Chương 10: Xin chào? Em chính là fans siêu lớn ngủ với anh tám năm đây a?

Thương Diệc Trụ nói kết thúc liền kết thúc, nếu không phải sau đó lại còn xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn nữa, thì không chừng cậu và Thương Diệc Trụ sẽ như hai đường thẳng song song không có giao điểm, không có liên quan gì tới nhau nữa.

Cậu từ hồi ức lấy lại tinh thần, mở ra điện thoại, hiện tại là 4 giờ sáng.

Không có ý định ngủ tiếp, cậu rời giường tự thu thập bản thân.

Đến sân bay, trời mới hơi hơi hửng sáng, một mạt màu cam chậm rãi ló dạng chân trời phía đông.

Cố Chỉ thay đổi một thân quần áo màu đen, khẩu trang che mất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mất ngủ quầng thâm mắt màu xanh, cậu đã dùng mấy tầng che khuyết điểm rồi nhưng vẫn không che lại được bao nhiêu.

Cậu thân cao, chân dài, dáng người đẹp, vừa đứng so với người mẫu còn muốn thu hút ánh mắt hơn, không ít tiểu cô nương trộm lấy điện thoại chụp cậu, có người lớn mật đỏ mặt, chạy tới xin WeChat.

"Thật ngại, điện thoại tôi hết pin." Cố Chỉ cố tình đè thấp thanh âm nói.

Cậu chỉ là không quá hồng, nhưng cũng không đến mức không ai nhận ra cậu.

"Hảo....hảo...." Tiểu cô nương xấu hổ thối lui, quạt cầm tay màu trắng kẹp ở cánh tay bị rớt, tiểu cô nương một chút cũng không có biết.

Cố Chỉ nhặt lên, chân cậu dài, không tới hai bước đã đuổi kịp nàng: "Đồ của cô rớt này."

"A..." Tiểu cô nương kinh hoảng thất thố, mặt đỏ đến bốc khói, cô tiếp nhận lấy không ngừng nói cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn.."

"Không có việc gì." Cố Chỉ mắt sắc nhìn thấy nội dung in trên quạt trắng.

Ngàn dặm mới tìm được một, duy nhất Thương Diệc Trụ.

Là đoàn fans tiếp ứng của Thương Diệc Trụ, cậu đi vào rậm rạp đứng một đống người, có không ít cả các trạm tỷ vác theo trường thương, đoản pháo.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy hình như mình tới cũng không được sớm.

Nhất tri kỷ tình nhân còn không có bằng fans đu idol tới sớm, hợp lý không?

Cố Chỉ quyết định lần sau rạng sáng 1 giờ liền tới ngồi xổm.

"Cậu là fans anh trai sao?" Tiểu cô nương thấy cậu nhìn chằm chằm vào quạt tiếp ứng, không khỏi hỏi.

Fans nam của Thương Diệc Trụ cũng có không ít, nhưng loại sự tình tiếp cơ này, chỉ có các tiểu cô nương như các nàng tinh lực tràn đầy ham thích.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy fans nam tới tiếp cơ, còn soái như vậy, không hổ là ca ca, nam nhân soái khí đều đến quỳ gối dưới quần tây Diệc ca nhà các nàng.

Tiểu cô nương đôi mắt phát sáng, ngón tay chỉ đám người: "Cùng nhau chờ đi, bên kia có thể nhìn thấy ca ca gần hơn!"

Cố Chỉ muốn cự tuyệt nàng, những người này không quen biết cậu, chẳng lẽ Thương Diệc Trụ ngủ với cậu 8 năm không nhận ra sao!

Nhưng vẻ mặt tiểu cô nương thân thiện, trong mắt bắn ra ngôi sao lấp lánh, Cố Chỉ ngượng ngùng nói lời cự tuyệt, cậu đè thấp vành nón, đi theo tiểu cô nương trà trộn vào đám người đông đúc.

