Bóng Hoàng Hôn


- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh Văn.

Lê Văn nhún vai:

- Tôi đã làm cho cô ấy giận.

- Vậy à? Trúc Phượng cười - Tại anh ưa quậy chi.

Chuông vào học reo. Mọi người trở về vị trí của mình.

Trúc Phượng bỏ hết chuyện ban nãy ra khỏi đầu, chăm chú lắng nghe thầy giảng. Trong khi Lê Văn lại không làm sao tập trung được tư tưởng. Thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Bội Hoàng. Cô gái đằng trước ngồi thẳng lưng như một pho tượng lạnh lùng. Cái thái độ đó làm Vănkhông làm sao chịu được, chàng viết vội vào mảnh giấy nhỏ "xin lỗi, tất cả tại tôi cả. Hãy tha thứ cho tôi một lần nhé! Được không? "

Rồi thừa lúc chẳng ai để ý đưa lên cho Hoàng, Hoàng khéo cẩn thận sợ người khác nhìn thấy, nắm chặt mảnh giấy trong tay. Lê Văn căng thảng nhìn theo, một chút thấy Hoàng mở mảnh giấy ra xem, rồi liếc nhanh về phía chàng.

Cái ánh mắt đó làm cho Văn thấy an tâm Hoàng không còn là chiếc tủ lạnh nữa. Có lẽ cô nàng đã đồng ý bỏ qua cho chàng. Thế là lời giảng của thấy tiếp tục lọt và tai. Lê Văn đã khôi phục lại niềm tin. Con người rõ là kỳ cục. Chỉ cần ánh mắt mà mọi chuyện đã thay đổi.

Trưa hôm ấy - Ba người, Lê Văn, Trúc Phượng và Bội Hoàng kéo nhau đến câu lạc bộ sinh viên ăn trưa. Trúc Phượng hơi ngạc nhiên vì cái thái độ ban sáng của người bạn còn giống như nước với lửa. Vậy mà bây giờ? Họ đã giảng hòa với nhau bao giờ vậy?

Lê Văn trưa hôm ấy lại nói nhiều. Bội Hoàng thỉnh thoảng mới trả lời, vậy mà họ có vẻ vui. Vui đến độ làm cho Trúc Phượng thấy như bị lạc lõng, bị bỏ rơi.

Lê Văn nói với Phượng mà mắt lại không rời khỏi Bội Hoàng.

- Trúc Phượng này, Bội Hoàng ăn ít quá phải không? Có lẽ vì vậy mà Hoàng hơi kém sức khỏe đấy.

Bội Hoàng nhỏ nhẹ:

- Từ nào đến giờ, sức ăn của tôi vẫn vậy. Tôi nghỉ học là vì lười đấy.

- Không phải đâu, tôi nghĩ là lý do nào đó khác...

Hai người cứ nói chuyện và Phượng có cảm giác như mình chỉ là bung xung. Nàng ăn vội rồi đứng dậy.

- Tôi lên thư viện đọc báo một chút, hai người ngồi đây nhé.

Rồi không đợi sự đồng ý của Văn, Phượng bỏ đi ngay.

Thư viện ở lầu hai yên tĩnh hơn là ở dưới nhà. Trúc Phượng chọn một chỗ ngồi vắng vẻ ngồi xuống. Nàng cảm thấy hơi bối rối chứ không bình thản như ngày thường. Phải chăng vì sự vồn vã quá đáng của Văn dành cho Hoàng Phượng ganh tị chăng?

Nếu đấy thật sự là ganh ti, thì coi như đã có vấn đề. Ta yêu rồi chăng? Điều này thì vô lý quá. Mới quen biết có ba ngày, không lẽ đã yêu. Tiếng sét ái tình à? Nhưng muốn vậy phải có sự đáp ứng của đôi bên... Còn đằng này... Trúc Phượng không muốn nghĩ tiếp. Nàng đứng dậy và cố nén cảm xúc trong lòng. Ta không thể ở trên này lâu, bằng không dám Lê Văn, Bội Hoàng lại bò lên. Ta phải tỏ ra thật tự nhiên. Không được để lộ một chút tình cảm nào ra ngoài cả, dù có...

Và Phượng lại ngồi xuống lại lấy bình thản. Bấy giờ Phượng mới phát hiện ở cái gốc phòng gần đấy có một thanh niên đang lặng lẽ nhìn nàng. Anh chàng không ai xa lạ... Bội Quân thôi.

Trúc Phượng giật mình. Tại sao Bội Quân lại ở đây?

Bội Quân vẫn lạnh lùng, vẫn cao ngạo nhưng cái ánh mắt kia có cái gì đó chăm chú, tò mò quan tâm.

Phượng lên tiếng trước:

- Ồ không ngờ anh cũng ngồi ở đây.

- Đến lâu lắm rồi đấy...

Quân lúc nào cũng ngắn gọn:

- Hoàng đang ăn mì dưới câu lạc bộ, tôi lên đây đọc báo.

Phượng nói như giải thích, nhưng Quân lại nói:

- Ở đây đâu có báo. Báo chỉ ở lầu một.

- À tôi...

Phượng đỏ mặt như vừa bị bắt quả tang khi đang làm một điều sai. Quân tiếp như đã nhìn suốt tim Phượng.

- Thật ra cô đâu cần cho tôi biết lên đây làm gì, đúng không? Chẳng cần lý do, chẳng cần ngụy trang... Trên đời này kịch cợm nhiều quá rồi. Sống thật hay hơn.

