Môn, nàng đã hứa sẽ dẫn hắn đi phố Thập Tự chơi rồi…

Khoan đã, Kỳ Viêm!

Liên hệ với hành động khác thường của Thu nữ quan và đại tỷ, Kỷ Sơ Đào đã biết nỗi bất an vừa rồi của chính mình tới từ đâu.

Nàng đột nhiên đứng dậy, sự hoảng loạn hiện trong ánh mắt. Kỷ Nguyên híp đôi mắt phượng lại, nhìn nàng nói: “Lại có chuyện gì vậy?”

Kỷ Sơ Đào quá quen thuộc với ánh mắt này của đại tỷ, nàng ổn định lại tinh thần, cong gối trước mặt Kỷ Nguyên rồi nói: “Muội còn có việc gấp, lần sau sẽ tới bồi tội với hoàng tỷ!”

Ra khỏi đại điện, vẻ bình tĩnh của Kỷ Sơ Đào đã sụp đổ.

Bước nhanh rồi lại chạy chậm, cuối cùng không màng tiếng gọi của cung nữ nữa, nàng xách váy chạy đi như bay, ống tay áo bay lượn, bên tai toàn là tiếng vù vù của gió.

Nàng đi tắt tới cổng Thừa Thiên Môn, nhìn thấy cảnh trước mắt, trái tim đang đánh trống như muốn vỡ ra thành từng mảnh!

Thừa Thiên Môn giáp với Vũ Lâm vệ phủ, mà lúc này, hơn hai mươi cao thủ Vũ Lâm vệ khí thế hừng hực đang bao vây Kỳ Viêm, bọn họ mang theo binh khí, trong khi Kỳ Viêm chỉ có tay trần.

Dám đánh nhau ở trước cửa cung, không cần nghĩ cũng biết là mưu kế của ai.

Trong chớp mắt, Kỷ Sơ Đào đã quên Kỳ Viêm là một con sói trưởng thành trong chiến trường chỉ có chém gϊếŧ, quên hắn đã từng lấy đầu địch ở giữa vạn quân dễ dàng như lấy một món đồ trong túi, cũng đã quên đã có hơn nửa nhóm Vũ Lâm quân đã bị đánh phải quỳ rạp trên mặt đất, kêu thảm thiết không ngừng… Trong lòng nàng tràn đầy tức giận vì bọn chúng lấy nhiều địch ít, cùng với bàn tay dính máu của Kỳ Viêm.

“Dừng tay!” Kỷ Sơ Đào cũng không biết chính mình có thể phát ra thanh âm vang vọng như vậy, gió lạnh tràn vào trong miệng, giọng nói đau, phổi cũng đau.

Thật ra Kỳ Viêm vẫn không để trận đấu khıêυ khí©h này vào mắt.

Tuy hai mươi tên này mạnh, nhưng cũng chẳng bằng thiên quân vạn mã của Bắc Yến. Nhưng khi khoé mắt nhìn thấy bóng dáng màu đỏ đang chạy tới, hắn chợt thay đổi ý định, thu lại nắm đấm đang cách mũi Hạng Khoan một tấc.

Chỉ cần một sơ hở nhỏ, Hạng Khoan vốn đang ở thế hạ phong đã bắt lấy cơ hội này, không chút do dự mà quét ngang một cái.

Binh khí mấy chục cân đυ.ng phải l*иg ngực, tuy Kỳ Viêm đã có chuẩn bị từ trước, hắn cũng bị ép phải liên tục lùi về phía sau liên tục, quỳ một gối trên mặt đất, trong miệng có mùi sắt rỉ nhàn nhạt.

“Kỳ Viêm!”

Kỷ Sơ Đào bỗng chốc trừng to mắt, nàng thấy còn khó chịu hơn cả khi cú đánh đó rơi vào ngực mình. Nàng vọt tới chỗ Kỳ Viêm theo bản năng, dang hai tay chắn trước người hắn mà hoàn toàn không để ý Hạng Khoan đã lên máu rồi, thu thế không kịp, mũi kích sắc bén đang hướng tới mặt nàng.

Nàng thở hổn hển, con ngươi co lại phản chiếu hình ảnh của mũi kích.

Nhưng mà ngay sau đó, nàng đã được kéo vào một vòng ôm rộng lớn ấm áp, một bàn tay đeo bao cổ tay màu đen đưa ra vững vàng nắm lấy mũi kích dài sắc bén.

Thời gian như đã ngừng trôi, mũi kích dừng lại trước mặt Kỷ Sơ Đào ba tấc, mu bàn tay Kỳ Viêm nổi đầy gân xanh, máu giữa các khe hở ngón tay tí tách nhỏ xuống thành một đường đỏ thắm.

Thình thịch thình thịch, máu bắt đầu chảy mạnh mẽ khắp cơ thể đã lạnh cóng.

