Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bổn Phận Của Thế Thân

Chương 15: Không ở cạnh chính phẩm của anh còn có tinh thần đi quản tôi ở đâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngũ âm Cố Chỉ không được đầy đủ, chỉ có thể chán đến chết ngồi uống rượu một mình, như là muốn đem rượu muốn uống hôm qua uống bù đắp vậy, một ly lại một ly uống xuống bụng.

Cậu uống nhiều đến nỗi hai má đỏ hồng như mông khỉ, lúc này di động trong túi quần rung một chút.

[Kim Chủ: Ở đâu?]

Cố Chỉ chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng, bước cũng không xong chạy vội vào WC, ôm lấy bồn cầu nôn.

Gió lớn bên ngoài thổi qua, đem một tia lý trí cuối cùng của cậu thổi bay đi mất.

Ở đâu? Ở....

Anh quản tôi ở đâu.... không ở cạnh chính phẩm của anh còn có tinh thần đi quản tôi ở đâu....

Cậu run tay gõ gõ chữ rất nhiều lần cũng chưa gõ xong, bực bội mà từ bỏ, ấn xuống Voicechat.

Bực bội cả đêm áp xuống, tại lúc này một khắc phóng thích ra ngoài.

"Ở.... Mộ phần của mẹ anh."

Click mở ra giọng nói, ngữ khí ương ngạch, kiêu ngạo phát ra, Thương Diệc Trụ tay dừng trong một giây, mày nhướn lên hơi nhẹ, xác định lại người mình đang nhắn có đúng là Cố Chỉ hay không.

[Kim chủ: Ở đâu?]

"Ở mộ phần của mẹ anh....." Trước mắt Cố Chỉ mơ hồ thành một mảnh, nhận ra mấy chữ này, cậu bực bội gửi thêm một voicechat nữa.

"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?"

Voicechat vừa mới gửi đi không được bao lâu có người gọi tới.

Cố Chỉ xem cũng không xem, tắt máy không nghe.

Tắt được năm giây, lại vang lên.

Tắt.

Vang.

Tắt.

Vang.

Lặp đi lặp lại bảy tám lần, Cố Chỉ tức tới hộc máu mà đem luôn điện thoại của mình ném mạnh xuống mặt đất.

Rốt cuộc tiếng chuông di động phiền nhiễu cũng ngừng lại.

"Thoải mái..." Cậu lẩm bẩm một tiếng, dựa vào ván cửa WC, mơ màng sắp ngủ.

Ghế lô. Tần Úy thấy Cố Chỉ đi ra ngoài hồi lâu chưa thấy trở lại, đang định đi ra ngoài tìm cậu, di động vẫn luôn để trên bàn đột nhiên rung động.

Một dãy số xa lạ, Tần Úy tắt đi một lần, người gọi tới vẫn kiên trì gọi tiếp.

Tần Úy: "Xin chào?"

"Chào ngài, tôi là Trần Trục của Hoa Nhạc thế kỷ." Đầu bên kia vang lên thanh âm thân thiện khách sáo.

Tần Úy sửng sốt vài giây, nhìn lại dãy số xa lạ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ông lúc này là có phải hắn ta gọi sai rồi không?

Nếu như nói cái tên Trần Trục không đủ vang dội thì Hoa Nhạc thế kỉ bốn chữ này, ở trong giới giải trí như sấm đánh bên tai.

Là một trong ba công ty lớn nhất hiện nay, nhưng Hoa Hạ thế kỉ dựa vào của cải giàu có, bối cảnh hùng hậu, xa xa bỏ rơi hai nhà kia tận mấy con phố không theo kịp.

Mà Trần Trục là người đại diện có thâm niên của Hoa Hạ thế kỉ, dẫn dắt ra không ít hồng nhân nhiều đến đếm không xuể, trong đó nổi tiếng nhất đó là Thương Diệc Trụ.

Tần Úy nhíu nhíu mày hỏi: " Cậu gọi sai số đi?"

Hắn cùng Hoa Hạ thế kỉ không hề có giao tiếp gì cả, cùng Trần Trục càng là không có.

Trần Trục: "Đây không phải số điện thoại của Tần đạo sao?"

Tần Úy: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Trần Trục nở nụ cười: "Nghe nói trước kia ngài chuyên về mảng biên kịch, bên này tôi có một một kịch bản, muốn mời ngài làm cố vấn biên kịch, ngài có hứng thú không?"

