Chương 14: Từ Úc Thu đã trở lại

Cố Chỉ càng xem càng khó chịu, một khi khó chịu cậu lại muốn uống rượu, nhưng Thương Diệc Trụ người này tật xấu lại có rất nhiều, thuốc lá và rượu tối kị.

Không chỉ bản thân hắn không sờ tới, ngay cả người bên cạnh cũng không cho phép chạm vào.

Cố Chỉ thở dài, từ trong bao lấy ra thuốc, nhai nuốt xuống, nằm xuống giường chùm chăn ngủ.

Ngày hôm sau, cậu thiếu chút nữa không dậy được, may mắn Từ Thê như đoạt mệnh không ngừng gọi điện thoại cho cậu, bằng không buổi đóng máy của cậu phải dính vết nhơ đến trễ rồi.

Thiên phú không đủ, chăm chỉ đền bù, kỹ thuật diễn của Cố Chỉ không tính là nổi bật, mấy năm nay luôn mài dũa, thật cũng coi như đáng giá thưởng thức.

Cuối cùng còn một cảnh diễn nữa là đóng máy, có thể nói ngựa quen đường cũ nước chảy mây trôi, không có một lần NG.

Tần Úy từ tổ A chạy tới tổ B chỉ điểm cho Cố Chỉ, xem xong ông cũng không ngừng khen cậu.

Khen xong một tràng, Tần Úy nói: "Chu Phụng Khang, cậu có biết không?"

Cố Chỉ: "Đại đạo diễn nổi danh, ai có thể không biết được chứ."

Chu Phụng Khang thời trẻ nổi danh, giải thưởng cầm đến mỏi tay, không nói cái khác, tác phẩm một đêm thành danh [ Vây ở trong l*иg trạm khắc hoa] của Thương Diệc Trụ, chính là từ tay vị đạo diễn tài ba này xuất ra.

Tần Úy: "Năm sau ông ta muốn quay một bộ phim văn nghệ, cậu có hứng thú không?"

Có thể cùng Chu Phụng Khang hợp tác, quả thực là cầu còn không được, không ai là muốn cự tuyệt, Cố Chỉ không khách sáo, dứt khoát nói: "Có."

Tần Úy hơi do dự rồi lại nói: "Nhưng thù lao đóng phim sẽ không cao, quốc nội cũng sẽ không được quảng bá, là bộ phim để lấy giải."

Phim văn nghệ không có thị trường, tất cả mọi người đều biết, quay tốt cũng chỉ là vẽ thêm cho con đường sự nghiệp một nét hoàng kim mà thôi.

Cố Chỉ tự nhiên minh bạch, cậu vẫn gật đầu nói: "Tôi vẫn muốn thử một lần."

Tiến vào giới giải trí là việc ngoài ý muốn, nhưng Cố Chỉ lại đối với sự nghiệp của mình rất có cảm tinh, cậu hưởng thụ cùng trầm luân trong kɧoáı ©ảʍ của diễn xuất.

Tần Úy vừa lòng mà cười: "Nam chính đã được định tốt rồi, nhưng nam hai vẫn đang tìm, tôi cùng Chu đạo diễn có quen biết, có thể giúp cậu có cơ hội tới diễn thử xem sao."

"Cảm ơn lão sư."

"Đến lúc đây tôi sẽ thông báo cho cậu." Tần Úy vỗ vỗ bả vai Cố Chỉ, "Chúc mừng đóng máy, tiền đồ vô lượng, không ngừng cố gắng."

Cố Chỉ cảm kích mà ôm lấy Tần Úy: "Mượn cát ngôn của lão sư."

"Được." Tần Úy thật sự rất thích diễn viên không nổi danh này, không muốn cùng cậu cậu làm bộ hư tình giả ý nữa: "Buổi tối cùng nhau uống rượu chúc mừng đóng máy."

"Được."

