Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (20)

Tình huống bên này lại vô cùng khác biệt.

Giới Sân vốn định đem người trong lòng buông xuống, lại không thể khống chế được mà siết chặt tay lại, tìm chỗ ngồi xuống sau đó ôm người vào lòng, điều chỉnh một vị trí thoải mái.

Tiểu thú từ trên vai trượt xuống, đĩnh đĩnh đầu nhỏ, chít chít hai tiếng, mở to đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn bốn phía, tựa hồ đang nói với hắn, cứ để nó trông coi.

Mỗi lần đều chỉ biết nhìn chủ nhân hộc máu, lại trước sau đều không để nó ra ngoài, chuyện gì cũng không thể giúp được, nó cũng rất áy náy.

Giới Sân hơi hơi mỉm cười, cũng không có đả kích nhiệt tình của nó, gật gật đầu. “Được”

Nơi này là địa bàn của ấu long kia, sẽ không có ma thú nào dám tới gần.

Tàng cây phía trên chậm rãi rơi xuống vài đóa hoa, trăng trắng nho nhỏ, tỏa ra nhàn nhạt hương thơm, phủ kín toàn bộ góc váy, điểm xuyết thêm cho làn váy đen tinh xảo, giống như vài ngôi sao nhỏ, tăng thêm vài phần tao nhã.

Hắn ôm chặt người trong lòng, khó có được cảm giác thỏa mãn bình yên.

Có lẽ một vài đóa hoa rơi vào mũi của ấu long kia làm nó phát ngứa, đột nhiên đánh cái hắt xì, một trận gió đánh lại làm nhánh cây sau lưng nhẹ nhàng mà quơ quơ, vài đóa hoa vốn đang nở lại dần dần khô héo.

Dưới tàng cây hòa thượng khẽ cười cười, tâm tình rất tốt mà hóa ra phật quang đưa vào.

Lập tức hoa trên cây một lần nữa nở rộ, tán cây quơ quơ, sàn sạt vài tiếng, dường như đang cảm tạ hắn.

Lả tả cánh hoa bay xuống, có một cánh rơi lên môi của người đang nằm trong lòng.

Giới Sân cũng bị nó thu hút.

Làn da nàng có chút tái nhợt, như băng tuyết giống nhau, lông mi dày đậm giống như hai cánh quạt nhỏ, mà cánh hoa kia đang dừng ở bên môi nàng.

Khi nàng nhắm mắt lại không còn khí thế sắc bén như ngày thường, thoạt nhìn ngoan ngoãn, bất ngờ mà có vẻ yếu ớt, giống như là lưu li cần người cẩn thận nâng niu.

Hòa thượng tay nắm thật chặt.

Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên vén vài sợi tóc trên trán nàng, sau đó bắt lấy cánh hoa kia.

Cánh hoa rất nhỏ, dán ở trên môi, mỏng manh dính vào, ngón tay Giới Sân không khỏi hơi run rẩy, động tác càng thêm nhẹ, trong lúc lơ đãng ngón tay cọ qua khóe môi.

Nhéo lấy cánh hoa kia bỏ vào trong lòng bàn tay.

Hắn lại nhìn chầm chằm đôi môi tái nhợt của người đang ngủ, thẳng tắp, không hề chớp mắt.

Nàng có vẻ ngủ rất thoải mái, hình như có chút khát, đầu lưỡi bất tri bất giác liếʍ liếʍ môi một chút, nhưng không có tỉnh lại.

Đôi môi bị liếʍ lên có chút ướŧ áŧ lại dụ hoặc.

Giới Sân rũ mắt, nhỏ giọng niệm vài câu kinh Phật, tiếng tim đập vẫn rất thong thả, tựa hồ hoàn toàn không dao động.