"Cậu làm fans ca ca bao nhiêu năm rồi?"

".... tám năm đi!"

"Lão fans a!" Tiểu cô nương kinh ngạc.

"Ân, coi là như vậy đi."

Tiểu cô nương bên cạnh nữ hài hỏi: "A Quả, đây là ai vậy?"

A Quả cười tủm tỉm mà đáp lời nàng: "Fans anh trai."

"Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng tổng cảm giác cực đẹp trai a a a!"

"Đúng không đúng không! Cậu ấy còn là fans nam tám năm nữa đấy! Quả nhiên soái ca mới có thể hấp dẫn soái ca!"

Khóe môi bịt khẩu trang của Cố Chỉ khẽ nhếch, nếu các nàng biết cậu chính là tên yêu quái hút máu Thương Diệc Trụ các nàng đang mắng mấy ngày nay, không biết các nàng có nói ra những lời này hay không.

"A -- "

"Ca ca ra rồi" --"

"Ca ca --"

Đám người bỗng chốc xao động, tựa như chảo dầu nóng bị dội nước sôi vào vậy.

Cố Chỉ nhìn phía lối ra, bên tai tất cả là tiếng hưng phấn kêu gọi của fans.

Đầu tiên là bảo an lưng hùm vai gấu đi ra, Thương Diệc Trụ chân dài đi ở giữa, tựa hồ hắn không được nghỉ ngơi tốt, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc, đám người vây xung quanh lập tức sôi trào.

Cố Chỉ muốn lui ra ngoài, nhưng đám người xung quanh vây cậu một bước khó đi, chỉ có thể bị đám người đông đúc dồn ép đi theo.

Cậu hối hận rồi, thành thành thật thật ở trong xe chờ không phải được rồi sao?

Cậu gian nan móc ra di động.

[Cố Chỉ: Khả năng em sẽ trễ một chút, từ từ chờ em a.]

[Cố Chỉ: emoji đáng thương đáng thương]

Thương Diệc Trụ nhìn thấy hai tin nhắn của Cố Chỉ.

Hắn gợi lên khóe môi, click mở khung tin nhắn WeChat của Cố Chỉ.

[Kim chủ: Chờ bao lâu?]

"A -- ca ca cười kìa!!!"

"Tôi đi chết đây -- "

[Cố Chỉ: Mười mấy phút đi.]

[Kim chủ: Có bồi thường không?]

Cố Chỉ nghĩ "Em đang ở trong đám người bị dồn éo chen chúc sắp bị ép khô tới nơi anh còn đòi bồi thường cái gì a."

Cậu vô ý thức mà cắn cắn môi dưới, Thương Diệc Trụ đi mau , Cố Chỉ trơ trọi chỉ có thể từ trong biển người mênh mông nhìn theo bóng hình thon dài thẳng tắp của hắn, tựa như thánh khiết cao lãnh không thể khinh nhờn.

[Cố Chỉ: Anh chờ bao lâu, em để anh cắn cừng đấy, được không ạ?]

Cố Chỉ không biết Thương Diệc Trụ có hay không trả lời cậu, vì điện thoại của cậu lần thứ ba suýt nữa bị xô đẩy bay luôn, cậu thành thành thật thật mà cất đi.

Nhưng cậu rõ ràng nhìn thấy Thương Diệc Trụ dừng lại bước chân sau khi cậu gửi đi tin nhắn đó cho hắn.

Đám người đông đúc cơ hồ hỏa tốc đuổi theo Thương Diệc Trụ, Cố Trỉ đang ở phía sau hắn bị dòng người xô đẩy từng chút từng chút bị đẩy tới trước mặt Thương Diệc Trụ, cách hắn ước chừng năm sáu người.

Fans tiếp cơ ngẫu nhiên sẽ có được một chút phúc lợi, thí dụ như hiện tại, Thương Diệc Trụ chọn một góc, kiên nhẫn mà ký tên cho các fans.

