Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bỗng Nhiên Tôi Trở Thành Quạ Đen

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Góc nhìn của Luwellin

"Chết tiệt, đồ khốn! Anh là một tên ngốc thậm chí còn chưa thức tỉnh!!"

Luwellin thở khò khè không ngừng. Kể từ khi anh gọi thần quan đến chữa trị, những vết thương trên mặt và chiếc xương sườn nứt nẻ của anh đều hoàn toàn lành lặn như chưa từng tồn tại, nhưng vết thương trên lòng kiêu hãnh của anh lại không hề lành.

Mặc dù rõ ràng trong mắt thần quan là cô ấy đã cố gắng tránh nhìn chằm chằm nhiều nhất có thể, nhưng tất nhiên người chữa bệnh đã nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Luwellin càng cảm thấy khó chịu hơn khi nhớ lại điều đó.

Luwellin rót rượu vào ly rượu khi hắn thở khò khè, sau đó hắn uống cạn nó trong một ngụm. Vì đây là một trong những loại rượu ngon nhất được cung cấp cho Hoàng gia nên hương vị và mùi thơm rất tuyệt vời, nhưng Luwellin lại rót rượu vào ly hết lần này đến lần khác, có lẽ chỉ để say.

"Nếu lúc đó anh ta chết thì chuyện này đã không xảy ra----!!!"

Về nhiều mặt, thật may mắn khi có được Bá tước Fulan. Để kéo ông ta về phe mình, Luwellin đã viết giấy cho bá tước rằng hứa sẽ để con gái của bá tước trở thành hoàng hậu. Cho đến thời điểm đó, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

- Đương nhiên, ta không có nói thật sự sẽ phong con gái của hắn làm hoàng hậu. Bá tước Fulan là một trong những quý tộc quyền lực với lãnh thổ trù phú, nhưng con gái ông lại là một cô gái quê chưa từng đến Đế đô và thân hình cũng xấu xí, kém hấp dẫn.

Mình nghĩ mình có thể ôm cô ta vài cái rồi đặt cô ta vào một góc trong cung điện. Tôi đã vui mừng biết bao khi nghe tin bá tước đã gài bãy Karmeut ra với lý do đi săn, ông ta đã gϊếŧ tất cả các hiệp sĩ hộ tống, và ông ta bị thương nặng!

Những tưởng anh ta sẽ chạy vào núi và trở thành thức ăn cho quái vật và thú hoang, nhưng anh ta vẫn kiên trì và sống sót trở về?!

Không kìm được cơn tức giận, anh ném ly rượu đang cầm trên tay đi. Ly rượu đập mạnh vào tường vỡ thành từng mảnh, nhưng có lẽ chưa hài lòng, Luwellin đã lật ngược chiếc bàn. Chai rượu rơi xuống sàn, làm ướt thảm, nhưng Tam hoàng tử chỉ liếc mắt nhìn.

"...con quạ xui xẻo đó---!!"

Sao nó dám cào mặt mình bằng đôi chân bẩn thỉu của nó cơ chứ?! Sao mày dám?! Đối xử với người sẽ trở thành tân đế của Đế chế Wolfric như vậy?!

Đó là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được. Mình tức giận đến mức muốn bắt con quạ đó ngay lập tức, rút

lông và móng vuốt của nó rồi ném vào chảo dầu sôi.

Trong đầu Luwellin đột nhiên xuất hiện một câu hỏi, trong đầu tràn ngập ý nghĩ rằng khi trở thành hoàng đế, hắn sẽ bắt và gϊếŧ chết tất cả những con quạ lông đen trong đế quốc để hắn không nhìn thấy chúng nữa.

"...nhưng tại sao con vật ngu ngốc đó lại lao vào mình như vậy?"

Nếu mình nhớ lại lần nữa, khi Karmeut đá mình... chẳng phải đó là lúc tôi tấn công con quạ đó sao?

Tuy nhiên, Karmeut, người mà Luwellin biết, đã không làm gì để ngăn cản anh ta khi anh ta định làm con chim con bị thương. Có thể nói là anh ấy thờ ơ.

Nhưng khi tôi chuẩn bị tấn công và gϊếŧ chết con chim đó, tại sao anh lại hành động như vậy?

Luwellin vẫn là người trong gia đình của Karmeut. Dù Luwellin có kiêu ngạo và tự cho mình là đúng đến đâu thì về cơ bản, hắn vẫn là một người phải học một lượng kiến

thức khổng lồ (mặc dù không rõ liệu hắn có còn nhớ chúng hay không) nên có thể phát hiện ra những thay đổi nhỏ của người khác.

