Chương 19

Hàn An Khả giật mình, quay phắt lại. Cô mở to hai mắt. Nơi hội trường hai người vừa đứng, lúc này đã chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên cả một vùng trời.

Cô khẽ nuốt nước bọt. Ra tay thật tàn nhẫn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, gần trăm mạng người trong hội trường khi ấy tất cả đều biến mất. Đột nhiên, Hàn An Khả ngớ người, quay lại nhìn Khương Duật Thần đang lái xe, lắp bắp hỏi:

"Vậy... vậy mấy cô gái bị đem bán..."

"Liên quan đến tôi?"

Hàn An Khả: "..."

Cô á khẩu, cảm thấy trong lòng mình nổi lên một trận rét buốt. Có phải gần đây cô càng lúc càng mất cảnh giác với anh không? Loại người máu lạnh vô tình như anh... sao có thể để ý đến tính mạng của những người không liên quan.

Mái tóc đen dài của Khương Duật Thần theo gió đêm mà bay tán loạn. Khuôn mặt anh tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, không một góc chết. Đôi môi mỏng mím chặt, có chút tái nhợt. Đôi mắt anh sâu thẳm, thâm trầm, tràn đầy tà khí và lãnh khốc. Quả nhiên... không có tính người.

Cạch.

"Đại ca, em cứu toàn bộ tù nhân ra rồi."

Tiếng nói của Bạch Vu rất nhanh truyền đến. Hàn An Khả ngây ngốc một lúc, thần sắc rất nhanh tươi tỉnh trở lại. Tốt quá, họ đều ổn.

"Chú thật lắm chuyện. Giải quyết ổn thoả. Ngày mai có người đến làm phiền tôi, tôi sẽ xé xác chú đầu tiên."

Khương Duật Thần lãnh đạm lên tiếng. Không biết anh vui mừng hay tức giận nữa. Bạch Vu ở đầu dây bên kia cười giả lả, sau đó lập tức tắt máy. Nếu thật sự viễn cảnh đó xảy ra, không cần Khương Duật Thần đích thân truy sát, Bạch Vu đã tự nguyện trẫm mình xuống Thái Bình Dương tự tử rồi.

Hàn An Khả nhìn người đàn ông vô tình vô nghĩa bên cạnh mình, hừm một tiếng rồi quay mặt ra cửa kính xe, ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm.

Cảnh sắc dần dần thay đổi, khu dân cư, nhà cửa và đèn điện cũng bớt dần. Hàn An Khả không giấu nổi sự tò mò, lên tiếng hỏi:

"Chúng ta đi đâu?"

"Đến biệt thự riêng của tôi."

Hàn An Khả "à" một tiếng, sau đó cũng im lặng. Trong lòng cô mắng thầm, biệt thự có nhất thiết phải ở nơi hẻo lánh không? Ở nơi hoang vu lạnh lẽo, ban đêm thật sự đáng sợ. Nó khiến con người cảm thấy rùng mình sợ hãi, nhưng cũng phấn khích chờ đợi những điều bí ẩn đón chờ mình.

"Em tưởng tôi sẽ đưa em đến mấy cái khách sạn bẩn thỉu đấy à?"

Khương Duật Thần nhíu mày, bình thản cất giọng. Anh không nhìn cô, ánh mắt chung thủy đặt vào khoảng không tối đen như mực chỉ có chút ánh đèn pha của xe chiếu sáng.

"Lần trước chúng ta chẳng phải..."

"Lần đó là lỗi. Mẹ kiếp! Ai muốn 'làm' ở nơi đó chứ."

Hàn An Khả: "...", chẳng phải lúc đó anh rất thoả mãn sao? Còn không chịu buông tha tôi cơ mà.

- ---------------

Đi thêm một lúc nữa, một toà biệt thự to lớn, sừng sừng toạ trên đỉnh núi cao nhanh chóng lộ ra. Xe của cả hai rất nhanh dừng lại trước cổng biệt thự. Hàn An Khả mở cửa xuống xe, nhắm nhìn ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy trước mắt.

Ngôi biệt thự được xây dựng theo kiến trúc cổ kính, tràn đầy uy nghiêm và khí thế, hệt như chủ nhân của nó vậy.

Khương Duật Thần nắm lấy tay Hàn An Khả, kéo cô vào trong. Cô cúi thấp đầu, tránh việc chạm mắt với gia đinh trong biệt thự.

Cạch. Cửa phòng ngủ mở ra.

Khương Duật Thần lập tức đẩy cơ thể nhỏ bé của Hàn An Khả lên giường, tay thuần thục nới lỏng cà vạt. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cô.

Anh cong môi cười nhạt: "Sợ à?"

Hàn An Khả kiềm chế nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng, lắc đầu.

Đáy mặt Duật Thần thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.

"Cô bé, đêm nay, em là của tôi."