Chương 1

"Heuk-" Hơi thở của tôi nặng nề. Tôi chớp mắt và hít một hơi thật sâu để làm dịu nhịp thở gấp gáp của mình.

"Ừm, vậy..."

Tôi chắc chắn... rằng tôi đã đến sở thú vào buổi sáng và dọn dẹp chuồng. Tôi tạm thời phụ trách đàn hổ vì tiền bối (cấp trên) đang trong kỳ nghỉ. Tôi rất vui vì điều đó, tôi thực sự thích chúng.

Sau đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó đâm vào cổ họng mình. Sau đó tầm nhìn của tôi mờ đi.

*(Không có quá trình xuyên không nào ở đây trong bản raw)

Theo phản xạ, tôi giơ tay định vuốt cổ nhưng chợt khựng lại. *Vỗ*, không phải tay tôi giơ lên---

"Quáccc?!!! (Cái gì thế này?!)"

Lông vũ?! Không, đó là đôi cánh!! Tại sao cánh tay của tôi lại trở thành đôi cánh?! Không thể nào, não tôi đã biến thành đầu chim rồi sao?! Không phải vậy!! Không thể có một con chim có kích thước đầu như vậy được!! Cái này là cái gì?!! Tái sinh? Xuyên không?! Chuyện đó là ... Không đời nào chuyện nực cười như thế lại có thể xảy ra với tôi được!

Mắt tôi quay cuồng trong sự bối rối. Sau đó, tôi nhận ra... rằng mình không còn ở trong chuồng cọp nữa.

Tôi đang ở trong một khu rừng đầy cây xanh.

Tôi trấn tĩnh lại tâm trí sắp nổ tung của mình và kiểm tra cơ thể mình. Có những chiếc lông vũ màu đen với ánh tím và xanh lục tùy theo góc độ trên cánh tay hoặc đôi cánh của tôi.

Cơ thể tôi cũng được bao phủ bởi những chiếc lông vũ cùng màu.

Hơn nữa, đôi chân của tôi lại gầy như cành cây và có ba ngón chân trước. Có một ngón chân sau mới và đặc biệt.

Những chiếc lông đuôi có độ dài vừa phải trên lưng tôi cũng có màu đen tương tự.

"--- Quỳ? (À------)"

Tôi định phát ra âm thanh nhưng "âm thanh" phát ra lại là "Quác".

Tôi có phải là con quạ không?!! Không biết là nhập thể hay là luân hồi, nhưng tôi không phải là người, tôi đã trở thành quạ?!

Không, không!

Nói về tái sinh hay xuyên không, chẳng phải bạn thường xuyên vào tiểu thuyết hay tình cờ vào game và trở thành một mỹ nữ sao? Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ là một cái gì đó như thế!! Nhưng tại sao?! Tại sao?! Tại sao tôi lại trở thành một con chim?!! Hơn hết, tôi là một con quạ! Con vật cạnh tranh với mèo đen để giành vị trí số một trong con vật kém may mắn nhất!!

Cái này là cái gì?! Tôi là một con chim?!! Cứu!!!

***

Nơi tôi đang ở là một khu rừng. Cụ thể, tôi đang ở trên một nhánh. Lúc trước tôi lơ đãng quá nên không nhìn kĩ nhưng ở đây có nhiều cây to và dày đến mức tôi tự hỏi liệu chúng có thực sự tồn tại ở Hàn Quốc hay không.

Vấn đề lớn nhất là về thức ăn (quạ) của tôi. Tôi có thể ăn các loại hạt và trái cây, nhưng đối với bọ, xác chết và xác động vật đang phân hủy---.

--Chết tiệt. Nếu vị thần đã khiến tôi trở nên như thế này ở trước mặt tôi, tôi muốn đấm hắn một cái.

Không, tôi không có tay nên tôi sẽ dùng mỏ mổ vào mắt hắn!

Tôi nhận ra điều gì đó khi tôi tưởng tượng mình đang mổ khắp người vị thần.

