Bóng Hoàng Hôn


Nghĩ tới Quân, bất giác Phượng quay nhìn ra sau. Quân đang lặng lẽ đi cách nàng có mấy bước, điều đó làm Phượng lúng túng hơn.

- Cảm ơn anh đã ra mở cửa cho tôi.

Phượng nói, Quân giải thích:

- Vì tất cả công nhân đều bận việc ở vườn cây ăn quả phía sau, nên chẳng ai nghe chuông reo cả.

- Khu vườn này rộng lớn quá!

Phượng kiếm chuyện nói để cho không khí bớt ngỡ ngàng:

- Thế này tối đến... chắc đáng sợ lắm!

Nhưng Quân lắc đầu:

- Tôi thì không thấy sợ, vì chỉ có những vùng ngoại ô như vầy, mới có được nhà cửa rộng rãi. Tôi thích cái tĩnh mịch của nó.

Trúc Phượng chợt hỏi:

- Thế anh Lê Văn đến chưa?

Nhưng Quân không đáp ngay mà nói:

- Cho tôi xin lỗi chuyện hai hôm trước nhé!

Phượng dừng chân lại, nghi ngờ nhìn Quân. Anh chàng có thật tình không? Nhưng Phượng cũng nói:

- Hôm ấy tôi cũng không phải. Nhưng mà bỏ qua chuyện đó đi, đừng nhắc đến nữa. À, còn Bội Hoàng đâu rồi?

Quân nhìn Phượng như thăm dò, rồi nói:

- Hoàng và Lê Văn đã đi bơi thuyền trên hồ Bích đầm, chắc còn lâu lắm họ mới quay về.

- Vậy à?

Phượng nói mà cảm thấy thất vọng. Tại sao họ lại không chờ nàng.

- Vâng - Bội Quân nói - Nếu bây giờ cô muốn tìm họ, thì để tôi đưa đi.

- Thôi khỏi. Phượng đáp. Họ đã cố tình bỏ nàng thì đi tìm họ làm gì? để làm cái bung xung ư? - Tôi sẽ chờ họ một chút, nếu không được, tôi về trước thôi.

Hai người đi vào phòng khách. Căn phòng rộng lớn được bài trí theo kiểu xưa. Bộ trường kỷ bằng cẩm lai điêu khắc tỉ mỉ nằm giữa phòng. Gần đấy cũng có một bộ salon nệm, nhưng thiết kế cũng không trái mắt với cách bày trí trong phòng. Trúc Phượng ngồi xuống ghế, im lặng.

Bội Quân nói:

- Nghe Bội Hoàng khen cô là vui tính nhưng sao thấy cô ít nói vậy?

Trúc Phượng bào chữa:

- Chuyện đáng thì nói không thì thôi, chứ bằng không người ta lại chê là mình lắm mồm.

Phượng nói, chứ thật ra từ lúc đến đây, nghe tin Lê Văn và Bội Hoàng bỏ đi không chờ, Phượng đã mất hết thích thú. Quân nhìn Phượng, ánh mắt anh chàng không lạnh như hôm trước:

- Chứ không phải cô không thích nói chuyện với tôi ư?

- Không phải đâu. Phượng lắc đầu nói - Mà anh cũng là con người ít nói, tôi nghĩ hẳn anh cũng không thích ai nói nhiều.

- Tại cô nghĩ như vậy. Quân cười - Khi gặp người mình thích, tôi cũng nói nhiều lắm đấy chứ. Nhưng cô biết không tôi cô độc, vì ít có người chịu tiếp xúc với tôi.

Thái độ thành thật của Quân làm Phượng kinh ngạc:

- Đó là tại anh. Anh nhiều lúc làm như lạnh lùng xa cách. Người ta nghĩ là anh cao ngạo, nên không muốn gần.

- Vậy à? Quân chau mày - Cả cô cũng nghĩ như vậy?

Trúc Phượng gật đầu:

- Không phải chỉ có tôi mà cả anh Lê Văn cũng cho như thế.

- Tôi không cần Lê Văn, tôi chỉ muốn biết ý kiến của cô thôi.

Trúc Phượng suy nghĩ:

- Tôi à?... Hình như tôi hơi sợ anh.

- Sao vậy?

Bội Quân hỏi rồi không đợi Phượng đáp, nói:

- Thôi để tôi vào lấy nước giải khát cho cô, nước trái cây nhé?

Trúc Phượng có ngăn cũng không kịp, Quân đã bỏ đi vào trong. Phượng thấy Quân cũng không hẳn là khô khan lắm.

Một lúc Quân mang hai ly nước màu cam ra:

- Nước đu đủ, tôi mới xay đấy.

Trúc Phượng đỡ lấy ly nước, liếc nhanh về phía Quân. Anh chàng khi ở nhà ăn mặc khá giản dị. Thái độ có vẻ bình dân hơn. Phải chăng vì vậy mà Phượng thấy gần gũi hơn?

- Anh có biết tại sao hôm nay Bội Hoàng rủ chúng tôi đến đây không?

- Không nghe nó nói. Quân đáp - Không lẽ không có chuyện gì rồi rủ lại không được à?

Phượng đỏ mặt, thật ra Phượng muốn thăm dò chuyện của Hoàng với Lê Văn. Phượng nói:

- Không phải, nhưng tại tôi thấy kỳ kỳ. Làm bạn với Hoàng mấy năm nay, nào thấy nó mời đến nhà chơi đâu. Chợt nhiên rồi hôm nay... tôi tưởng là có lễ lộc hay sinh nhật gì đó.