------------

Tiệc chúc mừng được quyết định đặt bàn KTV gần với phim trường, cách âm hiệu quả không tính tốt, phòng cách vách đang xướng bài [bán đứng tình yêu của tôi] , xướng tới tê tâm liệt phế, không ly hôn qua vài lần tuyệt đối xướng không được bài này.

Tới không ít người, vẫn tưởng rằng Tống Ngọc là người cuối cùng tới, nhưng ngoài dự đoán chính là Đường Sương Sinh cũng tới.

Nhìn Đường Sương Sinh là biết cậu ta vừa kết thúc cảnh quay của mình là chạy tới đây luôn, khăn chùm đầu còn chưa tháo xuống, tùy ý mặc trên người bộ quần áo màu trắng.

"Cậu ta như thế nào tới đây?" Từ Thê tránh ở phía sau Cố Chỉ thì thầm nói nhỏ.

Cố Chỉ ôn hòa cười cười, nói vài câu cảm nghĩ sau khi đóng máy, sau để mọi người chơi đến vui vẻ.

Không ít người chạy tới kình rượu, ai tới Cố Chỉ cũng không cự tuyệt, một vòng rượu uống xuống, đầu đã có điểm vựng vựng mơ hồ.

Đường Sương Sinh cũng bước tới, không nóng không lạnh nói: "Chúc mừng a."

Ngoài miệng cậu ta nói chúc mừng nhưng trong lòng có ý tứ đó hay không thì chẳng ai biết.

"Cảm ơn." Cố Chỉ dơ ly rượu nhẹ cụng vào ly cậu ta, một ngụm uống cạn, "Cậu tùy ý."

Đường Sương Sinh uống tượng trưng nhấp một ngụm, chỉ vào người ngồi bên cạnh Cố Chỉ nói, "Chúng ta đổi chỗ đi!"

Người nọ xấu hổ không thôi, hết nhìn Cố Chỉ lại quay sang nhìn khuôn mặt âm trầm của Đường Sương Sinh.

"Tôi với cậu đổi vị trí đi!" Cố Chỉ giải vây nói, nhìn bên cạnh không có ai ngồi, Đường Sương Sinh tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh cậu.

"Được được được." Người nọ vội vàng đáp ứng.

"Có việc sao?" Cố Chỉ không nhìn Đường Sương Sinh, lười nhác dựa vào lưng ghế sopha, bên tai là âm thanh âm nhạc ầm ĩ.

Đường Sương Sinh dù bận vẫn ra vẻ nhàn nhã, ung dung bắt chéo chân, lắc lư cái ly đang đựng chất lỏng màu hổ phách bên trong: " Tâm sự một chút, đừng khẩn trương."

"Chúng ta thân thiết đến nỗi có thể tâm sự với nhau sao?"

"Đương nhiên là có." Đường Sương Sinh tiến đến bên tai Cố Chỉ, ngữ khí trầm thấp ái muội, "Thí dụ như, làm cách nào để làm chính phẩm cút đi!"

Cố Chỉ bất động thanh sắc dịch ra, nhún nhún vai: "Tôi không hiểu ý của cậu."

Đường Sương Sinh cười nhạo một tiếng: "Từ Úc Thu đã trở lại, ngày hôm qua buổi chiều 3 giờ đã tới Lâm thành."

"Phải không?" Tống Ngọc đang hát trên sân khấu, Cố Chỉ cùng nàng nhìn nhau liếc mắt một cái, cổ động vỗ vỗ tay, khóe môi cong cong nói tiếp, "Cùng tôi có quan hệ gì sao?"

"Anh không sợ sao?"

"Sợ cái gì?" Cố Chỉ vô tội mà chớp chớp mắt, "Người ở trong miệng cậu là nhân vật nổi tiếng nào sao?"

"A.." Đường Sương Sinh chân mày cau lại, không kiên nhẫn nói, "Anh đừng có diễn với tôi!"

Cố Chỉ bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự không hiểu cậu đang nói gì a!!!"

Một quyền như đánh mạnh vào bông, Đường Sương Sinh bực mình nói không nên lời.