--Tôi có thể bay...phải không?

Không, tôi từng là một con người không có cánh. Tôi có thể bay được không? Nhưng nếu tôi ngã thì sao?

Tôi cúi đầu và nhìn xuống bên dưới cái cây tôi đang đứng.

Xin chào!Cao! Cao quá!! Nếu tôi ngã, xương tôi sẽ gãy mất!

Chim yếu đuối vì xương của chúng dễ gẫy!

Tôi dậm chân nhiều lần trong khi có suy nghĩ đó, nhưng... có gì đó hơi kỳ lạ. Huh? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi nghĩ đó chỉ là ảo giác nên tôi lại nhìn xuống đất. Bên dưới tôi-- hả? Lạ nhỉ. Tôi được cho là mắc chứng sợ độ cao. Tại sao tôi ổn với điều này?

Kỳ lạ thay, tôi lại không sợ nơi cao này. Tim tôi đập thình thịch, nhưng không giống như trước khi tôi đổ mồ hôi đầm đìa và mất đi sức lực ở chân. Có phải vì tôi đã trở thành một con quạ? Chà, sẽ thật buồn cười nếu một con chim đang bay mắc chứng sợ độ cao.

Cánh tay - Không, tôi dang rộng đôi cánh của mình. Những chiếc lông vũ của tôi đung đưa theo làn gió nhẹ thổi qua cành cây, cảm giác như cơ thể tôi đang lơ lửng. Ối, ôi...

Tôi gần như bị thổi bay. Không chờ đợi. Không phải tôi đang bay à?

Cho dù tôi đang tìm thức ăn, tìm hiểu xem mình đang ở đâu hay tìm con người, trước tiên tôi phải bay được cái đã. Gió như đang thổi một cách vừa phải. Nhưng thật đáng sợ khi bay ngay lập tức. Tôi nhìn xung quanh. À, có một cành cây gần đây! Ồ vâng!

Chim con tập bay từ cành này sang cành khác khi vừa rời tổ phải không? Được rồi, tôi sẽ thử điều đó.

Tôi nuốt nước bọt khi nhìn thấy một cành cây bên dưới cành nơi tôi đang đứng. Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Thôi nào tôi! Nếu bạn thực sự nghĩ rằng mình sắp ngã, cánh tay của bạn—không, nếu bạn vỗ cánh thật nhanh, bạn sẽ không ngã!



Tôi dồn sức vào chân và nhảy về phía cành cây đó. Tôi sợ bị ngã nên đập cánh thật mạnh.

"Quácc! Quác! Quác! Quác! (Nào, bay đi! Đi đến cành cây đó!)"

Tôi vỗ cánh và di chuyển chân trong không trung. Có lẽ việc di chuyển một cách liều lĩnh như vậy cũng đáng giá, vì tôi gần như không thể đặt chân lên cành cây.

Haaaaaa! Tôi vẫn còn sống!

Tôi ngồi trên cành cây để thở.

Điều này không phải khá tốt sao? Tôi nghĩ nó là một vấn đề, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu tôi luyện tập một chút--?

Một lần nữa, tôi dang rộng đôi cánh của mình và vỗ nhẹ chúng. Chỉ với hành động đơn giản đó thôi, cơ thể tôi như đang lơ lửng và tim tôi đập thình thịch.

Hãy làm lại lần nữa!

Tim tôi như bị bóp chặt, cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể.

Nhưng điều tuyệt vời hơn là bất cứ khi nào tôi di chuyển đôi cánh của mình, cơ thể tôi sẽ lơ lửng khi tôi tập trung vào điều đó.

Gió thổi qua má tôi và làm nhột lông tôi thật sảng khoái. Không khí tập hợp dưới đôi cánh của tôi và hỗ trợ tôi cũng thật sảng khoái.

Wow- Có phải tất cả các loài chim bay đều sống như thế này không? Nó rất tuyệt!

Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi đã học được điều đó nhanh chóng vì cơ thể tôi giống như một con quạ.

Tôi chắc chắn không phải là thiên tài và đây cũng không phải là cơ thể trị giá hàng trăm triệu won.

Vâng, tôi may mắn. Tốt hơn nhiều so với việc bị mắc kẹt ở đây và chết đói hoặc bị ăn thịt. *Rầm rầm-

Ờ, tôi đói quá. Nghĩ lại thì sáng nay tôi đã ngủ quên và không thể ăn nổi một miếng nào.

Tôi nhìn quanh và không thấy gì ngoài màu xanh lá cây.

Sẽ thật tuyệt nếu có trái cây. Nhưng tôi không phải nhân vật chính thì làm sao mà bánh gạo lại xuất hiện trước mắt tôi khi tôi cần, phải không? Nếu tôi là nhân vật chính, tôi thậm chí sẽ không trở thành một con quạ!

Hãy xem nào---. Rõ ràng quạ là loài ăn tạp phải không? Ối, thật là nhẹ nhõm.

Nếu tôi là một con chim chỉ ăn côn trùng, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên chết và bắt đầu cuộc sống thứ ba hay không. Làm thế nào tôi có thể cho một vật đang ngọ nguậy thô thiển vào miệng? Không, trong mỏ của tôi!

Tôi chạm vào cái bụng đói của mình trong khi quyết tâm không ăn côn trùng ngay cả khi tôi nhìn thấy chúng.

Tuy nhiên, vẫn còn hy vọng.

Tôi vẫn không biết đây là thế giới gì? Nếu nó có tu vi thì có cách rèn luyện hàng chục, hàng trăm năm để trở thành sinh vật thần bí. Thực tế là phải mất hàng thập kỷ thì thật là khó khăn, nhưng vì có khả năng... Hah-- tại sao tôi lại khóc chứ?

(nữ chính nghĩ là giống như yêu quái tu luyện nhiều năm nên từ động vật có thể có hình dáng con người)

*Rầm rầm-

Ngay cả trong tình huống này, tiếng kêu của bụng tôi cũng không khác mấy so với khi tôi còn là con người. Tôi hơi khó chịu.

Phù, trước tiên hãy tìm thứ gì đó để ăn đã. Tôi đói... Tôi nên làm gì?

Tôi vừa bay xuyên qua khu rừng vừa lẩm bẩm một mình. Tôi cẩn thận nhìn xung quanh, lắng nghe tiếng chim hót líu lo bên tai. Ngoài ra còn có tiếng lá xào xạc và thứ gì đó di chuyển trong bụi rậm.

Có lẽ hiện tại không phải là mùa trái cây. Lá thì nhiều nhưng chẳng thấy có gì ngon lành cả. Tất nhiên, sẽ không có hạt giống. Sau đó, tôi nghĩ

- Liệu tôi có phải ăn côn trùng không? Tôi có phải ăn giun không?! Ôi không! Tôi ghét điều đó!! Ừm, đi tìm nước thôi! Tôi cũng sẽ bắt cá! Tôi thích sashimi* nên tôi chỉ cần nhắm mắt lại và ăn thôi!

(*Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống.)

Không hoàn toàn phải lỗi!

Tôi ngồi trên cành cây gần đó nghỉ ngơi một lúc, thề rằng sẽ không ăn chúng.

Thành thật mà nói, cách an toàn nhất là tìm một đàn quạ, nhưng tôi không chọn cách này vì tôi nhớ rằng lũ quạ chỉ hình thành đàn trong mùa giao phối. Chúng thông minh nhưng thật khó để tìm được một đàn thực sự nằm ngoài mùa giao phối. Ở trong đàn cũng có khả năng bị truy đuổi, đánh đập hoặc bị gϊếŧ.

--Bỏ cuộc, tôi bỏ cuộc. Tôi thích một con người hơn. Nếu có thể, hãy chọn nhân vật nam chính của bất kỳ cuốn tiểu thuyết hoặc câu chuyện nào khác. Không, tôi không quan tâm đó là nam hay nữ!

