Chương 7: Nghi chế Thân vương

Cứ như vậy, Cơ Vị Thu mang theo một đám quý tử quần là áo lượt rình rang rời khỏi Yến Kinh, gió nhẹ tốc bay rèm xe, một ít thanh âm náo nhiệt tràn ra ngoài.

"Hai đường, đυ.ng!"

"Đυ.ng cái gì mà đυ.ng, bỏ xuống! Ta ăn rồi!"

"Ta cũng ăn rồi, Trâu tam, ngươi nổ pháo hai lần!"

"A--------!" Tiếng kêu gào bi phẫn làm kinh sợ bách tính đi đường gần đó.

Tiếng khóc của thiếu niên truyền ra từ trong xe: "Các ngươi không phải người, dụ ta đi hai đường có đúng không---!"

"Bớt nói nhảm, đưa tiền đưa tiền! Không có tiền thì ghi nợ!"

Người đi đường lắc đầu bật cười, không biết là thiếu gia hư hỏng nhà ai, bọn họ còn định chỉ trích đám nhà giàu vài câu nhưng vừa nhìn đến đoàn người theo hầu phía sau thân khoác lam ngân giáp, lưng đeo trường đao thì lập tức nín thinh không dám hé nửa lời.

Bốn người thu dọn bộ bài, đã đi được gần hai canh giờ, kênh đào ở ngay phía trước. Trâu tam thấy bên ngoài quá yên ắng bèn tò mò vén rèm lên nhìn, vừa nhìn liền líu lưỡi: "Oa, cái này thật là..."

Bên ngoài canh vệ nghiêm ngặt, bến tàu và vận tải đường sông đều đã bị cấm vệ đình chỉ hoạt động, thương nhân và người đi đường tạm thời không được phép đi qua, dọn ra một con đường lớn thông thoáng để bọn họ thông thành, phải biết rằng kênh đào này bình thường rất đông đúc người qua lại, hàng hóa bốc dỡ nhiều không đếm xuể, hôm nay yên ắng như vậy, ngăn trở sinh kế của biết bao nhiêu người, vô cùng hao tài tốn của.

Cơ Vị Thu nhướng mày cười một tiếng, trong tay y cầm miếng tiền vàng vừa thắng cược, quay quay miếng vàng một cách ngả ngớn, hất cằm với Trâu tam: "Oai phong không?"

Trâu tam thiếu gia nghiêm túc gật đầu: "Oai phong."

Tuy thành Yến Kinh không thiếu gia tộc quyền quý, nhà nào cũng có mối quan hệ sâu rộng, ngày thường ra đường còn đem theo nha hoàn hoặc mấy tên sai vặt, nữ quyến ra ngoài dâng hương cũng phải mang theo hai ba thị vệ, ở thành Yến Kinh ai dám trêu vào? Nhưng bọn họ nào đã được chứng kiến cảnh tượng này? Đây là nghi chế chỉ dành cho Thân vương khi xuất hành vô cùng nghiêm ngặt và quy mô, thật là hoành tráng, thật là mở mang tầm mắt!

"Ngày thường các ngươi đùa giỡn nháo loạn với bổn điện hạ, bây giờ còn dám không?" Cơ Vị Thu híp mắt, cố tỏ vẻ nguy hiểm.

"Nếu còn dám, bổn điện hạ liền kêu người ném các ngươi xuống xe ngựa, để các ngươi té đến hồ đồ ngớ ngẩn, đời này cũng đừng mong ngẩng đầu lên."

Trâu tam thiếu gia cười hì hì: "Không dám không dám, nếu không thì chúng thần dập đầu hai cái tạ ân điện hạ có được không?"

Cơ Vị Thu cười nhạo, ném lá vàng lên trên bàn: "Các ngươi muốn tạ ân bổn điện hạ mà chẳng có tý thành ý nào... Được rồi, thu xếp đi rồi lên thuyền."

Xe dừng lại, bách tính bốn phía đồng loạt cúi người hành lễ, đứng giữa biển người mênh mông phóng tầm mắt nhìn ra xa, lại chỉ có thể nghe thấy tiếng gió cùng tiếng nước vỗ bờ, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống thiết giáp làm loé lên tia hàn khí bức người, không khí lạnh lẽo và âm trầm bao trùm cả bến tàu.

Cơ Vị Thu dẫn đầu bước xuống xe ngựa, cấm vệ quân đội ngũ chỉnh tề nhất loạt thi lễ, lúc này y hẳn là nên khoát tay hô to hai tiếng "Các đồng chí, vất vả rồi!", nhưng Cơ Vị Thu nhìn cũng không nhìn, trực tiếp dẫn đám huynh đệ đang cười cười nói nói lên thuyền.

Y càng ở đây lâu thì thời gian phong toả con đường càng kéo dài, chi bằng tranh thủ lên thuyền sớm, thuyền đi rồi thì lệnh cấm sẽ tự động được bãi bỏ.

Thuyền chậm rãi rời bến, Cơ Vị Thu quay đầu nhìn về phía bờ, thầm nghĩ... thế này cũng quá phách lối rồi.

Tuy đây là nghi chế dành cho Thân vương xuất hành, nhưng không có nghĩa là mỗi lần xuất hành đều bắt buộc phải dùng đến. Tỷ như y ở Yến Kinh mười tám năm, chỉ có duy nhất một lần y xuất cung lập phủ là phải dùng đến, nếu cứ mỗi lần xuất hành là lại dùng nghi chế thì với cái nết ba ngày đi chơi hai chuyến của y thì bách tính trăm họ làm sao sống đây?

Lần này không biết là do ai sắp xếp? Rõ ràng không phải do mẫu hậu, nếu là mẫu hậu, bà sẽ không an bài mấy trăm cấm vệ dọn đường cho y thế này, mà là trực tiếp phái mấy trăm cấm vệ đi theo y luôn.

Lần xuất hành này cũng chỉ là chuyện râu ria, lưu ý một chút là có thể nghe ngóng được tin tức, căn bản không cần bày binh bố trận khoa trương như thế, cũng không biết ca ca y rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà lại sắp xếp cho y như vậy.

Ca ca y từng nói, nếu nhìn không thấu thì hãy nhìn kết quả trước, không đoán được mười phần thì cũng đoán được năm sáu phần...

Cũng may là Cơ Vị Thu đã biết trước kết cục, đại khái có thế nhìn ra bảy tám phần. Không biết vì sao y lại muốn thở dài, rồi lại đột nhiên cảm thấy kỳ quái, hiện tại mẫu hậu vẫn còn, trong nguyên tác Thuỵ vương tạo phản mấy lần rồi cuối cùng lãnh án tù chung thân, nhưng y đâu có tạo phản, vậy ca ca y có lý do gì để gϊếŧ y?

Nói không chừng chuyến đi này chỉ là lời cảnh cáo đến những tên trộm dọc đường tự biết thân phận, chớ gây chuyện với y?

"Điện hạ." Phó thống lĩnh Thanh Huyền vệ Chu Thanh bẩm một tiếng, không bước vào chỉ đứng ngoài mành báo cho y tình hình bố trí phòng ngự bên ngoài, bẩm báo vô cùng chi tiết, bao gồm cả nơi trốn thoát nếu chẳng may gặp phải tình huống thuyền cháy hoặc thương vong.

Cơ Vị Thu ôm má, cười nói: "Ta biết rồi, bận rộn cả một ngày, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, ta nhớ trong Thanh Huyền vệ có mấy cao thủ dưới nước đúng không?