Chương 35: Thật Quyến Rũ

Mặt Tần Sắt há miệng, thiếu… một người… làm mợ ư?

Đây là… muốn kết hôn hả?

Không ngờ Cố Cảnh Uyên nhìn có vẻ cô độc như thế mà còn có mong muốn xây dựng một gia đình?

Thật sự là khiến người ta bất ngờ!

Tần Sắt vươn tay, vỗ vai Cố Cảnh Uyên rồi nói: “Được rồi, cậu, cháu hiểu mà…”

Cố Cảnh Uyên nhướng mày: “Đồng ý rồi sao?”

Hơi thở của anh như gió quất vào mặt, Tần Sắt hơi ngửa mình ra sau, mỉm cười rồi nghiêm túc nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi, cậu đã cứu mạng cháu mà, chút việc nhỏ này đương nhiên cháu phải đồng ý với cậu chứ, nếu không thì đâu có lòng thành lắm đúng không?”

Cố Cảnh Uyên giật giật khóe môi: “Không tồi…”

Tần Sắt vỗ ngực mình: “Cậu yên tâm, việc này cháu lo.”

Cố Cảnh Uyên gật đầu: “Ừm, đúng là em lo.”

Tần Sắt thấy Cố Cảnh Uyên nói chuyện với cô, cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhanh chóng lấy lòng anh: “Có cháu ở đây, nhất định cậu sẽ không thiếu mợ nữa!”

Trong lòng Tần Sắt ngầm nổi lên ý xấu, ý rất rất rất xấu!

Cố Cảnh Uyên nở nụ cười nhàn nhạt: “Có em ở đây, đúng là sẽ không thiếu.”



Tần Sắt nhìn gương mặt chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến của Cố Cảnh Uyên, trái tim đập loạn xạ.

Má ơi, thật sự là… đẹp trai quá!

Lúc Tần Sắt đi học cũng từng điên cuồng theo đuổi thần tượng như bao cô gái khác, chính là bởi vì những thần tượng đó có giá trị nhan sắc rất cao!

Nhưng hôm nay nhìn thấy Cố Cảnh Uyên, Tần Sắt cảm thấy, số tiền trước kia của cô, đúng thật là mất trắng.

Nếu sớm biết ở Kinh Đô có loại nhan sắc như thế này, mấy năm trước cô đã chạy đến bệnh viện cả ngày để ngắm anh chủ nhiệm này rồi.

Cố Cảnh Uyên: “Nước miếng kìa.”

Tần Sắt bừng tỉnh, ngửa người ra sau, nhanh chóng lau khóe miệng.

Cô đỏ mặt nói: “Khụ… ngại quá, cậu à… không còn cách nào khác, thật sự không phải do sức kiềm chế của cháu không tốt… mà là cậu lúc nào cũng quyến rũ hết, năng lực của cháu kém, không khống chế nổi…”

Cố Cảnh Uyên gật đầu: “Chuyện thường!”

Tần Sắt: “...”

Kết quả kiểm tra đã có, các chỉ số cơ thể của Tần Sắt đều tốt, không có vấn đề gì.

Cố Cảnh Uyên cầm tờ siêu âm màu của bụng, nhìn một hồi lâu mới buông ra.



“Em có thể đi được rồi.” Anh nói như thể đối với bệnh nhân bình thường vậy.

Tần Sắt vốn tưởng Cố Cảnh Uyên sẽ không dễ dàng thả cô đi, kết quả anh lại không giữ cô lại.

“Đi được rồi? Chỉ như vậy thôi hả?”

Cố Cảnh Uyên xoay người: “Sao vậy, không nỡ à?”

“Không, không… Đương nhiên không phải. Vậy… cháu đi trước nhé… Tạm biệt cậu, cảm ơn cậu…”

Tần Sắt đi được hai bước, lại quay đầu hỏi nhỏ: “Cậu à, chuyện đó… ảnh chụp lần trước thì sao?”

Cố Cảnh Uyên nhìn phim chụp của Tần Sắt, không ngẩng đầu lên, “Ừ, sao thế?”

“Cậu có thể… xóa đi…” Tuy Tần Sắt biết rằng cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Cố Cảnh Uyên ngẩng đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn cô: “Được, cùng nhau đến trước mặt Tɧẩʍ ɖυệ rồi xóa được không? Thuận tiện giúp nó nhớ lại một chút.”

Tần Sắt cắn răng, xem như anh giỏi!

Cô liên tục lắc đầu: “Cậu bận rộn công việc, còn có nhiều dịp khác, thời gian quý giá… cháu không làm phiền cậu nữa, cháu đi đây. Cảm ơn công lớn của cậu, sau này cháu sẽ báo đáp thật nhiều!”

Cố Cảnh Uyên bình tĩnh nhìn cô: “Nếu tôi thất vọng, tôi sẽ tự tới lấy phần lễ báo ơn đó.”

……