Hiện tại, tôi cần tìm con người và hành động dễ thương nhất có thể để giành được sự ưu ái của họ, bởi vì nếu không, tôi sẽ bị ném đá đến chết, bị bắn hạ bằng mũi tên, bị chặt đầu hoặc bị gϊếŧ bởi vì tôi là một con chim tượng trưng cho sự xui xẻo đã đến gần họ.

Tại sao tôi lại xuống mồ sớm thế này? Tôi chiếm được một cơ thể, nhưng tại sao không có buff? Làm sao điều đó có thể xảy ra?

Một tiếng thở dài bật ra một cách tự nhiên khi tôi tưởng tượng về tương lai trông đen như bộ lông đen của tôi. Không, không!! Bình tĩnh! Tôi vẫn chưa biết gì cả!

Tất cả những gì tôi đã làm cho đến nay là trở thành một con quạ, hoảng sợ, luyện tập và bay vòng quanh một chút để tìm thức ăn! Nhưng hiện tại tôi đang ở đâu? Tôi vẫn không biết. Chúng ta hãy có hy vọng! Tôi vẫn còn một tia hy vọng rằng đây là thế giới tu luyện!! Đừng vứt bỏ khả năng tôi có thể trở thành một sinh vật huyền bí!



Hiện tại tôi phải đi tìm nước...

Tiếng xào xạc ngày một lớn hơn. Huh? Có cái gì đó ở đó à?

Tôi đặt sức mạnh vào cánh tay hoặc đôi cánh của mình để có thể bay đi. Tôi cũng nhìn xuống.

Sau khi hóa thành quạ, nhờ thị lực được cải thiện, tôi có thể nhìn thấy những bụi cây xào xạc từ xa. Nó là gì? Có gì ở đó?

Tim tôi đập thình thịch, tôi từ từ tiếp cận nó một cách thận trọng.

Có phải là một người đàn ông? Ừm, một quý tộc hay hoàng gia đi săn trong rừng như một sở thích? Mặc dù hơi sáo rỗng nhưng có lẽ đó là thành viên của nhóm anh hùng? Không, nếu là thế giới tu luyện, thì đó có thể là bậc thầy về khí (năng lượng sống)---!

Dù thế nào đi nữa, tôi chỉ muốn có một người ở đó. Tôi nhìn bụi cây xào xạc với ước muốn tuyệt vọng đó.

Ồ ồ. Có thứ gì đó phát ra từ bụi cây!

"Fxck, ước mơ hay hy vọng không tồn tại trên thế giới này."

Tôi cảm thấy bị phản bội khi đầu lợn thò ra từ bụi cây. Những cái đầu lợn với thịt phình ra đó bước ra trong khi cầm những vũ khí trông thô sơ.

Này--này! Tôi phải làm gì khi những thứ xuất hiện là lũ Orc núi trong tưởng tượng?! Lũ lợn các ngươi đúng là không biết đọc tâm trạng!

(Orc trong tác phẩm "Chúa tể những chiếc nhẫn" của nhà văn J. R. R. Tolkien là một loài sinh vật hung tợn trong truyền thuyết. Chúng phục vụ chúa tể bóng tối, tổ tiên của họ chính là những người Elf bị chúa tể bóng tối bắt, họ bị tra tấn đến mức thay đổi hình dáng bên ngoài.)

Một anh chàng đẹp trai đáng lẽ phải là người xuất hiện từ đó! Aaahh! Chết tiệt! Cuộc sống này đã bị hủy hoại!

Tôi cảm thấy vô vọng về cuộc sống của mình, rồi tôi liếc nhìn lũ Orc. Thực sự, họ không nói dối về việc lũ Orc bẩn thỉu và khịt mũi. Vốn dĩ lợn là loài động vật gọn gàng, kén chọn phòng tắm, nhưng tại sao những con Orc đầu lợn này lại bừa bộn đến vậy?