Chỉ là, đầu lại không khống chế được mà cúi xuống……

Càng ngày càng gần…

Cách một bàn tay…

Nửa bàn tay…

Chỉ cách không đến nửa lóng tay…

Đúng lúc này, Tinh Nhan hơi động mi một chút, trực tiếp mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hòa thượng lập tức cứng đờ cả người.

Dưới ánh nhìn chăm chú kia, hắn có ảo giác như cả người đều bốc cháy.

Nhưng sau đó hắn phản ứng lại, ra vẻ trấn định mà nháy mắt vài cái rồi nhắm mắt……hơi nâng người lên rồi chắp tay trước ngực, chặn ngang ánh mắt của nàng.

Tinh Nhan nhịn không được cười ra tiếng.

—— quả thực nắm giữ tinh túy của câu bịt tai trộm chuông mà (đồng nghĩa với câu tự lừa dối mình).

Giới Sân nghe được tiếng cười càng thêm không biết làm sao, một chút mê luyến trên mặt còn chưa biến mất, lại càng thêm xấu hổ ngượng ngùng: “A di đà phật.”

Trong tay lần tràng hạt càng lúc càng nhanh.

Tinh Nhan cười càng thêm xán lạn, nàng dường như rất thích xem dáng vẻ chân tay luống cuống của hắn.

Từ bi ôn hòa không biết đã chạy đi đâu mất, dưới tầm mắt đầy vẻ thú vị xem kịch vui của người trong lòng, hòa thượng càng không được tự nhiên, niệm kinh văn cũng càng lúc càng nhanh, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên, còn không ngừng lan ra.

Tinh Nhan nhìn một hồi lâu, thẳng đến người trước mặt có vẻ sắp chịu hết nổi, mới bỏ qua cho hắn, đột nhiên hoải một câu không liên quan gì, “Đại hòa thượng, nếu ta rời khỏi thế giới này thì sao đây?”

Giới Sân sửng sốt một chút, bản năng đáp lại: “Ta đi tìm nàng.”

Câu trả lời cũng giống nhau như đúc, tình cảnh trước mặt dường như đang chồng lên nhau.

Tinh Nhan nghiêng nghiêng đầu, lại nói một câu không hề liên quan, “Ta muốn ăn canh cá chua ngươi làm.”

“A di đà phật.”

Giới Sân thấy nàng đã không cố tình xem hắn chê cười nữa, thả lỏng một chút, không chút nào để ý, “Bần tăng sẽ đi làm.”

Tinh Nhan tiếng cười càng lúc càng lớn, xem hắn vừa thả lỏng, đột nhiên hỏi: “Giới Sân đại sư, mặt còn nóng không?”

Giới Sân đại sư vừa mới trở lại dáng vẻ ôn hòa bình tĩnh một lần nữa cương người.

Gương mặt lại nóng lên, chỉ biết niệm một câu phật hiệu, “Bần tăng… Có hơi nóng.”

Nóng?

Tinh Nhan đột nhiên mỉm cười, “Vậy tiếp tục nóng đi.”

Vừa dứt lời liền choàng tay lên cổ hắn, kéo người xuống hôn lên.

Hai làn môi chạm nhau lập tức không rời được, vài đóa hoa bên cạnh cũng xấu hổ mà bay ra xa, hắn cảm giác như đang ở trong hoang mạc khát khô tìm được nguồn nước mát lạnh, giống như có được ánh mặt trời ấm áp sau những ngày mây đen.

Tất cả nôn nóng, tất cả bất an hay bao nhiêu chờ đợi đều trong nháy mắt được trấn a, chỉ để lại từng chút ngọt ngào chảy thẳng vào lòng.

Ngươi xem, nàng đang ở đây.

Cho nên tất cả chờ đợi, bất an cùng nôn nóng đều không có vấn đề gì, hắn vẫn chờ được nàng vậy là đủ rồi.

Hòa thượng nhắm mắt, mạnh mẽ hôn lại, mang theo dày đặc nùng tình mật ý dưới đáy lòng, cùng tràn đầy triền miên ôn nhu, giống như một dòng nước ấm muốn đem người cũng hòa tan.