Tần Úy trước kia đã từng làm qua biên kịch, nhưng đã là việc của mười mấy năm trước rồi.

Hắn nghi ngờ nói: "Kịch bản gì?"

Trần Trục: "Kịch bản còn chưa có định, nhưng đạo diễn là Chu Phụng Khang tiên sinh."

Nghe ba chữ Chu Phụng Khang vừa ra, đầy bụng nghi vấn bị nhẹ nhàng hóa giải, bất ngờ bị một cái bánh nhân thịt đập vào đầu, trầm ổn như Tần Úy nhịn không được cũng muốn hôn mê.

Hắn cùng Chu Phụng Khang đúng là có một chút quen biết cá nhân, nhưng cũng chỉ là sơ giao, hắn muốn đề cử Cố Chỉ cho Chu Phụng Khang cũng chỉ là mang mặt dày đi mà thôi, chứ chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ được hợp tác với Chu Phụng Khang một tác phẩm.

"Tần đạo?" Trần Trục đợi nửa ngày không nghe thấy động tĩnh.

"Nga, đây đây." Tần Úy vội không ngừng đáp ứng, " Là vinh hạnh của tôi."

"Tốt, cụ thể công việc, tôi suy nghĩ tốt sẽ lại thông báo cho ngài." Trần Trục ngừng vài giây hơi rồi lại nói tiếp, "Tôi muốn hỏi ngài một chút, ngài cùng Cố Chỉ quen biết sao?"

"Đúng vậy, thì sao?"

Trần Trục không chút hoang mang nói: "Bộ phim này nam hai được đề cử có cậu ấy,nhưng tôi không liên hệ được với cậu ấy, cho nên muốn hỏi ngài một chút."

Tần Úy giải thích: "Chúng tôi đang cùng nhau uống rượu, có khả năng di động cậu ấy hết pin."

"Hôm nay tôi muốn đưa kịch bản để cậu ấy tham khảo một chút, ngài và Cố tiên sinh đang ở địa chỉ nào có thể báo cho tôi biết không? Tôi để trợ lý của tôi mang qua a."

"Được được được." Tần Úy báo một địa điểm sau đó cắt đứt liên hệ.

Tần Úy uống có chút nhiều, căn bản không nghĩ tới hiện tại đã 1 giờ rạng sáng, lại tới đưa kịch bản a, hơn nữa vai nam hai chưa chắc Cố Chỉ đã lấy được vì sao hiện tại đã đưa kịch bản!!!!

Trần Trục thu hồi di động: "Chỉ vì tìm tiểu tiểu tình nhân mà trả giá đại giới ..."

"Tôi đã xem qua tác phẩm của Tần Úy, cũng không tệ lắm."

Trần Trục chế nhạo nói: "Cố Chỉ thì sao?"

Thương Diệc Trụ lười nhác nói: "Chỉ là cho đi một cơ hội mà thôi, lại không phải trực tiếp điều động nội bộ."
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Trần Trục: "Trước đây cậu đề cử người, còn điều động nhân lực như này sao?"

"Phía lão sư tôi sẽ nói chuyện sau." Thương Diệc Trụ biết phân nặng nhẹ, chỉ là một cái cơ hội sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, điều động nội bộ hắn làm không nhất thiết phải làm, ngón tay thon dài gõ gõ mặt trái của di động, lộ ra vài tia không kiên nhẫn: "Địa chỉ."

Trần Trục: "Tôi để người đi tiếp cậu ấy, cậu cứ nghỉ cho khỏe đi."

Thương Diệc Trụ rũ mắt nhìn di động trong tay, nửa bên mặt ẩn ở trong bóng tối.

Hắn lặp lại: "Địa chỉ?"

Trần Trục kiềm chế ý muốn du͙© vọиɠ trợn trắng mắt: "Tiểu tình nhân của cậu không phải tiểu hài tử, uống rượu say còn cẩn phải gia trưởng đi đón."

Thương Diệc Trụ nhàn nhạt nói: "Tửu lượng của em ấy không được tốt."

Mặt của Trần Trục cơ hồ muốn nhăn nhúm hết cả vào cùng nhau: "Tổ tông của tôi ơi!!! Cậu nếu như bị paparazzi chụp được, làm sao bây giờ?"

Thương Diệc Trụ gợi lên khóe môi, mơ hồ quăng cho hắn một cái tươi cười trào phúng: "Hoa Nhạc thế kỉ đã nghèo túng đến chút tiền ấy cũng không có sao?"

