Chương 4: Cậu nhận sai người rồi

Từ Thê có chút ngốc, Thương Diệc Trụ ba chữ này như thiên thư, như thế nào có thể cùng người ở phía sau cô Cố Chỉ quen biết được chứ.

Một người là song kim ảnh đế, một người là diễn viên tuyến mười tám.

Mặt Cố Chỉ khẽ biến, nhìn mặt Từ Thê đang đứng trước bảo hộ cậu, thấy Từ Thê không tin cậu yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Trợ lý này khá tốt, cậu chưa muốn đổi người.

"Đường tiên sinh đang nói gì vậy ta nghe không hiểu lắm? Ta là một diễn viên tuyến mười tám sao có thể nhận thức Thương ảnh đế chứ." Cậu động một chút khóe môi, má trái đã nóng rát mà trở lên đau đớn rồi. "Cậu nhận sai người rồi."

Cố Chỉ bị Thương Diệc Trụ bao dưỡng tuy Đường Sương Sinh biết nhưng Cố Chỉ chưa bao giờ thừa nhận qua.

Theo đạo lý mà nói, chuyện này trừ bỏ Thương Diệc Trụ cùng người đại diện Trần Trực biết ra, người ngoài không ai biết mới phải chứ.

Đường Sương Sinh làm sao mà biết được, Cố Chỉ đoán có thể chính miệng Thương Diệc Trụ nói.

Nhưng cậu cũng chỉ có thể đoán như vậy, cậu cũng không thể đi chất vấn kim chủ được.

Đường Sương Sinh nâng cằm cao ngạo nói: "Anh thừa nhận hay không thừa nhận cùng tôi chẳng có quan hệ gì. Tôi chỉ hảo tâm nhắc nhở anh, đừng có trèo lên người anh không thể với, cuối cùng lại giống như lấy giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát."

Cố Chỉ thần thái tự nhiên cười nói: "Tôi thật sự nghe không hiểu cậu đang nói gì cả."

Đường Sương Sinh nhìn tươi cười của Cố Chỉ khó chịu vô cùng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Chỉ hắn đã vô cùng chán ghét cậu, phảng phất người này lớn lên đã chở thành đối thủ của hắn vậy.

Đặc biệt là thời điểm Cố Chỉ cười rộ lên, cùng cái người kia không sai biệt lắm, giả nhân giả nghĩa, làm người khác thấy buồn nôn.

Đường Sương Sinh hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, mục đích tới đây để cảnh cáo Cố Chỉ đã đạt được, tự nhiên là lười để ý tới cậu.

"Bệnh thần kinh." Từ Thê nhìn Đường Sương Sinh biến mất trong tầm mắt, thấp giọng nói một tiếng, lại quay sang hỏi; "Cố ca trở về phòng làm việc sao?"

Cố Chỉ tuy rằng chỉ là một tiểu diễn viên, lại không thuộc về bất luận công ty quản lý nào cả chỉ có phòng làm việc của mình duy trì hằng ngày.

Từ Thê theo Cố Chỉ một năm, không phải chưa từng tò mò qua, Cố Chỉ chỉ mang cái danh tiểu diễn viên không ai biết đến, là quá nhiều tiền hay sao đi chống đỡ một cái phòng làm việc.

Cố Chỉ chưa nói qua, cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể lén lút tò mò dưới đáy lòng.

Nhưng lời nói của Đường Sương Sinh hôm nay làm cô phát hiện một ít manh mối, thời điểm cô vừa mới tiến vào giống như thấy được quản lý của Thương Diệc Trụ, Trần Trực.

Cô tin rằng Cố Chỉ cùng Thương Diệc Trụ không có một chân, chưa nói đến Thương Diệc Trụ không phải là GAY, chỉ bằng với diện mạo của hắn thôi Cố ca của cô đã không có cửa rồi.

Mà Trần Trực trong giới nổi tiếng là GAY, chẳng lẽ là......

Trần Trực bao nuôi Cố Chỉ!?

Từ Thê bị ý tưởng của chính mình làm cho hoảng sợ, nhịn không được trộm đánh giá Cố Chỉ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, thân hình đơn bạc tinh tế, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Tuy rằng cô thích ngực lớn, đáng yêu nhưng tưởng tượng cảnh Cố ca kiều kiều nộn nộn ngâm nga nằm dưới thân cô.........

Nghĩ như vậy Từ Thê lý giải vì sao nam nhân có thể thích nam nhân rồi.

Máu mũi của cô thiếu chút nữa chảy xuống dưới, may mắn Cố Chỉ kịp thời ngưng lại mấy cái ý tưởng dơ bẩn của cô lại.

"Em trở về trước đi." Cố Chỉ nhìn sắc mặt không bình thường của Từ Thê quan tâm hỏi, "Em làm sao vậy?"

"Không....không có việc gì."Từ Thê lau lau cái mũi ngượng ngùng mà dịch đi tầm mắt, "Vậy Cố ca em về trước nhé."