Hoặc có thể hắn nhận ra theo bản năng vì Karmeut đã đánh thức dòng máu sói.

"...điều gì đó. Có điều gì đó khác thường về tên khốn khốn nạn đó."

Một khi mình hiểu ra đó là gì, mình sẽ được thấy khuôn mặt méo mó của Karmeut. Mình không thể tin được là anh ta lại dùng từ "dễ thương" mặc dù khuôn mặt anh ta méo mó khi mình cố ám sát thuộc hạ của anh ta, khi cấp dưới của anh ta đều bị gϊếŧ và khi anh ta bị thương nặng.

Một nụ cười xuất hiện trên môi Luwellin khi anh cảm thấy hồi hộp khi nghĩ về điều đó.

Nếu con chim xui xẻo đó quý giá với anh-- tôi sẽ xé nó thành từng mảnh và ném nó như bữa ăn cho chó ngay trước mặt anh.

Trên khuôn mặt hoàng tử, người đang cười khúc khích với những suy nghĩ như vậy, có một nụ cười xấu xa không phù hợp với một thành viên của Hoàng tộc.

***

*Góc nhìn của Karmeut

Karmeut bắt đầu làm việc với Rainelle trên vai anh. Anh xem qua thông tin về phong trào của giới quý tộc, từ chối đề nghị của những người thuyết phục anh nghỉ ngơi nhiều hơn.

Hầu hết các quý tộc đã thề trung thành với anh đều không thay đổi thái độ ngay lập tức chỉ vì anh mất tích.

Anh không nghĩ đó là sự may mắn trong bất hạnh. Anh nhận được lòng trung thành từ những người mà anh có thể lôi kéo được, và có nhiều trường hợp những người tài năng sẽ tự nguyện thề trung thành.



Những người đã thay đổi thái độ... là vì một trong hai lý do này. Hoặc người đó là kẻ ăn bám của đế chế bám theo tôi để nịnh nọt tôi, hoặc người đó đã bị Luwellin dụ dỗ. Nhưng cho dù Luwellin có ngu ngốc đến đâu, không phải tất cả các quý tộc ủng hộ anh ta đều là kẻ ngốc, vì vậy những người thay đổi thái độ một cánh nhanh chóng sẽ không được tôn trọng hay chấp nhận.

Dù sao đi nữa, điều đó cũng không thay đổi được sự thật là tôi không cần những con người đó.

Với ý nghĩ đó, anh cẩn thận đọc các tài liệu chứa thông tin về các quý tộc, sắp xếp chúng sang một bên và nhặt một trái cây sấy khô đã được chuẩn bị sẵn làm đồ ăn nhẹ và đưa lên vai.

Anh nhặt một cuốn sách lên với một nụ cười nhẹ khi Rainelle nuốt trái cây một cách ngon lành. Có rất nhiều điều cần chú ý đến quyền kế vị, nhưng Karmeut vẫn là một hoàng tử.

Sau khi kiểm tra hành động của các quý tộc, vốn là phần quan trọng nhất, ngọn lửa khẩn cấp đã được dập tắt. Nếu đa số thay đổi thái độ, từ giờ trở đi anh sẽ phải hành động nhanh chóng để lôi kéo họ về phe mình, nhưng không phải vậy, anh không cần phải làm vậy.

Mình có nên nói rằng tất cả là nhờ sự ngu ngốc của Luwellin không?

Việc đã thức tỉnh là quan trọng đến mức khiến người khác không ý đến việcanh ta là con trai thứ ba và biến anh ta trở thành một ứng cử viên nặng ký cho vị trí kế vị. Tuy nhiên, mặc dù có nhiều sự ủng hộ, anh ta cũng chỉ có thể dừng lại ở cấp độ này.

Bây giờ thật xấu hổ khi một người như vậy lại có cùng dòng máu với mình.

Có thể nghe thấy tiếng gõ cửa khi Karmeut lật trang sách trong khi đánh giá ngắn gọn về Luwellin.

"Bệ hạ, Hầu tước Namuel đã đến thăm."

"......? Để ngài ấy vào trong."

Mặc dù anh bối rối không hiểu tại sao Hầu tước Namuel lại đến thăm mình, Karmeut vẫn cho phép anh ấy vào. Hầu tước Namuel- con trai cả của Công tước xứ Sharmalt chưa tiếp xúc nhiều với Karmeut.

