Chương 50: Người Đàn Ông Khác

Cố Cảnh Uyên cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ cong môi lộ ra nụ cười như có như không.

Anh nghiện chỗ nào, anh là không còn khả năng tự kiềm chế nữa!

Cố Cảnh Uyên: Mới một lần, phải thử thêm vài lần nữa mới có thể trả lời chính xác cho em được.

Tần Sắt nghiến răng nghiến lợi: Đồ lưu manh.

Cố Cảnh Uyên: Hóa ra em muốn tôi trở nên như thế sao, chuyện này có hơi bắt chẹt rồi.

Tần Sắt đọc được, đang muốn mắng người thì Cố Cảnh Uyên đã gửi thêm một tin khác.

Cố Cảnh Uyên: Em đã mong đợi như thế thì lần sau tôi sẽ cố gắng thử một lần.

Thử một lần?

Thử cái gì?

Thử đùa giỡn lưu manh?

Tần Sắt tức đến nỗi muốn mở cửa xe vứt điện thoại ra ngoài, chẳng lẽ anh thấy bản thân anh bây giờ còn chưa đủ lưu manh hay sao?

Nhớ tới gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc cấm dục lạnh lùng của Cố Cảnh Uyên, Tần Sắt cảm thấy càng tức giận hơn, sao tên đàn ông đó lại không biết xấu hổ như thế chứ.

Ai mà ngờ, Cố Cảnh Uyên nổi tiếng khắp Kinh Đô lại có dáng vẻ vô sỉ như thế.

Tần Sắt mắng rất nhiều, muốn gửi qua, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại và xóa đi.



Cô nhận ra rằng dù cô có nói gì thì Cố Cảnh Uyên đều có thể đào hố chôn cô.

Cô không thể nói thêm gì nữa, nếu không ai biết lần sau anh còn có thể lấy lý do gì mà viết thêm một tờ giấy nợ hay không, một đứa con, hai đứa con, ba đứa con, vừa nghĩ đã thấy sợ!

Đến phố mua sắm gặp Chân Bảo Nhi, cô ấy thấy túi của Tần Sắt thì sáng rực hai mắt: “Túi mới hả, kiểu mới của Chanel, màu này là được thiết kế riêng hả, Tần Sắt…”

Cô sờ soạng Tần Sắt, vẻ mặt tò mò hỏi: “Nói thật với tớ đi, có phải cậu rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi, lén tìm đàn ông không.”

Tần Sắt khϊếp sợ, cô bạn này trước nay ngốc ngốc mà sao hôm nay thông minh vậy?

Cô lắc đầu: “Không có, đây là đồ nhái…”

“Hừ, đầu óc tớ không bằng cậu, nhưng mắt thì tốt hơn cậu được chưa? Hàng thật hay hàng nhái mà tớ còn không nhìn ra được thì còn làm KOL kiểu gì? Là tìm đàn ông đúng không?”

Tần Sắt nuốt nước miếng: “Cậu… sao cậu lại chắc chắn như thế?”

“Vớ vẩn, đến cái túi 100 tệ mà Tɧẩʍ ɖυệ còn không nỡ mua cho cậu, huống chi là cái túi đốt tiền này, thấy mặt mũi cậu tươi tắn như thế, gần đây có số đào hoa chứ gì.”

Tần Sắt nhớ lại Cố Cảnh Uyên, còn có người thần bí kia.

Đúng là có số đào hoa thật, đáng tiếc là hai bông hoa đào này đều là hoa ăn thịt người.

“Chuyện này… để sau hẵng nói, chúng ta đi mua sắm đi.”

Chân Bảo Nhi cười gian: “Tớ chỉ biết nói với cậu là, nhanh chóng ly hôn tên khốn Tɧẩʍ ɖυệ kia, rồi cao chạy xa bay với người đàn ông của cậu đi.”



Tần Sắt nhớ tới ngày đó mây mưa triền miên với người đàn ông kia, không khỏi đỏ mặt.

“Đi mua sắm trước, tối nay phải nói thật cho tớ!”

Tần Sắt có tiền trong thẻ, hôm nay định mua cho đã tay!

Không ngờ rằng, vừa mới vào một cửa hàng, đã có người tới nói: “Cô là cô Tần đúng không ạ, tất cả quần áo trong cửa hàng chúng tôi cô có thể tùy tiện chọn, đã có người thanh toán trước cho cô.”

Tần Sắt khϊếp sợ, không tin vào tai mình.

Cô thử thăm dò: “Vậy… tôi muốn lấy hết thì đưa đi đâu?”

“Vậy thì chúng tôi sẽ sắp xếp giao hàng cho cô.”

Tần Sắt nuốt nước miếng, quay lại nhìn Chân Bảo Nhi.

Trong mắt hai người đều hiện lên chữ: lừa đảo.

Chân Bảo Nhi kéo Tần Sắt đi, vừa ra khỏi cửa, một quản lý cửa hàng bên cạnh cũng bước đến và nói y hệt.

Cả hai quay đầu bỏ đi, rồi lại bị người thứ ba chặn lại, đến người thứ tư, thứ năm…

Cuối cùng, Chân Bảo Nhi lén kéo áo Tần Sắt: “Tần Sắt, rốt cuộc cậu… cậu làm chuyện gì thiếu đạo đức rồi?’

Tần Sắt nhìn một loạt quản lý cửa hàng cung kính xếp hàng trước mặt, cảm thấy gió lạnh đang thổi phần phật sau lưng, lẩm bẩm: sợ là, tớ thật sự bị bao nuôi rồi!

……