Chương 21: Hay lão sư để tôi với cậu ấy đối diễn một đoạn thử xem sao?

Đại ngôn quảng cáo thực mau được định xuống, chỉ kém tạo hình cho quảng cáo và kế hoạch quảng cáo như thế nào, Liên Đoàn Tụ bảo mình sẽ xử lý tốt, Cố Chỉ không hỏi lại nữa.

Từ sau khi Thương Diệc Trụ rời khỏi khách sạn, hai người lại bắt đầu không liên hệ với nhau, Cố Chỉ có rất nhiều lần tính toán chủ động liên hệ với Thương Diệc Trụ, nhưng nghĩ đến vài ngày nữa phải đi thử diễn, lo lắng bản thân không tập trung, đành phải khẽ cắn môi từ bỏ.

Buổi sáng ngày 20, 11 giờ. Cố Chỉ đúng giờ đến tòa nhà cao ốc.

Xuống xe trước, xa xa cậu đã nhìn thấy paparazzi đứng chờ sẵn trong góc khuất hẻo lánh , cậu cố ý mang tốt kính râm cùng khẩu trang, kêu tài xế tránh đi paparazzi, vòng tới phía sau tòa nhà cao ốc chỗ thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa rồi mới xuống xe.

Tất cả paparazzi ở đây, cậu dùng ngón chân cũng biết không phải tới để chụp cậu.

Xem ra hôm nay sẽ là một trận đánh ác liệt, không biết đối thủ có lai lịch như thế nào.

Cậu cũng không nghĩ paparazzi là một vật trang trí, tự nhiên nên tránh thì sẽ tránh.

Kịch bản đã nhớ kĩ trong lòng, nhưng Cố Chỉ vẫn không yên tâm, liền lấy ra di động ôn lại kịch bản, thẳng đến khi ra khỏi thang máy, cậu mới thu hồi di động, gỡ xuống khẩu trang kính râm, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Đám người nghe thấy tiếng mở cửa đồng loạt nhìn lại, trong đám người có vài ánh mắt quen thuộc, Trần Trục cũng có ở trong đó, Cố Chỉ nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt một chút nhanh chóng khôi phục thần sắc lại ngay khiến người khó có thể phát hiện, làm bộ dường như không có việc gì xảy ra.

"Chào các vị tiền bối." Cố Chỉ hướng mấy người ngồi trên bàn làm việc trong phòng, Chu Phụng Khang, nhà làm phim, biên kịch đồng thời lễ phép chào hỏi.

Trong lòng Cố Chỉ có vài tia nghi hoặc, chỉ là tìm nam thứ cho một vai diễn thôi, Trần Trục ở đây đã đủ kỳ quái rồi, như thế nào còn có cả nhà làm phim, biên kịch đầy đủ như vậy chứ!

So với trước đây cậu đi thử vai chính phim [Trận Trượng] còn muốn phô trương thanh thế hơn.

Chu Phụng Khang cười vui vẻ, tiếp nhận văn kiện trên tay trợ lý bên cạnh, chỉ vào ghế dựa trước bàn, "Ngồi xuống trước đi."

"Được."

Cố Chỉ hai tay quy củ đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp đến cứng ngắc, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Chu Phụng Khang nhận thấy cậu đang khẩn trương, cười cười: "Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút." Hắn nhìn đồng hồ đeo trên tay, "Còn có mười phút, chúng ta chờ một người chốc lát, hắn có chút bận rộn tới muộn một chút."

Trong thanh âm là nồng đậm chế nhạo, vừa nghe đã biết là người quen.

Còn có người nữa muốn tới sao? Cố Chỉ cắn cắn đầu lưỡi trong miệng, không hổ là phim của Chu Phụng Khang.

Chu Phụng Khang nhìn Cố Chỉ, kỳ thực hắn không có hài lòng với Cố Chỉ cho lắm, nếu không phải Thương Diệc Trụ đẩy cho hắn, hắn quyết sẽ không bao giờ để Cố Chỉ trong danh sách được đề cử.

Cậu ấy quá xinh đẹp, giống như một bông hoa xinh đẹp được tỉ mỉ che chở, chỉ cần một chút mưa gió nhẹ cũng đủ đem bông hoa đó phá hủy, cùng nhân vật Tần Cô hoàn toàn bất đồng, Tần Cô lớn lên dưới đáy xã hội sống trong cống ngầm bùn lầy, chưa thấy qua ánh dương, cũng không ngừng hướng tới ánh sáng của cuộc đời, cứ việc mọi người dẫm đạp hắn, hắn cũng sẽ không dừng lại bước chân.

Không quá năm phút người bận rộn trong miệng Chu Phụng Khang rốt cuộc cũng tới rồi.

"Thật ngại ngùng, paparazzi dưới lầu quá khó chơi."

Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy thanh âm trước.

"Cậu đúng là phiền phức!" Chu Phụng Khang mắng, nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có tức giận.

Cố Chỉ nhìn người tới có hơi sửng sốt một chút, suýt chút nữa buột miệng gọi "anh ơi", may mắn cậu gắt gao nuốt trở về.

Người đến là Thương Diệc Trụ.

Thương Diệc Trụ thay đổi phong cách ăn mặc thường ngày thường, mặc trên người một bộ quần áo màu trắng hưu nhàn, tóc trên trán buông xuống che đậy hết cái trán đầy đặn, nụ cười trên môi không có ôn nhu như mọi ngày, ngược lại tùy ý trương dương, giống hệt thiếu niên trong sáng.