Công tước Sharmalt, em trai út của hoàng đế hiện tại, Peha, và là một người chưa thức tỉnh của Hoàng gia, là một người được phong tước hiệu công tước và tận hưởng một cuộc sống nhàn nhã vì đã tự mình từ bỏ quyền kế vị. Nhờ đó, không giống như những người anh em khác của mình, ông đã sống sót cho đến ngày nay, nên theo một góc nhìn khác ông là một người khôn ngoan.

Dù đã từ bỏ quyền kế vị nhưng việc ông là thành viên của Hoàng tộc vẫn không thay đổi nên để tránh những tranh cãi không đáng có, ông đã tránh xa chính trị.

Con trai cả của ông không đi theo con đường chính trị mà quyết định đi theo con đường ma thuật.

Anh ấy là một người có thành tích xuất sắc khi còn trẻ, nhưng anh ấy không đứng về phe nào, và chỉ đi sâu, nghiên cứu về ma thuật----

Tại sao ngài ấy lại đến gặp mình?

Kìm nén tâm trạng bối rối của mình, Karmeut đứng dậy khỏi chỗ ngồi và mỉm cười với người vừa bước vào phòng.

"Chào mừng ngài, Hầu tước Namuel."

"Tôi xin lỗi vì đã đến đột ngột như vậy, thưa Điện hạ."

Chàng trai có mái tóc màu xám dài đến thắt lưng buộc lỏng lẻo đang đeo một cặp kính. Với đôi mắt xanh lá cây sáng ngời khôn ngoan nhìn chằm chằm vào Karmeut, anh ta cúi đầu duyên dáng và nở nhẹ một nụ cười.

Sau khi Karmeut mời vị hầu tước có nụ cười bí ẩn ngồi xuống, anh ta nói "cảm ơn" và ngồi xuống.

"...Có vẻ như ngài đang nuôi một con chim thú vị đấy, thưa Điện hạ."

Đôi mắt xanh của anh dừng trên vai Karmeut. Rainelle, người đang dùng mỏ chải lông của nó, cảm nhận được rằng người khác đang nói về nó. Rainelle nghiêng đầu và vẫy lông đuôi.

"Ồ, trông nó giống vậy à? Nuôi nó rất vui vì nó dễ thương hơn ta nghĩ ban đầu."

Nói xong, anh cù vào cằm Rainelle, người đang vỗ cánh và phát ra âm thanh hài lòng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt Namuel sáng lên thích thú.

Chí tò mò độc đáo của pháp sư có bị kí©h thí©ɧ không?

Cảm thấy khó chịu với đôi mắt xanh lấp lánh lạ thường, Karmeut vội vàngnois.

"Ngài có thể cho ta biết vì sao ngài đến gặp ta không?"

"Xin hãy chú ý, thưa Điện hạ. Không có thành viên Hoàng tộc nào lại nói chuyện một cách tôn trọng như vậy với quý tộc của đế quốc. Nếu người cai trị đế chế trong tương lai lại như thế này, tôi không biết phải làm gì với chính mình nữa."



Karmeut cảm thấy nao núng. Đôi mắt vàng mỏng ẩn chứa vẻ lạnh lùng nhìn Namuel, rồi cong lên.

"Cái điều kì quặc gì vậy? Vẫn chưa có gì được quyết định cả. Ngài có phải là không biết rằng tốt hơn hết là không nên nói những điều như vậy trong Hoàng cung không?"

"Tất nhiên là tôi biết điều đó."

Namuel đẩy kính lên bằng một tay. Kamut từ từ tắt nụ cười giả tạo của mình trước thái độ tự tin của anh ta, người đã nói rằng anh ta biết rõ sự thật đó mà không chút do dự.

"-Mục đích của ngài là gì?"

"Cha tôi luôn nói rằng tốt nhất là không nên tham gia chính trị nếu có thể. Xét về quá khứ của ông, ông sẽ nói như vậy, và về mặt cá nhân, đó là một câu chuyện chính trị phức tạp. Đối xử với những người kiêu căng trong một xã hội kiêu căng là không đúng đắn."

Giọng anh nhẹ nhàng và êm dịu. Hoàng tử rót trà cho anh và chờ đợi những lời tiếp theo. Namuel cúi đầu cảm ơn Karmuet, nhấp một ngụm trà làm ẩm môi rồi nói tiếp:

"...nhưng dù tôi có cố gắng không quan tâm đến mức nào thì hành động của Hoàng tử Luwellin đã đi quá xa. Nếu tam hoàng tử trở thành hoàng đế, đế chế chắc chắn sẽ sụp đổ. Tôi không có ý định đứng nhìn đất nước nơi tôi sinh ra và lớn lên bị sụp đổ mà tôi chẳng thể làm được gì như thể tôi là người ngoài."

