Bóng Hoàng Hôn


- Sáng nay em gái tôi không được khỏe, nên nhờ tôi nhắn với cô xin phép cho.

- Vâng. Trúc Phượng sốt sắng - Tôi sẽ lên phòng giáo vụ báo cáo ngay.

Bội Quân ngần ngừ một chút như định nói thêm điều gì, nhưng rồi không hiểu sao chỉ chào Phượng rồi bỏ đi.

Phượng quay lại thì Bội Quân đã biến mất. Thế là nàng vội vã đi vào giảng đường. Sắp đến giờ học, nên giảng đường gần như đầy kín. Sinh viên chăm học bao giờ cũng muốn có chỗ tốt để nghe giảng. Vì vậy mấy dãy bàn trên không còn chỗ. Phượng chỉ còn cách đi xuống phía sau. Đang đi Phượng bị ai đó kéo lại. Quay qua thì là Lê Văn:

- Ngồi đây này. Tôi đã xí phần cho cô một chỗ đây.

Phượng cảm ơn và tự nhiên ngồi xuống. Đương nhiên là có những ánh mắt tò mò chung quanh, nhưng Phượng không bận tâm. Điều quan trọng đối với Phượng là có chỗ ngồi tốt để học.

Buổi sáng hôm ấy có bốn tiết học, mà tiết nào cũng quan trọng. Đối với Phượng một học sinh cũ, và giỏi của trường thì cũng chẳng có gì gay go. Chỉ có Lê Văn mới đổi trường là hình như chưa thích ứng kịp, anh chàng có vẻ căng thẳng, nhưng buổi học nào cũng chỉ dừng lại ở đấy. Sau hai giờ nghỉ trưa, chiều lại còn có thêm một tiết học ngữ pháp khô khan, chính vì cái tiết học này mà nhiều sinh viên buổi trưa không về. Phần vì nhà xa, phần vì lười biếng. Và trong số đó, có cả Lê Văn và Trúc Phượng.

Sau buổi học sáng, Lê Văn nói với Phượng:

- Thầy giảng nhanh quá làm tôi theo không kịp.

- Từ từ rồi sẽ quen thôi - Trúc Phượng nói - Ai bắt đầu mà lại không gặp khó khăn này.

Cả hai cùng xuống câu lạc bộ sinh viên ăn cơm trưa. Sinh viên ở lại rất đông nên ai cũng ăn uống vội vã vì sau đó còn tìm chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi học chiều. Vì vậy ai rảnh rỗi mà chú ý đến họ chứ.

Lê Văn cười nói:

- Nghe nói người ở lớp ta, đứng đầu bàn bao giờ là một cô gái. Không biết đó có phải là Phượng không? Để tôi cố học, đuổi theo kịp cô ấy mới được.

Phượng đỏ mặt, không biết là Lê Văn có cố tình tỏ ra như không biết hay không.

- Cô ấy là ai nào có thành vấn đề, nhưng mà anh liệu sức xem có đuổi kịp người ta không nhé!!

- Chuyện đó chẳng ai đoán được, cũng chẳng ai làm vua mãi. Sao biết là tôi chẳng làm được điều đó, dù người đó là cô chẳng hạn.

Trúc Phượng yên lặng không nói gì nữa. Lê Văn lại nói:

- Này cô Phượng, cái anh chàng sinh viên đẹp trai mà kiêu ngạo ban sáng là ai vậy? Bạn trai của cô đấy à?

- Anh lại đoán mò, đấy là Bội Quân, anh ruột của Bội Hoàng đấy, anh ấy đến nhờ tôi xin phép cho Hoàng nghỉ một buổi học.

Rồi Phượng nói thêm:

- Làm gì là bạn trai tôi? Con người vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo, như cả thể gian này chỉ có một mình mình không bằng!

Lê Văn lắc đầu:

- Nếu ông anh mà như vậy, thì cô em gái hắn cũng không kém.

Trúc Phượng nói:

- Thật ra thì có lẽ vì hoàn cảnh gia đình thôi. Họ giàu có nên sống biệt lập với mọi người; lạnh lùng, kiêu hãnh, cách biệt... Nhưng Bội Hoàng là một người bạn tốt.

Lê Văn vẫn cố chấp:

- Nhưng tôi không thích bất cứ một ai cao ngạo, dù đấy là trai hay gái.

Phượng cười:

- Chưa hẳn, tại anh chưa gặp. Người đẹp như Bội Hoàng, anh mà thấy là mê tới, sợ tán tỉnh không kịp nữa là ghét. Nói trước coi chừng phải hối hận nhé.

Lê Văn lắc đầu:

- Tôi thấy cái đẹp nội tâm bao giờ cũng đáng quý hơn là cái vỏ bên ngoài, thà như một đóa hoa hoang dại bên đường hơn là một đóa hải đường hữu sắc vô hương.

Trúc Phượng nói:

- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói chuyện sau lưng người khác là không phải.

Lê Văn thăm dò:

- Tôi thấy Phượng đẹp lại dễ mến. Nếu bây giờ tôi tán tỉnh Phượng thì Phượng nghĩ sao?

