Chương 3-2. Cực Kỳ Ái Mộ (hoá ra sư phụ thích người biết làm nũng, sở trường của ta chính là làm nũng!) (2)

Cũng đúng, nữ hài luôn nảy sinh cảm giác kỳ lạ với nam nhân đầu tiên thân mật với mình, đứa trẻ này chắc cũng như thế.

Nếu như bắt Ngọc Ương tiếp tục giả bộ mình chưa từng làm gì, hắn làm không được.

Nhìn về phía thân ảnh lẻ loi ngoài cửa, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn về phía phòng mình, trong lòng Ngọc Ương liền mềm xuống.

Ngày sau……

Đối xử với Duyên Nhi tốt một chút, ít nhất, ở bên cạnh nàng nhiều một chút.

……

Vốn dĩ cho rằng lần này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng sư phụ mới ra ngoài, không ngờ nửa ngày y đã ra ngoài.

“Lần này bế quan đã lâu, quả thật có chút nhớ mỹ vị của nhân gian, đi, vi sư đưa ngươi đi nhân gian chơi một chút.”

Ta kinh hỉ liên tục gật đầu, giống khi còn nhỏ làm nũng nói: “Được ạ được ạ~ đồ nhi muốn ăn đầu vịt kho tàu,đầu thỏ cay, tai heo thơm~”

Sư phụ nhíu mày, bất mãn nói: “Không thể, sư phụ nói bao nhiêu lần, chúng ta phải cố gắng không dùng thức ăn mặn. Còn nữa, sao ngươi toàn muốn ăn đầu động vật vậy?”

Ta lè lưỡi, cười hì hì nói: “Ăn một chút mà thôi, đầu động vật ăn rất ngon, sư phụ người cũng nếm thử được không?”

“…… Một chút thôi.” Sư phụ bất đắc dĩ nói.

“Vạn tuế ~”

Bởi vì sự chênh lệch về tu vi giữa ta và sư phụ thật sự quá lớn, cuối cùng ta phải đứng trên kiếm của người, được người mang theo đến nhân gian.

Ta ngẩng đầu trộm nhìn sườn mặt sư phụ, có một cảm giác được hẹn hò cùng sư phụ, trong lòng không khỏi cao hứng, cười thành tiếng.

“Ngươi cười gì vậy?” Sư phụ nghi hoặc hỏi.

“Khụ khụ,” ta xấu hổ che mặt, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Một người lợi hại còn soái khí như vậy lại là sư phụ của con, ngẫm lại khiến tim con đập không thôi~”

Mới vừa nói xong, phi kiếm dưới chân kịch liệt run rẩy một trận.

Sư phụ mở miệng nói: “Loại lời nói như này…… Về sau đừng nói nữa.”

Ta sửng sốt, ý thức được lời mình nói làm người hiểu lầm rồi.

Chỉ là không ngờ sư phụ lại cảm thấy loại lời nói vui đùa này phản cảm như vậy, trong lòng ta hơi lạnh, âm thầm thề, về sau nhất định không được nói mấy lời khiến sư phụ chán ghét này.

“Vâng, đồ nhi biết sai, sư phụđừng giận.” Ta lôi kéo góc áo sư phụ, nhấp môi nhỏ giọng nói.

“Khụ……” Sư phụ ho khan một tiếng, khẩu khí tựa hồ có chút cẩn thận, “Vi sư không có tức giận, chỉ là…… Ngươi còn nhỏ, có một số việc còn không hiểu lắm, có lẽ đợi ngươi lớn hơn một chút, lúc nhớ lại thì có khả năng sẽ hối hận về quyết định hiện tại. Duyên Nhi, ngươi hiểu ý sư phụ nói không?”

Ta vò đầu, thành thật nói: “Ách, con không hiểu, sư phụ người đang nói cái gì vậy chứ.”

“……”

Thực nhanh, trước mắt đã xuất hiện một thành trấn đèn đuốc sáng trưng, lúc này người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

“Sư phụ, thật náo nhiệt, buổi tối thành trấn ở nhân gian không phải đều có giừo giới nghiêm sao?” Ta tò mò hỏi.

Sư phụ cười nói: “Đó đã là vài chục năm trước rồi, lúc ấy toàn bộ đại lục đều chìm trong chiến tranh, đương nhiên là phải giới nghiêm, hiện tại bá tánh đã sớm an cư lạc nghiệp, náo nhiệt hơn cũng là chuyện bình thường.”

Nói xong, sư phụ ôm lấy bả vai ta, tốc độ của phi kiếm bắt đầu giảm xuống.

Ta dán mặt vào ngực sư phụ, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của người, hy vọng thời gian sẽ dừng lại.

Chỉ là trong chốc lát chúng ta đã đáp xuống ở một con hẻm hẻo lánh, vừa hạ phi kiếm ta liền hưng phấn lôi kéo sư phụ chạy như bay đến đường phố, những gương mặt tươi cười của bá tánh lọt vào mắt ta, còn có hai bên đường phố treo đầy hoa đăng.

Sư phụ kéo ta lại, chỉnh lại y phục bị gió thổi loạn của ta, “Chậm một chút, sao ngươi có thể không ổn định như vậy, y phục nhăn nheo dúm dó.”

Tầm mắt của ta lập tức bị sư phụ cướp đi.

Sư phụ thật đẹp.

Ta thừa cơ chỉ vào đầu tóc của mình hỏi: “Sư phụ, người giúp con sửa lại búi tóc đi.”

Sư phụ do dự một lát, cuối cùng vẫn dùng tay sửa sang lại búi tóc trên đầu ta.

Hắc hắc, ta thật là một người lanh lợi, tận dụng mọi cơ hội để tiếp xúc thân mật cùng sư phụ ~

Hơn nữa không biết có phải ta bị ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy sư phụ hình như còn ôn nhu hơn trước, ánh mắt cũng luôn nhìn ta.

Chẳng lẽ trong lúc vô ý ta đã làm ra chuyện gì, khiến sư phụ đột nhiên chú ý đến ta?

Là bởi vì ta làm nũng với người sao?

Ta từ phát hiện sau khi thích sư phụ, ta rất ít khi làm nũng với người. Mà hiện tại ta đã trao thân thể mình cho sư phụ, nhất thời ta không muốn rời xa người, luôn muốn làm nũng với sư phụ.

Cho nên, sư phụ thích người hay làm nũng?

Ta mừng thầm, làm nũng thôi mà, đây chính là sở trường của ta!