A Quả vẫn luôn dựa gần Cố Chỉ oán niệm nói: "Thật đáng tiếc, không thể chụp ảnh chung."

Lỗ tai Cố Chỉ đã không nghe được những lời nói của nàng, cậu vốn dĩ có ý tưởng muốn bỏ chạy, kết quả A Quả trước một bước bắt lấy tay cậu theo dòng người rồng rắn đi xin chữ ký, bọn họ phía trước chỉ còn cách Thương Diệc Trụ vài người nữa liền đến phiên cậu.

Cậu phải nói như thế nào đây?

Xin chào? Em chính là fans siêu lớn ngủ với anh tám năm đây a?

Cố Chỉ còn chưa có chuẩn bị xong lên dùng từ như thế nào, phía trước cũng chỉ còn một người, cậu căng da đầu tiến về phía trước.

Mà Thương Diệc Trụ trước khi Cố Chỉ tiến tới đã sớm nhìn thấy được cậu.

Hắn nguyên bản ký tên cực kỳ nhanh, khi nhìn thấy cậu tốc độ ký tên của hắn liền chậm lại, rốt cuộc ký xong một người, tiếp theo sẽ tới Cố Chỉ, ngốc ngốc mà bị đẩy về phía trước.

Thương Diệc Trụ hỏi: "Ký ở đâu?"

"A?" Cố Chỉ sửng sốt, ngẩng đầu, phát hiện phía trước cậu không còn ai, chỉ còn mỗi Thương Diệc Trụ bên môi mỉm cười lẳng lặng nhìn cậu, cậu không có giấy, trên người lại đang mặc y phục màu đen, căn bản không có chỗ nào để Thương Diệc Trụ ký cả.

"Tay....lòng bàn tay đi!" Cố Chỉ cái khó ló cái khôn, ở phía sau cậu các fans dùng ánh mắt sốt ruột, cậu vội vàng ngửa lòng bàn tay đưa tới trước mặt Thương Diệc Trụ.

Ngón tay thon dài của Thương Diệc Trụ xẹt qua lòng bàn tay cậu, giống như đang vuốt ve chân bảo, sờ đến vị trí đường sinh mệnh, tay Cố Chỉ run run, hắn cười một tiếng nhỏ đến khó phát hiện , "Ký chỗ này được chứ?"

Cố Chỉ nuốt nuốt nước miếng, chỗ bị Thương Diệc Trụ sờ qua dần dần nóng lên: "Có thể."

Cậu có cảm giác Thương Diệc Trụ và cậu đang ở trước mặt công chúng công khai ve vãn nhau.

Ngòi bút ở lòng bàn ta cậu từng nét viết từng chữ làm đầu quả tim cậu ngứa ngáy run rẩy.

Thương Diệc Trụ dừng lại nét bút cuối cùng, Cố Chỉ vội vàng chạy chối chết.

Cố Chỉ là người may mắn cuối cùng được Thương Diệc Trụ ký tên cho.

A Quả xếp hàng đằng sau cậu muốn khóc chết rồi: "Tôi hối hận rồi, tôi sai rồi, tôi không nên kéo cậu tiến vào! Ca ca đυ.ng tay cậu! Mà tôi, cái gì cũng không được a! Không có..."

A Quả khóc lóc kể lể xong quay người lại nhìn: "A Lặc....? Người đâu?"

Cố Chỉ đã sớm không thấy thân ảnh đâu nữa rồi.

Cậu vội vàng lộn xộn chạy về trong xe, thở phì phò tháo xuống khẩu trang, lòng bàn tay được Thương Diệc Trụ sờ qua vẫn còn vương lại nhiệt khí của hắn.

Thương Diệc Trụ không có ký tên, chỉ có một con số.

32.

Thương Diệc Trụ đang muốn nói cho cậu biết, cậu đợi hắn 32 phút.