- Không có.

- Vậy à? Trúc Phượng nói rồi nhìn vào đồng hồ - Chắc họ cũng sắp về đến rồi.

Quân gợi ý:

- Trong lúc chờ đợi, nếu Phượng đồng ý, tôi muốn được đưa Phượng ra sau vườn tham quan.

Chẳng có cách nào khác hơn để gϊếŧ thời giờ, Phượng gật đầu. Thế là hai người đi ra vườn cây ăn quả. Nơi đây rộng lớn. Vườn cây gần như chiếm cả quả đồi, với rất nhiều loại cây, Quân vừa đi vừa giải thích:

- Bên mặt là vườn quýt, bên trái là vườn lựu, phía dưới một chút trồng nho, bưởi và lê...

- Thế khi đến mùa thu hoạch thì sao? Anh mướn người hái?

- Vâng. Nhưng ở gần đây có một cô nhi viện. Trẻ con ở đấy nhiều lắm, tôi nhờ chúng phụ giúp trả lương rồi một phần cho chúng.

- À!

Phượng hiểu ra. Sự thật Phượng biết, gia đình họ Lê này giàu có nức tiếng ở thành phố. Dĩ nhiên chuyện thu hoạch hoa quả trong vườn không phải là mối thu nhập chính của họ. Quân làm thế, như một công tác từ thiện thôi. Vậy thì anh chàng này đâu phải lạnh hoàn toàn. Trái tim anh ta vẫn nóng.

- Anh làm vậy sẽ được phúc.

Phượng nhận xét. Quân cười nhạt:

- Để được phúc mới làm vậy ư? Không, đấy chỉ là niềm vui thôi.

Quân nói nửa đùa nửa thật. Và cả hai đã đi một vòng khắp khu vườn. Khu vườn rộng quá. Chưa giáp vòng mà đôi chân Phượng đã mỏi, nhưng khi về đến phòng khách, Lê Văn và Bội Hoàng lại chưa về tới.

Và cái cảm giác lạc lõng vừa tạm quên ban nãy lại trở về với Phượng. Quân như hiểu ý nói:

- Thôi cô ngồi đây, để tôi cho người ra hồ Bích đầm gọi họ về.

Rồi Quân đứng dậy bỏ đi. Trúc Phượng ngồi một mình trong phòng khách, bắt đầu có thời gian để ngắm mọi thứ. Giống như những tòa biệt thự lớn khác, cái không khí ở đây nó có vẻ âm u thế nào đấy. Cây cối che cả nắng, cửa sổ lúc nào cũng phủ màn, đèn không mở. Rồi những trang thiết bị trong nhà, những bàn ghế gỗ... Phượng thắc mắc sao không trang trí bằng những vật dụng hiện đại có phải là khung cảnh sẽ sáng sủa hơn không?

Bên ngoài hình như có tiếng cười. Tiếng cười của Hoàng và Lê Văn. Vậy là họ đã về đến nơi. Trúc Phượng nghĩ đến họ mà cảm thấy bực dọc. Nàng đứng dậy tiến đến bên cửa sổ, để rồi chứng kiến cảnh Lê Văn nắm tay Bội Hoàng vừa đi vừa cười nói. Họ rất vui, rất hạnh phúc. Như vậy có nghĩa là... đã có tình yêu ư?

Phượng tiếc một điều, phải chi mình biết tàng hình...

Ngay lúc đó, Lê Văn cũng đã trông thấy Phượng:

- Ồ, Phượng đến rồi à?

Bội Hoàng nghe vậy, vội buông tay Lê Văn ra. Họ đi vào nhà, Hoàng phân bua với Phượng:

- Bọn này chờ bồ lâu quá, tưởng là bồ không đến nên mới kéo nhau ra bờ hồ.

Trong khi Lê Văn nói:

- Phượng đến được bao lâu rồi? Vẫn ngồi trong nhà thôi sao?

Phượng cố làm ra vẻ tự nhiên.

- Cũng mới đến không bao lâu. Anh Quân đưa mình đi tham quan vườn cây ăn trái ở sau nhà... À, hình như anh ấy cho người gọi quý vị về đấy phải không?

Lê Văn cười, nụ cười thật tươi:

- Bọn này về một mình đấy. Vậy là họ đi tìm trật rồi.

Bội Hoàng quay người đi.

- Vậy để tôi ra cho người đi tìm anh Quân.

Rồi Hoàng bỏ đi ra ngoài. Dù gì Hoàng cũng là con gái nên cảm nhận ra sự khó chịu của Phượng ngay. Lúc đó Lê Văn vẫn bình thản nói:

- Đến Bích đầm đã mười mấy lần, nhưng chỉ có lần này là vui nhất thôi. Mà cũng thật bất ngờ... Bội Hoàng có vẻ liễu yếu đào tơ như vậy mà bơi thuyền hay lắm nhé.

Trúc Phượng ngồi yên chỉ cười. Lê Văn lại tiếp:

- Phượng nói đúng đấy, muốn biết rõ một người không gì bằng tiếp xúc trực tiếp với người ấy. Như Hoàng đấy! Lúc đầu thấy cô ta vừa cao ngạo, vừa lạnh, mình không có cảm tình. Vậy mà bây giờ...

Thêm Bình Luận