Không nói tới Chu Phụng Khang, ngay cả Cố Chỉ cũng bị tạo hình của Thương Diệc Trụ làm cho kinh ngạc.

Cậu lần đầu tiên cảm thấy giữa cậu và ảnh đế có khoảng cách xa như vậy.

Một bộ quần áo, một nụ cười đã thay đổi , Thương Diệc Trụ liền thành Thẩm Kế Quang.

Cố Chỉ tin tưởng, [Bóng tối và Ánh Sáng] nam chính là Thương Diệc Trụ, bởi vì không có người thứ hai có thể phù hợp với vai này hơn hắn.

Hắn nhẹ nhàng cười, đứng ở kia chính là Thẩm Kế Quang bước ra từ trong kịch bản.

Thương Diệc Trụ tiến vào chỉ nhìn Cố Chỉ một cái liền dịch tầm mắt qua chỗ khác, ngồi xuống bên người Chu Phụng Khang.

Chu Phụng Khang: "Người đã đến đủ rồi vậy bắt đầu đi." Hắn tùy ý nói: "Cậu cứ tự do phát huy."

Cố Chỉ môi nhẹ nhàng nhấp, tự do phát huy, nghe đơn giản, nhưng thực chất khó lại càng thêm khó, chọn một đoạn diễn kia, đều là một lựa chọn trí mạng, không có đường rút lui, không có cơ hội lần thứ hai.

Cậu hít sâu một hơi, đứng lên, từ trong túi lấy ra một bông tai, vuốt hết tóc ra đằng sau buộc lên, vén hết tóc ra đằng sau tai, lúc này mọi người mới phát hiện, tai trái Cố Chỉ có lỗ khuyên, cái này là vừa bấm, còn phiếm hồng, bông tai màu đen đeo lên tự nhiên lại hài hòa vô cùng.

Đôi mắt rũ xuống, trong nháy mắt, hơi thở ôn hòa trên người biến mất hầu như không còn.

Trong mắt Chu Phụng Khang chảy ra kinh diễm, nháy mắt hắn thấy được Tần Cô đang đứng trước mắt mình.

Cố Chỉ nhấc chân đá ngã ghế dựa, lực đạo không nặng, nhưng lại có đủ lực uy hϊếp, Tần Cô tại khu vực này không ai không biết, là một tên côn đồ hung hãn, không có bối cảnh gì nhưng lại rất khó chơi.

Cố Chỉ lười nhác mà ngồi xổm xuống, một tay chống đỡ mặt, cười như không cười: "Quỳ xuống, khấu đầu với tao hai cái, hôm nay tao sẽ tha cho mày."

"Không khấu?" Thần sắc Cố Chỉ không thay đổi, tay trái đột nhiên dùng sức, ấn đầu người vô hình xuống đất, động tác hung ác tới cực điểm, khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn là cười như không cười, "Chậc."

Vỗ vỗ tay, đứng dậy, "Chính mình dập đầu không phải tốt rồi sao?! Một hai phải phiền toái tới tao."

Nhấc chân đi được vài bước, tựa hồ Cố Chỉ nhìn thấy người nào đó, cậu nhanh chóng đứng ra sau cây cột che đậy bản thân mình, sợ bị người đang đi tới kia nhìn thấy, tháo xuống dây buộc tóc.

Phảng phất như có một con người khác từ trong thân thể này đi ra.

Lệ khí cả người đều không có, cậu xoa xoa tay, đôi mắt hơi cong cong chạy ra kêu: "Mẹ."

Một tiếng kêu dừng lại.

Cố Chỉ thu lại cảm xúc, thẳng thắt lưng, hướng về bàn làm việc khom người.

Đầu ngón tay cậu hơi run rẩy, đang chờ phán quyết cuối cùng, dư quang vô tình liếc nhìn Thương Diệc Trụ, tay chống cằm, chuyên chú đang xem cậu diễn, ánh mắt đó Cố Chỉ nhìn không có hiểu.

"Không tồi, có vài phần cảm giác của Tần Cô." Nhà làm phim bên cạnh Chu Phụng Khang đè thấp âm thanh nói.

Chu Phụng Khang gõ nhẹ ngón tay trên bàn, biểu hiện của Cố Chỉ làm hai mắt hắn áng ngời, nhưng cảm giác vẫn kém một chút.

Cố tình vẫn thiếu một chút sự giãy giụa của Tần Cô.

Hắn nghiêng đầu hỏi Thương Diệc Trụ ngồi bên cạnh: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Thương Diệc Trụ cười nói: "Tôi cảm thấy không được."

"Hả?" Chu Phụng Khang hơi hơi kinh ngạc: "Trực tiếp như vậy sao? Đây chính là người cậu tiến cử đấy!"

Thương Diệc Trụ nói: "Tôi hơi cầu thị chút."

Chu Phụng Khang nhướng nhướng mày, nếu Thương Diệc Trụ đã nói như vậy: "Thế này đi, trước cậu..............."

Đi xuống trước đi.

Mấy chữ này còn chưa nói xong ra khỏi miệng, Thương Diệc Trụ nhẹ giọng nói: "Hay lão sư để tôi với cậu ấy đối diễn một đoạn thử xem sao?"