Cảnh tượng lũ Orc trông như ruồi bay khắp nơi khiến tôi buồn nôn.

Thật đau buồn. Chúng ta đừng đến gần- Không, chờ đã, hãy nghĩ về điều đó.

Nếu lũ Orc ở đây thì có nghĩa là ngôi làng nơi lũ Orc sinh sống ở gần đây phải không? Khi có một ngôi làng, sẽ dễ dàng có được thức ăn và nước uống. Nếu không có gì khác, nước phải ở gần đây!

Ồ, tôi nghe nói rằng con người có được sức mạnh mà loài khác không có được trong những tình huống khủng hoảng. Bộ não của tôi đang hoạt động!

Tôi chậm rãi đi theo lũ Orc, khen ngợi bộ não của mình vì đã suy nghĩ tốt trong tình huống này.

Tôi không biết là vì họ không biết rằng tôi đang theo dõi họ bằng cách bay giữa các cành cây hay họ không quan tâm đến lũ quạ, nhưng tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của lũ Orc.

"Chuých! Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra hắn. Chuých!"

"Sao hắn dám gϊếŧ đồng đội của chúng ta, chuých! Hãy bắt kẻ đó và ăn thịt thôi, chuýchhh!"

"Vì chỉ có một người nên ai bắt được sẽ ăn hết thì sao? Chuých!"

"Tốt đấy, chuých! Thật lãng phí khi chia sẻ với người khác!"

Nghe họ trò chuyện, tôi học được hai điều, một là thật ngạc nhiên là tôi có thể hiểu được lời họ nói.

Wow, tưởng không có buff nhưng bạn làm cho tôi hiểu lời họ nói? Ít nhất bạn cũng có chút lương tâm!

Tôi không biết đó là ý Chúa hay ý muốn của thế gian, nhưng tôi cho rằng hắn có lương tâm tối thiểu. Vâng, theo nghĩa đen chỉ là mức tối thiểu. Chết tiệt!

Ồ, và một cái nữa. Những con Orc này đang đuổi theo ai đó. Một người có kỹ năng đủ mạnh để tiêu diệt lũ Orc.

Nhưng thành thật mà nói, tôi không mong đợi nhiều đến thế.

"Có lẽ đó là lính đánh thuê hoặc thứ gì đó tương tự."

Ngay sau khi tôi trở thành một con quạ, tôi đã có nhiều hy vọng và cuối cùng lại tan vỡ. Bạn nghĩ tôi sẽ mong chờ điều đó sao? Tôi không kỳ vọng - tôi không - tôi chỉ kiểm tra người này thôi.

Tôi dự đoán người này sẽ là lính đánh thuê hoặc thợ săn – xin hãy cho tôi gặp một con người lần này. Hãy đến chỗ thợ săn hay lính đánh thuê-

Tôi cầu nguyện trong lòng và bay theo lũ Orc. Nhưng tôi đã xua đuổi ước muốn đó.

Không, nếu lần này tôi thực sự gặp được lính đánh thuê hoặc thợ săn thì sao? Chắc tôi sẽ đi tìm người này! Tiểu ****..., nếu giống như lần trước, ta sẽ cho ngươi biết, nếu một con quạ tức giận thì sẽ là XXX!

Khi lũ Orc tiến về phía trước, tôi bắt đầu tìm kiếm từ trên cao.

Lũ Orc cần phải đi bộ để tìm kiếm, nhưng tôi là một con quạ! Tôi có thể bay nên tôi có thể tìm thấy người đó từ trên cao!

Tôi mỉm cười trong lòng và háo hức nhìn xung quanh. Đã lâu rồi tôi mới có thể bay nhưng cảm giác thật tuyệt khi có thể bay tự do như thể đang đi bộ.

Hmhmhm~ Anh ta đang ở đâu? Ở đâu? Xin hãy xuất hiện!

"Quácc! (Tìm thấy anh ấy rồi!)"