Cố Chỉ "ừ" một tiếng, đem khẩu trang lúc ở phim trường có cô gái đưa cho mang tốt, đi về hướng bãi đỗ xe.

Ngồi vào trong xe, mở ra máy lạnh, Cố Chỉ ngửa đầu trầm tư, cho đến khi âm thanh WeChat nhắc nhở cậu mới hồi thần.

Cậu đem ảnh chụp vừa mới được gửi tới gửi cho một số người khác. Click vào WeChat của Thương Diệc Trụ, vừa mới chuẩn bị gõ chữ, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, nhanh chóng mở ra camera.

Cậu điều chỉnh góc độ, tự chụp vài bức, nhưng chụp kiểu gì vẫn không thấy hài lòng.

Cố Chỉ hướng di động về phía mặt trái của mình, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Gỡ xuống khẩu trang, lòng bàn tay ra sức xoa đuôi mắt trái, đau đến Cố Chỉ nhe răng trợn mắt, nước mắt không khỏi rơi xuống vài giọt.

Cậu không rảnh lau đi nước mắt, cầm lên di động chụp vài bức.

Mỗi một bức ảnh đều nhu nhược động lòng người, đuôi mắt rưng rưng đỏ hồng, gương mặt trắng nõn hiện rõ vết năm ngón tay đỏ bừng, mặc cho ai nhìn thấy đều đau lòng.

Một lần nữa cậu mang tốt khẩu trang, chọn bức ảnh tự cho thấy ổn nhất phát lên vòng bạn bè.

[Tai nạn nghề nghiệp.]

Lựa chọn chỉ mình Thương Diệc Trụ có thể thấy được gửi đi.

Đương nhiên kim chủ bận rộn như vậy không chừng không thấy được, Cố Chỉ lập tức mở ra WeChat của Thương Diệc Trụ.

Cậu nguyên bản muốn nhắn tin cho hắn nhưng nghĩ nghĩ, đổi thành voice chat.

"Anh ơi, đạo diễn cho em nghỉ mấy ngày, hôm nay em có thể về nhà không?"

Về nhà đương nhiên là biệt thự ở thành nam tấc đất tấc vàng của Thương Diệc Trụ.

VoiceChat vừa mới được chuyển đi, cậu nhân tiện gửi luôn một cái hình emoji tiểu miêu biểu tình đáng thương.

Thương Diệc Trụ trong một chốc một lát có thể sẽ không trả lời cậu, cậu thu hồi di động, chậm rì rì mà đi về phía thành nam.

Chưa tới năm phút, kim chủ của cậu luôn bận rộn thế nhưng trả lời tin nhắn của cậu.

[Kim chủ: Được.]

Cố Chỉ đánh tay lái cho xe tấp vào lề đường dừng xe lại, một cái tay khác nhấn vào VoiceChat.

"Anh không bận gì sao?"

Cố Chỉ dừng xe bên đường đợi mười mấy phút nhưng kim chủ không trả lời cậu nữa.

Cố Chỉ hậm hực thu hồi di động, nghĩ chắc vừa khéo kim chủ rảnh rỗi mới trả lời tin nhắn của cậu.

Chờ cậu chạy đến thành Nam, trời đã chạng vạng sáng.

Thành Nam khu vực vàng ở đều là nhân vật nổi tiếng, đi trên đường không chỗ nào là không thấy siêu xe, duy chỉ có mỗi xe Cố Chỉ cùng với bầu không khí này không hợp chút nào, có vẻ phá lệ giản dị.

Cậu ấn mở cửa biệt thự, đi được hai bước rồi lại lùi ra trở lại cửa.

Tay cậu bỗng nhiên có điểm run, mang theo vô hạn không xác định, cậu click mở ra quản lý vân tay trên cửa.

Động tác này phảng phất so với soát vé số còn khiến người ta khẩn trương hơn, hô hấp của cậu không khỏi khẩn trương lên.

Trên màn hình hiện ra vân tay của người dùng có hai người.

Một cái là của cậu, còn một cái là của Thương Diệc Trụ không có của người thứ ba.

Cố Chỉ nháy mắt thở ra một hơi, khóe môi không nhịn được dương lên ý cười, sống lưng càng thẳng lên không ít.

"Em đang làm gì?"

Biệt thự vốn lên không có người bỗng nhiên vang lên tiếng.

Cố Chỉ cứng đờ dại ra nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy Thương Diệc Trụ đáng lẽ lúc này không nên ở nhà, mặc trên người áo tắm màu trắng, lười biếng mà ngồi trên sô pha.

Bọt nước chưa được lau khô từ trên cơ ngực hắn chảy xuống dưới, phác họa ra đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, khuôn mặt tuấn dật bị hơi nước hun đến đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại như mặt hồ yên tĩnh không một gợn sóng.

Vừa gợi cảm vừa cấm dục.

Ngón tay hắn đang xem VoiceChat do Cố Chỉ mới vừa gửi nửa giờ trước.

Hắn nhìn Cố Chỉ nói: "Không bận."