Ta thích nàng, Nhan Nhan.

Ta chỉ muốn mỗi khi muốn hôn nàng, người đều đang ở trong lòng, đây nhất định lễ vật trân quý nhất ta có được.

Ta nguyện lấy tín ngưỡng của mình đổi lấy phần lễ vật này.

Tinh Nhan cũng trầm mê bên trong cảm giác triền miên này, hai tay càng ôm chặt hắn một chút.

Đáy lòng được thỏa mãn, Giới Sân động tác cũng từ ôn nhu chậm rãi trở nên kịch liệt, tham lam cướp đoạt hơi thở của nàng, dùng sức cắt mυ"ŧ, không ngừng thăm dò mỗi một góc trong khoang miệng người đối diện.

Thật lâu sau, môi mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Tinh Nhan hơi hơi thở dốc, nhẹ hôn một cái lên mặt hắn. “Còn nóng không?”

Hòa thượng dừng một chút, cánh môi cũng bị nàng cắn đó một chút, mặt mày nhiễm đầy tình ý, cực kỳ dụ hoặc.

“…… Nóng.”

Tinh Nhan dựa vào người hắn nở nụ cười.

“Ngươi sao lại dừng ở đây?” Hai người thân mật trong chốc lát, nàng mới hỏi đến chuyện chính.

Đây có lẽ là tầng thứ bảy, nếu không có gì thì nên tiếp tục đi lên.

Giới Sân sờ sờ tóc nàng, nhẹ giọng, “Sẽ kinh động nó”

Tinh Nhan nhìn nhìn con rồng đang ngủ đến phun bong bóng, lập tức minh bạch băn khoăn của hắn.

“Ta không có việc gì, cùng nhau lên đi.”

Giới Sân dừng một chút, “Không cần, bần tăng có thể tự làm được.”

Nàng tỉnh lại hắn cũng không cần lo lắng nữa, không cần ở đây chậm trễ, chỉ cần nàng đứng xem là được, không cần xuất lực.

Tinh Nhan biết hắn đang lo lắng, “Làm sao, không tin ta sao.”

Nàng cũng có lo lắng, long tộc không thể khinh thường, hắn một mình đối phó dù sao cũng sẽ bị thương, “Thân thể này chính là như vậy, bị thương chỉ là việc nhỏ.”

.

Giới sân lại cúi đầu, không chịu thỏa hiệp, “Không được.”

Trên người nàng không có gì là việc nhỏ, dù quen hay không cũng sẽ đau.

Rõ ràng bình thường hắn luôn là người rất nghe lời nàng, nhưng bây giờ lại đặc biệt kiên trì, mặc kệ cho nàng nói thế nào Giới Sân lần này quyết không chịu nghe.

Cuối cùng người chịu thua chính là Tinh Nhan luôn tùy hứng làm bậy .

Cũng được, nàng còn có rất nhiều phù chú, nếu có tình huống nguy hiểm thì cách xa cũng có thể hỗ trợ.

Giới Sân cũng không nói quá, hắn đúng là có thể đối phó ấu long kia, chỉ là cần phải xuất hết thủ đoạn, chịu chút thương nhỏ mà thôi, không hề đến mức lưỡng bại câu thương.

Tinh Nhan ngay từ đầu rất tập trung xem quan sát, nhưng hồi lâu cũng nhìn ra tình cảnh rất lạc quan, cũng không cần lo lắng.

Chỉ là cuối cùng Tinh Nhan không khỏi nhướng mà, cực kỳ ấn tượng với dáng người cường hãn, làn da màu đồng đó của hắn……

Đáng tiếc nơi này không thích hợp……

Tạm thời bỏ qua chuyện này, Tinh Nhan bước qua chờ hắn ăn vào đan dược hồi phục mới kéo người bước vào Truyền Tống Trận, hơi chạm vào tràn hạt trên tay hắn, lúc này có long văn ẩn hiện, “Linh thú sao?”