“Kỳ Viêm, huynh không sao chứ?” Sau khi phục hồi tinh thần, việc đầu tiên Kỷ Sơ Đào làm là kiểm tra vết thương của Kỳ Viêm.

Mặt mày Kỳ Viêm lạnh lẽo, một tay buông lỏng, trường kích rơi loảng xoảng dưới đất, không có ngón tay ấn xuống, máu trên lòng bàn tay hắn càng chảy nhiều hơn nữa.

“Mạt tướng thất lễ, thỉnh Vĩnh Ninh trưởng công chúa thứ tội!” Hạng Khoan bình tĩnh lại, hắn ta sợ hãi chảy đầy mồ hôi lạnh. Nếu làm ngộ thương Tam công chúa, dù hắn ta có mười cái đầu cũng không đủ chém!

“Ai cho các ngươi làm huynh ấy bị thương?” Kỷ Sơ Đào nhìn Hạng Khoan chằm chằm, hơi thở hơi run rẩy.

“Bẩm điện hạ, mạt tướng phụng mệnh chưởng quản thủ vệ hoàng thành, tất cả hộ vệ bên cạnh điện hạ đều phải thông qua kiểm tra của Vũ Lâm vệ. Mạt tướng thấy điện hạ dẫn hắn theo bên người nên muốn mượn cơ hội này để kiểm tra thay cho điện hạ…”

“Ta chỉ hỏi ngươi, ai cho các ngươi làm huynh ấy bị thương?”

Kỷ Sơ Đào lặp lại từng câu từng chữ một lần nữa.

Đứng trước một người nhỏ xinh tính tình lại tốt như vậy mà Hạng Khoan lại bị ép đến mức nói không ra lời. Hắn theo bản năng nhìn phía trên cung thành, ánh mắt giao nhau với ánh mắt của nữ quan trong một giây ngắn ngủi, sau đó lại cúi đầu, ngập ngừng nói: “Là mạt tướng tự chủ trương.”

“Các ngươi nghe đây, Kỳ Viêm không phải là tội thần, cũng không phải thị vệ, huynh ấy là phò mã tương lai của bổn cung!” Cơ thể Kỷ Sơ Đào khẽ run, vẫn giang hai cánh tay che chở cho Kỳ Viêm, lần đầu tiên cất giọng nói lạnh lùng sắc bén như vậy: “Các ngươi ai dám đυ.ng vào huynh ấy!”

Kỷ Nguyên bước lên cung tường quan sát chiến cuộc, nghe được một câu như vậy.

U ám tiêu tan, ánh mặt trời sáng rọi.

Kỳ Viêm nhìn thiếu nữ thấp hơn mình một cái đầu đang giang cánh tay bảo vệ ở đằng trước mình, gió thổi làm tóc nàng phấp phới, tay áo tung bay, vừa ấm áp vừa yếu ớt.

Nàng nói: “Kỳ Viêm, đúng là bổn cung không thể cho huynh quyền thế lừng lẫy, chỉ có sự tin tưởng và tôn trọng… Huynh yên tâm, chỉ cần bổn cung ở đây, không ai có thể làm huynh tổn thương.”

Rõ ràng là đã sợ đến mức giọng nói trở nên run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn vừa dịu dàng vừa kiên quyết như vậy.

Một đôi mắt không chất chứa âm mưu và sự dơ bẩn.

Nhưng điều châm chọc chính là, vừa rồi hắn còn cố ý dùng khổ nhục kế để lừa nàng.

Vì sao chứ?

Hắn cảm thấy khó hiểu: Một đế cơ vô ưu vô lo, tại sao sẽ làm tới mức này vì mình, suýt chút nữa còn bỏ mình?

“Đi, dẫn huynh hồi phủ thôi.” Một giọng nói ấm áp cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Kỷ Sơ Đào kéo cổ tay áo của hắn, dẫn hắn đi lên xe ngựa. Kỳ Viêm cúi gương mặt kiêu ngạo vô cùng xuống, để mặc nàng kéo mình đi, quên cả việc phải phản kháng.

Tay thiếu nữ tinh tế nhỏ nhắn lại non mềm, móng tay có màu hồng nhạt…

“Viêm Nhi, con đã gặp được người nào, cho dù người trên khắp thiên hạ đều làm nhục con mắng con, người đó vẫn bất chấp tất cả mà tin tưởng con chưa?”

Gió thổi lớp bụi phủ lấy ký ức năm xưa, dường như Kỳ Viêm lại nghe thấy những lời mà ông nội hỏi hắn khi hắn mười sáu tuổi.

Hình bóng mà lúc ấy hắn còn khịt mũi coi thường, bây giờ lại như được gió thổi bay đi lớp sương mù mà dần dần có hình dáng.