Bóng Hoàng Hôn


- Ờ như vậy thì để tính lại...

Lê Văn vừa đi vừa lắc đầu:

- Phượng cổ lỗ một cách rất đáng yêu. Sẵn đây tôi cũng cho Phượng biết điều này... Hiện tại tôi cũng chưa có ý định tìm bạn gái.

- Vậy à?

- Vâng và cả trong tình yêu cũng vậy, tôi không tin là có chuyện tiếng sét ái tình, có thể đấy chỉ là một cú sốc, còn tình yêu thật sự thì phải có sự thử thách của thời gian. Phượng tin không?

- Trúc Phượng lắc đầu, không đáp. Cả hai đã đến trước giảng đường.

- Thôi anh đi đường anh đi nhé, tôi ôn tập đây.

Nhưng Lê Văn vẫn đi theo. Khi cả hai bước qua khu ký túc xá nữ sinh, có những cặp mắt tò mò nhìn theo. Phượng nói:

- Đấy anh thấy không? Anh đi theo tôi mãi thế này, người ta lại tưởng mình là gì.

- Họ có nghĩ thế nào mặc họ. Lê Văn nhún vai nói - Nếu họ mà hiểu lầm thì càng tốt chứ sao?

Trúc Phượng ngừng lại:

- Anh nói như vậy nữa tôi giận đấy.

- Vậy à?? Vậy thì cô giận đi. Lê Văn đùa dai - Tôi rất thích nhìn mấy cô giận, nhất là cô.

- Anh Lê Văn, anh...

- Thôi được rồi, mình quay lại giảng đường đi. Lê Văn nghiêm chỉnh trở lại - Ban sáng thầy giảng có mấy chỗ tôi không nắm được đâu phải nhờ Phượng giúp thôi.

Vào giảng đường, chọn một góc vắng. Trúc Phượng sốt sắng giải thích cho Lê Văn. Nhưng đang thao thao bất tuyệt, Phượng nhìn lên lại thấy Lê Văn cười. Anh chàng chẳng có vẻ gì là đang chú tâm đang nghe giảng. Phượng đỏ mặt:

- Thì ra anh giả vờ không hiểu bài... Có phải anh đang cố tình ghẹo phá tôi phải không?

Lê Văn nhìn Phượng rồi chợt cười lớn:

- Phượng hiểu lầm đấy, tôi thật không hiểu, nhưng vì trông cái thái độ say sưa thuyết giảng của Phượng, tôi thấy vui vui làm sao đấy. Thôi để bắt đền, chiều nay sau khi đi tan học tôi mời Phượng đi xem xi nê.

- Ai thèm đi xi nê với anh, Phượng giận dỗi - Đừng tưởng anh ham ghẹo phá người khác, rồi ngày nào sẽ bị trả báo cho mà xem!!

- Vâng thì trả báo, Lê Văn nói - Hôm nay cũng còn đầu năm, chưa có bài vở gì quan trọng. Chiều này Phượng đi xem phim với tôi chứ?

Trúc Phượng do dự định đi, nhưng lại sợ lún sâu vào tình cảm, một sự phân vân khó xử. Cuối cùng Phượng chịu thua:

- Thôi được, coi như một lần phạt vậy.

Lê Văn nháy nháy mắt:

- Thấy cách Phượng trả lời một lần xem hát lại phân vân như đi lấy chồng không bằng, người đâu mà khó quá.

- Sao chẳng thấy lúc nào anh đứng đắn vậy? Có khi nào anh làm được điều đó không?

- Nếu được thì anh chấp nhận lời tôi chứ?

- Lại nữa.

Trúc Phượng lắc đầu.

Giờ học đến. Giáo sư đã vào lớp, tất cả sinh viên bắt đầu nghiêm chỉnh lại, nhưng Lê Văn thỉnh thoảng lại đưa mắt sang Phượng. Giờ ngữ pháp là cái giờ căng thẳng và khô khan nhất, nên chỉ có những sinh viên nào theo dõi kịp mới tiếp tục theo dõi... còn một số khác... người lấy thư ra đọc hoặc viết thư, có mấy cô lại lấy quà vặt ra ăn. Trúc Phượng ngược lại, học rất nghiêm chỉnh. Vì Phượng ý thức một điều, Phượng không phải học cho chính mình mà còn vì gia đình, vì cậu em trai nữa.

Khi giáo sư ngưng giảng, Phượng liếc nhanh về phía Lê Văn. Anh chàng cũng có vẻ nghiêm túc. Phượng thấy anh chàng như dễ thương hơn.

o0o

Tối qua nhiệt độ đột ngột xuống thấp nên sáng sớm vừa thức dậy đã thấy ngoài trời như phủ kín một làn sương, có những giọt mưa phùn. Bầu trời u ám làm ý thu càng đậm.

Lê Văn đến trường sớm. Chàng chậm rãi đi bên lề dành cho người đi bộ. Những bụi cây đỗ quyên không hoa trông thật bơ phờ, hàng dừa xanh xa xa với những tàu lá phất phơ theo gió, Văn không thích những cảnh trí như thế này. Nó buồn buồn ray rứt thế nào đấy.

Bên cạnh hồ phun nước trước phòng hành chánh của nhà trường có một thiếu nữ. Cô ta đứng quay lưng nên Văn không nhìn rõ măt... Nhưng cái thân hình thon thả kia như liễu rũ bên hồ, rồi mái tóc dài chấm vai... làm lòng Lê Văn lao xao rung động. Văn như bị lôi cuốn và chàng tiến thẳng về phia đó.

Chưa bao giờ Lê Văn thấy một cô gái đẹp như thế này. Ở cái thời đại này, vẫn còn cái đẹp như vậy ư? Một khuôn mặt tròn, mày liễu, mắt phượng, mũi trắng, miệng nhỏ... tất cả tạo dáng liêu trai. Văn ngỡ mình nằm mơ... nhất là nước da của người con gái mịn và trắng xanh. Và chợt nhiên Lê Văn nhớ ra mình đã gặp qua cô gái ở đâu rồi... Vâng, chỉ thoáng qua. Đúng rồi, ngày đầu tiên vào lớp học... cô gái ngồi cạnh Trúc Phượng.

Lê Văn bước tới bạo dạn làm quen:

- Cô là... Bội Hoàng phải không?

Cô gái gật đầu. Và cái màn sương giữa hai người như tan dần, cô gái lên tiếng giọng thật nhỏ nhẹ.

- Tôi biết anh rồi... anh là Lê Văn.

Lê Văn chợt thấy sung sướиɠ. Không ngờ cô ta cũng biết mình, Bội Hoàng lên tiếng giải thích:

- Cái hôm anh mới vào lớp, anh đã tự giới thiệu.

Và Văn thích thú hỏi:

- Chính cô là người nhận xét tôi là con người nói nhiều?

- À. thì ra... phải Trúc Phượng kể lại anh nghe không?

Văn chỉ nói:

- Tôi cũng đã biết ông anh cô. Ông ấy có vẻ hách làm sao. Tôi tưởng là cô cũng giống như ông ấy.

Bội Hoàng chau mày, rồi quay đi nơi khác. Lê Văn tiếp:

- Không ngờ lại giống thật!!

Bội Hoàng lạnh lùng:

- Nếu anh không thích, anh có thể đi nơi khác.

Nhưng Lê Văn vẫn đứng yên:

- Cô đã xử dụng cách này để đuổi được bao nhiêu anh chàng rồi?

Bội Hoàng không đáp, cũng không quay lại. Cái thái độ lạnh lùng của Hoàng làm Văn như bị tổn thương.

- Cô làm cao không có nghĩa là cái gì cô cũng vượt trội hơn người khác. Cô nên nhớ là tính kiêu hãnh nhiều lúc biến cô một cô gái đẹp thành một con công mái vô tri.

Bội Hoàng không vừa:

- Nhưng cái lắm lời nhiều lúc cũng rỗng tuếch, người không biết lịch sự nhiều lúc cũng giống như bọn vô lại.

- Cái đó cũng tùy người hiểu.

- Tôi không cần hiểu.

Bội Hoàng phớt lờ, nhưng lại thấy giận vô cùng. Cái con người gì mà ưa nói, không tế nhị tí nào cả. Hoàng nói thêm:

- Tốt nhất là anh nên đi tìm người hiểu được anh... chẳng hạn như Trúc Phượng đấy.

- Trúc Phượng à? Lê Văn lớn tiếng cười - Tiếc là cô ấy chưa đến... Bằng không tôi đã có một cuộc đi dạo trong vườn trường lần thứ hai.

Bội Hoàng mím môi, trừng mắt nhìn Lê Văn rồi vội vã quay người đi về phía phòng học. Văn nhìn theo với nhiều cảm nghĩ. Chàng thích cái dáng dấp thon thả kia nhưng không làm sao chịu được sự lạnh lùng dễ ghét của cô gái.

Lê Văn châm rãi bước theo, lúc đến giảng đường. Văn thấy Trúc Phượng cũng đã đến, đang đứng nói chuyện với Bội Hoàng. Văn lặng lẽ tìm một chỗ trống ngồi xuống. Không hiểu sao Văn thấy như lạc lõng. Phải chăng vì cái thái độ lạnh nhạt ban nãy của Hoàng? Nếu vậy thì buồn cười quá... Bởi vì đó cũng chỉ là một bạn học chứ nào có gì đâu? Tại sao lại dễ xúc động vậy chứ.

Rồi những người khác lần lượt đi vào. Lê Văn vui vẻ trở lại. Không khí lớp học làm Văn bỏ quên chuyện ban nãy. Phượng đang nói chuyện với Hoàng, chợt quay qua ngoắt ngoắt Văn:

- Anh Văn đến đây này.

Lê Văn đứng dậy, bước tới, nhưng mặt như nóng lên. Trong khi Bội Hoàng vẫn lạnh lùng một cách cố hữu.

- Anh biết Bội Hoàng đây không? hẳn anh cũng muốn làm quen với bạn ấy?

Trúc Phượng lại nói. Lê Văn có tạo ra thái độ thât bình thản.

- Chúng tôi đã gặp nhau ban nãy, nơi hồ phun nước đấy.

- Vậy à? Trúc Phượng ngạc nhiên - Tại sao Bội Hoàng chẳng nói gì cả.

Trúc Phượng quay qua bạn gái. Bội Hoàng tỉnh bơ đi về phía chỗ ngồi nói:

- Con người tao lạnh lắm, chẳng ai thích đâu.

Trúc Phượng vẫn không hiểu, nhìn theo:

Thêm Bình Luận