Cậu ta còn muốn nói cái gì nữa nhưng Tần Úy đã đi tới: "Tiểu Đường cũng ở đây sao? Vừa lúc cùng nhau uống một chén."

Cố Chỉ biết là Tần Úy cố tình tới là để giải vây cho cậu, sợ cậu bị Đường Sương Sinh khi dễ,lập tứ thức thời cầm lấy ly rượu cụng ly.

Đúng lúc Tống Ngọc hát xong một bài, một đường đi xuống.

Sắc mặt Đường Sương Sinh càng trầm, nhưng nhiều người ở đây như vậy, cậu không tiện phát tác, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, sắc mặt khó chịu đứng dậy đi chỗ khác.

Tống Ngọc ngồi vào vị trí của Đường Sương Sinh: "Anh với cậu ta có xích mích sao?"

Trước kia Tống Ngọc có nghe nói qua, nhưng sự việc trong vòng, giả giả thật thật, mắt thấy không nhất định là thật, huống chi là nghe thấy.

Hôm nay nhìn thấy nhưng thật ra đúng vài phần.

Cố Chỉ thấy hôm nay nàng mặc váy có hơi ngắn, ngồi có hơi không được tiện, cậu lấy áo khoác khoác lên trên đùi nàng: "Không có xích mích, chỉ là tiểu bằng hữu tính tình hơi lớn thôi."

"Cậu ta có bối cảnh không bình thường."Tống Ngọc vuốt vuốt cái mũi nói, "Tận lực đừng có trêu chọc cậu ta."

Cố Chỉ cười cười.

"Không phải mọi người nói cậu ta có Kim Chủ dựa vào sao?"

Tống Ngọc sợ Cố Chỉ sẽ bị hại, nhịn không được nhiều lời vài câu: "Chính cậu ta đã là kim chủ rồi thì cần ai bao dưỡng nữa, muốn bao dưỡng cậu ta chưa chắc đã có mấy người."

"Lợi hại như vậy?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Tống Ngọc hơi trầm, ánh đèn sặc sỡ chiếu lên sườn mặt nàng, "Tôi có một bằng hữu trước đây có chọc tới cậu ta, sau đó người không biết quỷ không hay bị ném vào trong bệnh viện tâm thần."

"...... Sau đó thì sao?"

"Sau đó,...." Tống Ngọc trào phúng cười, "Trước đi vào người vẫn còn tốt, tiến vào nơi quỷ quái đó thật sự tinh thần có vấn đề."

"....." Cố Chỉ nhấp nhấp miệng, "Hiện tại, bằng hữu của em đang ở đâu?"

"Được thả ra ngoài, sau đó được ba mẹ đón về quê chăm sóc rồi."

Cố Chỉ hít vào một hơi thật sâu: "Không ai quản sao?"

"Quản a, bồi thường không ít tiền đâu." Tống Ngọc nói, "Một ngàn vạn. Ba mẹ của bằng hữu tôi cả đời này chưa từng được nhìn thấy nhiều tiền như thế, lập tức đồng ý giải quyết riêng, còn xem cậu ta như thần thánh mà cung phụng mang ơn."

"....." Cố Chỉ nói không nên lời.

Cậu nghĩ tới Cố Cường, lần thứ hai thời điểm cậu bị Cố Cường bán đi, Cố Cường cũng là như vậy mang ơn đội nghĩa.

Tống Ngọc cho rằng cậu bị dọa, trấn an mà vỗ vỗ bả vai cậu: "Cũng không đến mức dọa người như vậy, đó là tâm tư của kẻ có tiền, anh xem không hiểu đâu, tránh xa cậu ta một chút là tốt rồi."

Cố Chỉ lấy lại tinh thần, bị một tiểu cô nương an ủi, có hơi ngượng ngùng, cậu bật cười nói: "Không, nghĩ tới chuyện khác."

"Vâng." Tống Ngọc lại nhiều lời dặn dò vài câu, xoay người trà trộn vào trong đám người chơi đùa.