Lời của Quân khiến Phượng cảm thấy như bị xúc phạm.

- Vâng, con người tôi vậy đó, Hay đóng kịch, ngụy trang, ấu trĩ nhưng mà anh quan tâm đến những chuyện đó làm gì?

Phản ứng của Phượng làm cho Quân giật mình, thật lâu Quân mới nói:

- Cô có vẻ khó chịu hơn là tôi tưởng.

- Có thể. Phượng nói - Nhưng tôi không thích những người không thân mà phê bình tôi.

Quân nhìn Phượng lần nữa, rồi không hiểu sao anh chàng lẳng lặng đứng dậy bỏ đi. Phượng nhìn theo mãi đến khi bóng anh mất hút ở chân cầu thang... Anh chàng thật là kỳ cục! Ngay lúc đó, Phượng nghe tiếng Lê Văn dưới lầu gọi vọng lên:

- Trúc Phượng cô ở trên ấy làm gì đấy?

Phượng giật mình chưa kịp trả lời thì Lê Văn và Bội Hoàng đã đến nơi. Phượng vội nói:

- Tôi đang tìm đọc báo thì gặp anh Bội Quân. Anh ấy nói với tôi mấy câu là bỏ xuống lầu ngay.

Bội Hoàng ngạc nhiên:

- Anh Quân ở đây à?? Anh ấy lên đây làm gì vậy?

- Ai biết, anh ấy đã ngồi đằng kia kìa.

Phượng nói và cảm thấy cái thái độ lạnh lùng đáng ghét của Quân vẫn còn đâu đây.

Lê Văn nói:

- Lúc đầu thấy Phượng nói chuyện với Quân, tôi tưởng anh ấy là bạn trai của Phượng đấy chứ.

Hoàng quay sang bạn thăm dò:

- Có như vậy không hở Phượng?

Phượng không đáp chỉ nói:

- Thôi về phòng học đi, sắp đến giờ rồi đấy.

Xuống tới sân trường. Phượng cảm thấy thoải mái hơn. Có lẽ nhờ cái không khí thoáng.

Văn chợt nói:

- Trúc Phượng này. Chiều thứ bảy này không có giờ, Bội Hoàng mời chúng mình đến nhà cô ấy ăn cơm. Phượng cũng đi nhé!

- Vậy à? Phượng quay qua Bội Hoàng, lúc đó mặt của Hoàng đang đỏ gắt - Thế nào mời cả tôi nữa ư?

- Dĩ nhiên rồi, đông đủ mới vui chứ.

Hoàng nói nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt Phượng.

- Nếu vậy thì đi.

Phượng nói vì không muốn làm Hoàng khó xử, nhưng Văn lại chen vào:

- Sao lại "nếu"? Nghe có vẻ miễn cưỡng quá vậy?

Trúc Phượng quay qua nhìn Văn. Khuôn mặt anh chàng vẫn rạng rỡ như lúc nào. Không để lộ dụng ý gì cả.

- Đâu có miễn cưỡng đâu?

Phượng nói nhưng Lê Văn lại nói to:

- Nhưng thái độ hôm nay của cô khác lạ thế nào đấy. Có phải mới gặp Bội Quân chăng?

Bội Hoàng có vẻ tế nhị hơn:

- Đừng có nói vậy, Trúc Phượng giận bây giờ.

Nhưng Lê Văn vẫn không tha:

- Vậy thì Trúc Phượng nói đi? Tại sao?

- Tại anh đó!!

Trúc Phượng nói nửa chơi nửa thật, làm cho Lê Văn lúng túng. Và Phượng không chờ họ, bước nhanh vào giảng đường, để hai người ở lại sau lưng.

Cơn gió chiều mát rượi làm những chiếc lá vàng rơi lả tả.

Biệt thự Lê Viên, nằm bên bờ hồ Bích đầm, với vườn hoa rộng lớn bao bọc chung quanh.

Trúc Phượng do dự đứng ngoài đôi cổng lớn. Nhà giàu ngay cánh cổng cũng khác. Đôi cột tròn màu son thật cao, với tấm biển thếp vàng có hai chữ "Lê Viên" nét thảo như rồng bay phượng múa. Đứng ngoài cổng thôi cũng thấy khớp. Phượng nhìn lại mình - Áo quần vải thô mà mặc cảm. Nhưng mà... hôm nay Phượng là khách mời của con gái chủ nhân cơ mà... Và như vậy bất cứ giá nào Phượng cũng phải vào đấy.

Phượng cố lấy lại bình tĩnh. Rồi đưa tay lên bấm chuông. Rất lâu có lẽ trên năm phút, Phượng mới nghe tiếng chân bước ra rồi cổng mở.

Nhưng Phượng chợt giật mình, vì người mở cổng cho nàng chẳng ai khác hơn là Bội Quân, người mà hai hôm trước nàng đã đối đầu ở thư viện, điều đó khiến Phượng ngượng ngùng. Nàng thấy tiếc là đã không hẹn cùng Lê Văn đến một lúc.

Bội Quân không nói gì cả, chỉ ra dấu mời Phượng vào trong, Phượng cố nở nụ cười rồi bước vào. đôi cổng sắt sau lưng đã đóng lại

Trước mặt Phượng là một khu vườn rộng lớn. Rừng cây gần như che khuất cả tòa biệt thự, hèn gì Quân chẳng lâu ra mở cửa.

Thêm Bình Luận