"......" Trần Trục cứng họng không còn lời nào để nói, "Dù sao nói thế nào cậu vẫn muốn làm theo ý mình, vậy cậu cứ thích thế nào thì làm đi."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Cửa KTV, Thương Diệc Trụ cải trang đến một thân kín mít.

Trần Trục bị hắn qua cầu rút ván, chịu khổ nửa đường bị đuổi xuống xe.

Trần thúc: "Tiểu thiếu gia, nếu không để ta đi đi!"

Thương Diệc Trụ phất tay: "Không cần."

Hắn đi lên lầu bảy vị trí ghế lô Tần Úy đã báo trước.

"Táo bón còn không có ngồi trong đấy một giờ, gia phục." Một nam nhân tóc vàng rửa tay oán giận với người bên cạnh, "Nếu không phải người phòng bên cạnh đi ra, gia chắc đi luôn trong quần mất."

Thương Diệc Trụ bước chân dừng một chút, nghiêng người nhìn WC.

Trên sàn nhà có mảnh vỡ của điện thoại.

Trong WC có hai cánh cửa, một bên cửa nửa mở, một bên cửa đóng chặt.

Chờ tóc vàng cùng bạn của hắn rời đi, Thương Diệc Trụ đi vào trong thuận tay đóng cửa lại.

Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc lá, trong đó lẫn lộn cả mùi thối của WC không được dọn dẹp sạch sẽ, Thương Diệc Trụ đem khẩu trang đè xuống thêm một chút, cúi người nhặt lên xác của cái điện thoại.

Là của Cố Chỉ.

Hắn đem cái xác di động tùy ý vứt vào thùng rác, nhíu mày giơ tay nhẹ gõ cửa: " Tiểu Thu?"

Vừa dứt lời, bên trong truyền đến thanh âm nôn mửa tê tâm liệt phế,như là muốn đem hết dạ dày mật xanh mật vàng nôn ra ngoài.

Thương Diệc Trụ cách khẩu trang che lại cái mũi: "Mở cửa."

Đợi năm sáu phút, cửa chậm rãi mở ra, một thân ảnh chật vật đỡ cửa lảo đảo đi ra.

Cố Chỉ vẫn còn men say trong người mông lung nói: "Anh?" Cậu lắc lắc đầu, tránh đi Thương Diệc Trụ, hướng ngoài cửa đi, lẩm bẩm lẩm bẩm: "Là ảo giác...."

Thương Diệc Trụ nhặt lên xác điện thoại còn dư lại, bước nhanh tiến lên, giữ chặt cánh tay Cố Chỉ, mở cửa, xoay người, một bộ động tác nước chảy mây trôi.

"Không được lộn xộn." Hắn đem Cố Chỉ ấn vào trong lòng ngực chính mình.

"Không cần..." Cố Chỉ dãy dụa muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Thương Diệc Trụ, " Tôi muốn uống rượu."

"....Về nhà rồi uống." Thương Diệc Trụ bất đắc dĩ một lần nữa đỡ lấy Cố Chỉ, lại bị cậu đẩy ra.

"Không được chạm vào tôi..."

"Không được náo loạn." Thương Diệc Trụ trầm giọng nói.

Nếu là ngày thường cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hù, nhưng hiện tại cậu là ma men, căn bản không quan tâm bộ dáng của hắn lúc này.

"Cút đi...." Cố Chỉ dãy ra, nắm lấy cổ áo Thương Diệc Trụ, mắng "Anh là ai...? Anh là ai mà dám hung tôi...?"

"....." Thương Diệc Trụ trầm mạt không muốn cùng với con ma men này chấp nhất.

Hắn mạnh mẽ bế lên Cố Chỉ, bước nhanh đi hướng lối thoát hiểm.

"Trần thúc, tới lối thoát hiểm lầu bảy."

Hắn chế trụ Cố Chỉ, gọi điện cho Trần thúc.

".....Đau." Cố Chỉ lộn xộn, đầu đυ.ng nhẹ vào tường một chút, theo đạo lý mà nói, người say rượu đυ.ng nhẹ như vậy sẽ không có bất luận đau đớn gì chứ, nhưng Cố Chỉ lại đau cực kỳ, nước mắt như cái vòi hỏng van từng giọt nước mắt to to rơi xuống, trong miệng ồn ào lải nhải.

"Đau quá. Anh ơi, em đau."

Thương Diệc Trụ dùng tay xoa xoa nhẹ cái trán của cậu, nhìn chằm chằm cậu thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »