Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (22)

Bên trong Lăng Thiên môn.

Truyền Tống Trận không ngừng tới tới lui lui, người ra vào không ngớt.

Ngắn ngủi trong vòng vài ngày, vài môn phái lớn có uy tín bên đạo tu hầu như đều xuất hiện ở chỗ này, đủ để nhìn ra những người này cũng đã làm tốt chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ tin một cơ hội thôi.

“Hiện giờ tin tức là thật là giả còn chưa biết, chúng ta có thể chờ thêm một chút.” Một người chậm rãi nói.

“Lão phu không đồng ý.” Một lão già khác thì sắc mặt nghiêm túc, “Chờ khi hạt giống Chân Ma phá thể mà ra thì chuyện gì cũng trễ rồi.”

“Thà rằng gϊếŧ nhầm cũng không thể buông tha, sự nguy hiểm của Chân Ma mọi người đều rõ ràng, máu chảy thành sông sinh linh đồ thán không phải nói giỡn, vì thiên hạ thái bình, lão phu coi như một lần làm ác nhân.”

Một nữ nhân cười lạnh, “Ta không đồng ý, hạt giống Chân Ma ở trong cơ thể người là yếu ớt nhất, có khả năng bị tiêu diệt.”

Vì cái gì trong cơ thể có chứa mầm mống xấu thì nhất định phải bị tiêu diệt chứ?

Cũng giống như đệ đệ từng cùng nàng nương tựa lẫn nhau, rõ ràng là vì cứu vớt đồng môn không còn lựa chọn mới hấp thu ma khí, trong cơ thể xuất hiện ma chủng, lại bị mọi người xa lánh, cuối cùng chỉ có thể rời đi tông môn không bao giờ quay về.

Tất cả mọi người cũng biết một chút quá khứ của nàng ta, chỉ lắc đầu, tiếp tục thương nghị.

“Chân Ma một khi xuất hiện sẽ là sinh linh đồ thán, chúng ta không thể đi đánh cuộc, vì thiên hạ này chỉ có thể lựa chọn hy sinh Quý Tinh Nhan.”

“Quý Tinh Nhan vốn cũng là ma tu, trảm yêu trừ ma vốn là nhiệm vụ của chúng ta, lần này cũng coi như là một việc tốt.”

Trụ trì của Phạn Thiên Tự nhịn không được niệm một câu phật hiệu, “A di đà phật, đúng là phong ấn có khả năng sẽ phá giải, chi bằng làm Phạn Thiên Tự giám thị Quý thí chủ, nếu Quý thí chủ có thể tự mình tiêu diệt hạt giống Chân Ma thì chẳng phải là việc tốt, nếu là không thể, bần tăng đến lúc đó sẽ tự mình phong ấn nàng.”

Vài người suy nghĩ một chút, gật đầu.

Có người lại trực tiếp lắc đầu, “Nguy hiểm quá lớn,…..…”

Những người này mỗi người một câu, cuối cùng đưa ra quyết định tìm ra Quý Tinh Nhan, trước tiên nên bóp chết nguy hiểm.

Nữ nhân cười lạnh, “Một khi đã như vậy, ta không tham gia.”

Nàng không phải đồng tình Quý Tinh Nhan, chỉ là những người này, địa vị ở cao lâu rồi, cũng tự cho rằng chính mình không phải phàm nhân, có thể dự theo đạo lý của bản thân quyết định vận mệnh người khác.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì bọn họ nói một câu người khác phải lựa chọn hiến thân? Rõ ràng vẫn có những cách giải quyết khác không phải sao?……

Nói hay ho là không muốn có cảnh sinh linh đồ thán, bất quá là mượn danh chính nghĩa, chọn cách đơn giản nhất để bản thân không phải chịu chút nguy cơ nào mà thôi.

Nhưng người không đồng ý cuối cùng vẫn là số ít, vẫn phải tuân theo đa số, cuối cùng có rất nhiều tu sĩ được phái ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Quý Tinh Nhan.

……

Lúc này, trong một sơn động, sâu bên trong thiên hải chi sâm.

Giới Sân đang đem từng dược liệu theo trình tự bỏ vào một cái đỉnh rất lớn, trên đỉnh bắt đầu bốc lên khói nóng, thẳng đến khi nước thuốc bên trong biến thành màu đỏ cam kỳ quái.

Đúng lúc một làn váy đen cũng từ bên ngoài đi vào.

Giới Sân tiến lên nắm tay nàng, “Nhan Nhan…”

Tinh Nhan vươn ngón tay đặt lên môi hắn, rõ ràng không muốn hắn khuyên nhủ nữa.

Nàng cởi bớt áo ngoài, “Sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này, hơn nữa cũng phải tranh thủ thời gian.”

Nói xong lập tức xuất hiện ở bên trong dược đỉnh.

——Con đường cầu trường sinh, vốn là gian nan khốn khổ.

Phần nước màu đỏ cam cao qua ngực, người vừa ngồi vào trong, nước thuốc cũng bắt đầu ùng ục ùng ục chuyển động.

Nước thuốc không ngừng xoay quanh, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào trong thân thể nàng, từng chút thấm vào sâu tận linh hồn, khuôn mặt bình tĩnh cũng chậm rãi tái nhợt, nhăn lại.

“Nhan Nhan…”

Tiếng gọi của Giới Sân cũng chậm rãi mơ hồ… Tinh Nhan chỉ cảm giác đau đến đầu óc trống rỗng.

Bên trong sơn động không ngừng vang lên từng tiếng gọi khe khẽ, có chút run rẩy.

………

Nháy mắt nửa năm trôi qua.

Nước thuốc bên trong dược đỉnh đã gần như hoàn toàn trong suốt, chỉ có nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy còn một ít sợi màu đỏ cam mà thôi.

Người bên trong đã vô cùng tái nhợt yếu ớt, nhưng khí tức trên người lại không ngừng mỗi ngày dâng lên.

Chỉ còn một chút là đạt đến đỉnh phong.

“Nhan Nhan…” Tiếng nói vốn ôn nhu cũng đã trở nên nghẹn nào, hệt như một lão nhân già cỗi.

Giới Sân quan sát một chút linh lực trong cơ thể Tinh Nhan, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm luôn cau chặt của nàng.

Ngay sau đó đứng lên, phủ kín áo choàng đen, nhanh chóng chạy tới thiên hạ đệ nhất lâu.

…………

Trong nửa năm này.

Bên phía đạo tu cơ gần như đã tìm Tinh Nhan muốn điên rồi, chỉ là đáng tiếc nàng ẩn nấp quá tốt, một số người sốt ruột đến bốc hỏa.

Lần này rốt cuộc có được chút tung tích, có thể nói là làm đám người thở ra một hơi.

Một nam tử mặc bạch y hai tay ôm quyền, “Chưởng môn, đệ tử của ta đã thăm dò qua, bên trong sơn động kia xác thật có ma khí dao động thuộc về Quý Tinh Nhan, rất chính xác.”

“Ừm!”

Các vị đại năng đang ngồi ở đại sảnh lập tức gật gật đầu, vị chưởng môn kia cũng nhanh chóng quyết định, “Để tránh đêm dài lắm mộng, lập tức xuất phát đi.”

Các đệ tử trong đội ngũ lần này đều là thân tín của bọn họ, trưởng lão hoặc là đệ tử tinh anh, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, còn có bốn Hóa Thần kỳ.

Bọn họ vô cùng tự tin, bốn Hóa Thần còn nhiều Nguyên Anh như vậy, dù thế nào cũng đủ đem người bắt lấy.

Rốt cuộc, hạt giống Chân Ma tuy rằng đáng sợ, nhưng còn chưa phá thể mà ra, cơ thể vật chủ lúc này cũng chỉ có thể điều động một tia Chân Ma chi khí mà thôi.

Chỉ cần không đánh chết vật chủ thì sẽ không có bất luận vấn đề gì, thừa dịp những người này đi rèn luyện một chút.

…… Chỉ là bọn họ không hề nghĩ tới, những người này vừa đi thì không còn cơ hội trở về.

Chỉ nhìn thấy đèn hồn bên trong tông môn, từng trản lần lượt tắt đi.

Các vị đại năng lúc này không thể ngồi yên nhìn nữa, những người này đều là tâm phúc của bọn họ, mất nhiều năm bồi dưỡng như vậy, tổn thất một người cũng vô cùng đau lòng, huống chi cả một nhóm.

Bọn họ ý thức được Quý Tinh Nhan cũng không hề đơn giản.

“Chúng ta tự mình đi.”

Bọn họ đều là Đại Thừa kỳ, đích thân ra tay không thể có chuyện ngoài ý muốn.

Vừa quyết định cũng lập tức hành động.

Ngọn núi hẻo lánh kia đã rất nhanh bị bao vây.

Rậm rạp tu sĩ ngự kiếm trên không, đứng phía trước là mấy vị đại năng.

Những đại năng này đều từng người chiếm lĩnh một hướng, mặt vô biểu tình, có vẻ cao cao tại thượng, nhìn chăm chú xuống kết giới nghiêm ngặt trước sơn động, vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ.

Nhóm hòa thượng của Phạn Thiên cung chỉ đứng từ xa nhìn tình hình bên kia, không ngừng niệm kinh văn.

Có vài tu sĩ am hiểu phù chú trận pháp đi ra trước, tỉ mỉ quan sát trận pháp bên dưới.

“Thổ trên thủy dưới, trái kim phải hỏa, năm hoàn bát quái tương giao…… Đây là Ngũ kim lưu hỏa trận.”

“…Không sai...đúng vậy…”

Bọn họ nhìn nhau, thương lượng một hồi, “Ngũ kim lưu hỏa trận này cũng không có người điều khiển, không khó đánh vỡ, dùng lực thật mạnh đánh nát là được.”

Có được đáp án, một tôn giả Đại Thừa lập tức vung tay, xuất hiện một hình ảnh bàn tay rất lớn đè ép xuống ngon núi.

Động tác vô cùng đơn giản này lại mang theo áp lực khiến không trung muốn nghiền nát, nhóm người phía sau cũng không khỏi lui xa một chút.

Trong nháy mắt chưởng ấn đè đến chân núi, đột nhiên có vài ánh sáng lóe lên, cảnh sắc bỗng nhiên vặn vẹo, vài tầng trong suốt kết giới hiện ra.

Thoạt nhìn vô cùng mỏng manh, nhưng lúc tiếp xúc với chưởng ấn không hề bị nghiền nát, mà không ngừng có gợn sóng lan ra……

“Không tốt!” Nhóm người xem xét trận pháp lúc nãy cũng trừng lớn đôi mắt, sắc mặt kinh hãi, “Đây là "Cửu diệu tuyệt sát" trận!”

Công dụng cũng giống như tên gọi, có chín lần mãnh liệt dâng lên, hủy diệt tất cả những thứ nó tiếp xúc.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Ngay lúc người kia hô lên tên trận, trên bầu trời dường như có ánh sáng rót vào bên trong, ánh sáng càng lan tràn chói mắt, mang theo lực lượng mạnh mẽ như ngàn đạo lôi đình dừng trên người đại năng kia.

Lập tức đại năng đó phun ra một ngụm máu lớn.

“Có người đang điều khiển đại trận!” Nhóm phù sư bên này đã toát hết mồ hôi.

Như thể đang đáp lại lời hắn, không ngừng có ánh sáng hiện ra, mỗi một đạo ánh sáng lóe lên liền có từng dòng máu đỏ tươi ở bên dưới, không ngừng chảy tràn đầy đất.

Đại năng rốt cuộc là đại năng, lúc này kịp ra tay cũng có thể bảo vệ nhóm người kia, nhưng không phải thân tín… Thật sự không rảnh lo.

Nhóm phù sư trận pháp sư gần như đã thoát lực, chỉ biết trừng mắt nhìn từng tia máu đang lan ra, hệt như bùa đòi mạng.

“Ở đó!” Hắn rốt cuộc nhìn thấy tâm trận, mừng rỡ như điên kêu lên.

Đại năng cũng lập tức phản ứng, không cần nhìn kỹ đã đồng loạt ra tay.

“A di đà phật.”

Có vài tiếng Phạn Âm vang lên, năng lượng của đại trận rốt cuộc không đủ chống đỡ hết, một bóng người từ trong núi lộ ra.

Nhóm người của Phạn Thiên Tự ở xa xa đều ngẩng đầu lên.

Bóng dáng rốt cuộc rõ ràng.

Người nọ rũ mắt, niệm một câu phật hiệu, ngữ khí vô cùng bình đạm, “Ra mắt các thí chủ.”

—— là Giới Sân! Phạn Thiên cung! Giới Sân!

Tất cả mọi người đều trợ tròn mắt, giống như bị sét đánh qua, không dám tin tưởng nhìn vào hòa thượng vẫn biểu tình ôn hòa kia.

Vậy mà là người trong truyền thuyết trảm yêu trừ ma từ bi, Giới Sân đại sư!

Đệ nhất phật tu phổ độ chúng sinh, Giới Sân!

Không ai có thể tưởng tượng ra, lúc này lại nhìn thấy hắn, cũng không ai dám nghĩ đến hắn sẽ xuất hiện như vậy.

“Giới Sân!”

“Sư thúc tổ!”

Nhóm người Phạn Thiên cung rốt cuộc phản ứng lại, vội vàng chạy tới, không dám tin tưởng kêu to.

Giới Sân đứng trên đỉnh núi, tăng bào bị gió nhẹ nhàng thổi qua, thoạt nhìn vẫn như cũ từ bi thánh khiết, hoảng hốt làm người có o giác tự mình quá khích mà xấu hổ, hắn hơi hơi mỉm cười, “Trụ trì, Văn Đàm ~”

Ngữ khí vẫn vô cùng ôn hòa tốt đẹp.

Chỉ là trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, nhắc nhở mọi người chân tướng không thể tin nổi kia.