Phượng chau mày:

- Anh lúc nào cũng đùa được. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa bây giờ.

Những tô mì nóng hổi được đưa lên. Thế là mạnh ai nấy cắm cúi lo phần của mình. Tình bạn của hai người phát triển một cách tự nhiên hòa hợp.

Trúc Phượng hỏi:

- À, tại sao anh lại chọn ngành này vậy? Con trai mà chọn ngành này, môi trường hoạt động sẽ không được rộng lắm, anh biết không?

Lê Văn cười buồn

- Chuyện chọn ngành học nào có tự mình chủ động được đâu? Lúc đầu tôi nộp đơn học kinh tế đấy chứ, nhưng thi tuyển sinh lại điểm số thấp nên không được chọn, họ đẩy tôi qua đây, thế là phải chấp nhận thôi.

Rồi Văn triết lý:

- Đời thế đấy. Con người mặc sức dòng đời đưa đẩy, muốn làm chủ đời mình cũng khó.

- Thế anh có định là sau này ra trường xong sẽ làm cái gì không?

Lê Văn lắc đầu:

- Mặc cho số phận.

Phượng nói:

- Anh có vẻ tiêu cực quá. Ít ra mình cũng phải vạch cho mình một hướng đi chung chứ?

- Không phải tiêu cực, mà đấy là thực tế. Lê Văn nói - Như tôi đây này, tôi có một ông anh họ, nhà nghèo phải trầy da tróc vẩy lắm mới học lên được tới đại học. Anh ta lại bày đặt yêu đương, rồi cô gái của anh ấy rủ rê anh ta xuất ngoại du học. Đã không có tiền làm sao đi? Thế là cô bạn gái trước, có hứa là sẽ chờ anh ta hai năm. Thế là ông anh tôi làm ngày làm đêm, tích lũy được số tiền, tới chừng đủ tiền để sang Mỹ, vừa đặt chân xuống phi trường, thì cũng hay tin người bạn gái kia lấy chồng rồi. Anh giận quá, bỏ mặc mọi thứ. Sống bê tha nơi quê người. Bây giờ không biết ra sao. Đấy cô thấy không? bất cứ cái gì cũng không nên kế hoạch trước. Mơ mộng viễn vông rồi khổ, cứ phó mặc định mệnh? Không có gì vượt qua được định mệnh.

Trúc Phượng không đồng ý:

- Đừng có vì sự thất bại của người khác mà nhụt chí. Anh biết không gia đình tôi đâu có phải là khá giả gì, nhưng tôi không bao giờ bi quan. Tôi rất lạc quan. Tôi nghĩ là với sự cố gắng phấn đấu của mình. Sớm muộn gì rồi cũng đạt được thành quả.

Lê Văn nhìn Phượng. Cái can đảm đầy tự tin của cô gái làm chàng ngạc nhiên:

- Trúc Phượng, đôi lúc ở gần cô mà tôi mặc cảm, tôi thấy cô là con trai hơn là con gái đấy.

Trúc Phượng chỉ cười, rồi sau đấy mạnh ai trả tiền phần ăn của mình. Họ đi ra khỏi câu lạc bộ. Thời điểm đến tiết học buổi chiều còn khá lâu. Không có gì phải vội vã. Lê Văn hỏi:

- Thế còn cô, cô đã tự định gì cho tương lai?

- Bây giờ thì tôi cố gắng học, gắng sao ra trường đạt được điểm số cao để dễ tìm việc làm. Có việc làm xong sẽ tích lũy một số tiền, giúp cho cậu em trai lên đại học rồi du học... Tôi chỉ mơ ước thực hiện bấy nhiêu thôi đó.

Và rồi Trúc Phượng cười:

- Tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ là một con người bình thường, rất bình thường, tôi an phận.

- Tôi lại không có được một chút cái an phận của cô.

- Thôi anh đừng tâng tôi lên tận mây xanh như vậy. Tôi rất sợ bị ai ca ngợi mình.

Đi thêm một khoảng đường, Lê Văn chợt dừng lại nói:

- Trúc Phượng, nếu bao giờ tôi có dịp mời cô đi phố, cô sẵn lòng đi với tôi không?

- Điều đó à?? Trúc Phượng ngập ngừng, từ nào đến giờ Phượng chưa nhận lời ai, nên Phượng nói - Tôi không đi được đâu.

- Tại sao?

Phượng nhìn Văn rồi đáp:

- Hiện tại, tôi chưa có ý định là có bạn trai.

- Ồ tại sao Phượng lại thủ cựu như vậy? Lê Văn gần như hét lên - Chúng ta chỉ đi dạo, chứ nào có ý gì? Sao Phượng lại giữ kẽ như thế? Chẳng qua vì thấy Phượng hợp ý, thích nói chuyện. Tôi xem Phượng như bạn trai của mình vậy mà.

Trúc Phượng có vẻ nhẹ gánh lo. Nhưng không hiểu sao Phượng lại có cảm giác như thất vọng. Lê Văn không hề có ý tán tỉnh, chỉ xem Phượng như bạn thôi. Phượng nói:

Thêm Bình Luận