"-và nếu Luwellin, kẻ có tính cách như bạo chúa, trở thành hoàng đế, một pháp sư như ngài sẽ trở thành một "công cụ" rất tốt và bị đối xử như đồ vật?"

"Kiến thức về phép thuật thật hấp dẫn. Trong cuộc sống đời thường, trên chiến trường, ở vị trí của những người nắm quyền ... phải không?"

"Vậy thì ta có một câu hỏi. Ta và Luwellin đều là thành viên của Hoàng tộc. Không có gì đảm bảo rằng ta sẽ không hành động giống Luwellin nếu trở thành hoàng đế phải không?"

"Ít nhất tôi không nghĩ có khả năng ngài sẽ khiến tôi chết khi hành động bừa bãi theo tâm trạng của mình như Hoàng tử Luwellin."

Ánh mắt vàng và xanh lục chạm nhau. Người mở miệng trước là Karmeut.

"...đó chắc chắn là một lý do chính đáng. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ chỉ tin tưởng ngài. Ngài, một pháp sư không quan tâm đến chính trị, sẽ giúp đỡ vì ngài nghĩ rằng đất nước này sắp bị hủy hoại ? Ngài không nghĩ đó là một lý do tồi tệ để giúp tôi sao?"

Namuel khẽ gật đầu.

"Ngài cần có giá trị."

"Địa vị càng cao thì càng khó lấy được lòng tin từ người có chức vụ cao hơn".

Người pháp sư ậm ừ và vuốt cằm. Suy nghĩ một lúc, anh cho tay vào ống tay áo, khi rút ra thì trên tay Namuel có một cái chai nhỏ. Nó chứa thứ gì đó có màu xanh lam.

Vị pháp sư dùng tay kéo nút chai chặn lỗ mở của chai thủy tinh.

Khi anh nghiêng chiếc chai thủy tinh đã mở nút, những hạt nhỏ màu xanh bên trong lăn tròn và lọt đầu chai.

Một vật thể lớn màu xanh lam rơi xuống bàn ngay lập tức kèm theo một tiếng uỵch. Khi Karmeut nhìn thấy vật đó, đôi mắt màu vàng của anh mở to.

Mặc dù kích thước của nó chỉ bằng một nửa quả táo với hình dạng tương tự, nhưng quả được bao quanh bởi những tinh thể sáng bóng như ngọc bích.

"Crobanlock------!!"

"Điện hạ nhận ra nó. Đúng vậy, nó là một loại trái cây có thể "đánh thức" sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể người ăn nó. Tất nhiên, vì là một loại trái cây có tác dụng như vậy nên hậu quả cũng rất đáng kể."

"Làm sao ngài..."

"---Quả thực, Crobanlock là một thứ cực kỳ khó kiếm. Khí hậu, lượng ánh sáng mặt trời, nhiệt độ và các điều kiện khác cần thiết để trái cây phát triển không có quy luật. Các điều kiện là ngẫu nhiên. Đôi khi nó được tìm thấy ở một nơi nào đó . Ốc đảo giữa sa mạc hay trên núi tuyết nên ta biết chúng đủ quý giá để nói rằng tìm được chúng đều phải nhờ may mắn, và cho dù có tìm thấy thì phần lớn chúng đều bị ăn trực tiếp. những người có nhiều khả năng tìm thấy Crobanlock nhất là lính đánh thuê, nhà thám hiểm và thợ săn kho báu."

Pháp sư khẽ gật đầu, uống trà để làm ẩm miệng rồi nói tiếp:

"Thật trùng hợp mà tôi có được thứ này. Cách đây không lâu, tôi đến núi Ripplebeck vì cần trứng Griffin tươi. Không ngờ với trứng trong tổ của Griffin, tôi lại tìm thấy thứ này."

Namuel, người chạm nhẹ vào Crobanlock bằng đầu ngón tay, nhìn Karmeut.

"Tôi sẽ đưa cho người cái này. Crobanlock là báu vật tối cao của trái đất có thể đánh thức những khả năng chưa thức tỉnh. Nếu người ăn thứ này, người sẽ có thể thức tỉnh."

***
« Chương TrướcChương Tiếp »