Ấu long này có lẽ chính là khen thưởng của tầng thứ bảy lên tầng thứ tám, đánh phục liền có thể thu làm linh thú, lúc này tự nhiên là thuộc về Giới Sân. Tuy rằng chưa ký kết bản mạng khế ước, nhưng cũng đã chịu bám vào tràn hạt rồi.

Giới Sân cũng tự nhiên mà đáp lời, “Đúng vậy”

Bọn họ bước lên tầng tám một lúc mới có người bước vào trận pháp.

Bên ngoài tháp.

Thời gian từng chút trôi qua, cửu trọng tháp tầng thứ tám đã sáng lên.

Nơi này ma tu cùng đạo tu tuy không hợp nhau nhưng lúc này cũng không rảnh lo thứ khác, nhìn tầng thứ tám sáng lên lại không nhịn được suy đoán…

—— không biết sẽ là ai.

Đợi một hồi lâu cửu trọng tháp bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, tiếp theo cũng có thêm vài người xuất hiện trên sân.

Những người này cũng không nhiều, thoạt nhìn trên dưới ba mươi người, trong đó còn có mười người bị loại trừ ở ba tầng đầu tiên.

Vừa ra tới, có vài người chống đỡ không được mà ngồi thẳng xuống đất vận công chữa thương, dáng vẻ khá chật vật có vẻ vừa cùng một ma thú nào đó đánh đến lịch liệt, cũng có người vẻ mặt ảo não, tự trách chính mình tốc độ không nhanh.

Tư thái bất đồng, nhưng nhìn qua có vẻ tu vi đều có chút tăng lên không đều nhau.

Có vài người đã bắt đầu tìm kiếm người đồng hành đến đây, các trưởng lão cũng dùng thần thức quét một lần.

Tinh Ma cung trưởng lão lông mày nhăn lại, Phạn Thiên Tự chủ trì cúi đầu bắt đầu niệm kinh văn không ngừng, các trưởng lão khác cũng không có sắc mặt tốt.

Tất cả mọi người đều biết, còn chưa ra ngoài, trừ bỏ cuối cùng một người chiến thắng nhận thưởng, toàn bộ đều đã táng thân bên trong cửu trọng tháp này.

Bạch Nguyệt Sơ đi đến trước mặt trưởng lão của mình, vô cùng suy sút, thân thể có chút vô lực, cắn răng, “Chúng ta gặp phải mỹ nhân ong…”

Trưởng lão thở dài, xua xua tay làm nàng tự mình đi chữa thương.

Kỳ thật đi đến đây ai cũng đã có chuẩn bị tâm lý, vào cửu trọng tháp có thể sống sót nhất định sẽ có tiến bộ, nhưng bên trong nguy hiểm trùng trùng.

Bạch y nam tử xác thật là thiên tài khó gặp, tổn thất này bọn họ sao có thể không đau lòng, nhưng người tu tiên vốn là cùng trời tranh đoạt, gian nan cô độc, đạo lý này người nào tu luyện đều hiểu rõ, cho nên nhiều nhất cũng chỉ là thở dài một tiếng mà thôi.

Trên sân nhất thời an tĩnh lại, lúc này không có người nào bàn tán nữa, đều đang kết quả chờ cuối.

Đột nhiên, trong cửu trọng tháp phát ra vài tiếng nhạc mịt mờ xa xôi, không ngừng có từng chùm sáng vàng từ trên bầu trời rơi xuống, hợp lại thành một đoạn cầu lấp lánh, từ đỉnh tháp kéo dài lên mặt đất.

Lúc này, hai bóng người cũng bất ngờ xuất hiện ở trên đó.

Một nam một nữ, một ôn hòa một trương dương, một hòa thượng một ma tu.

Hai người?!