Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (23)

Có người phản ứng lại, tức khắc tức giận rống lên, “Chỉ vì Quý Tinh Nhan một nữ ma đầu…?”

A ---a a ! Lời nói còn chưa xong đã có kim quang lặng yên hiện ra, nam nhân vừa mở miệng mắng người lập tức bộ mặt vặn vẹo kêu lên thảm thiết, phịch một tiếng nổ tung hóa thành một bãi máu.

Tiểu hòa thượng Đàm Không trừng lớn đôi mắt, nhìn người đang bình tĩnh đứng đối mặt với tất cả mọi người, hô to, “Sư thúc tổ!…”

Hắn không hiểu, sao lại như vậy……

Sư thúc tổ không phải luôn phổ độ chúng sinh từ bi nhất sao?!

Giới Sân chỉ niệm một câu phật hiệu, vẫn bình tĩnh đạm nhiên như cũ, giống như hắn chỉ vừa uống một ly trà, như thể hiểu được câu hỏi chưa ra miệng của tiểu hòa thượng, hắn không khỏi suy nghĩ một chút, đôi mắt toát ra ánh sáng cùng ôn nhu không thể che được, “Bởi vì… Nàng chính là chúng sinh của ta…”

Tiếng kêu thê lương của nam nhân còn quanh quẩn bên tai, mùi máu tươi nồng đậm cũng tràn lan trong không khí, biểu tình mềm mại của hắn lúc này lại càng làm mọi người chấn kinh hơn.

Không khí vừa mới yên lặng xuống lập tức ầm ầm sôi trào, mọi người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Hắn điên rồi! Hắn thật sự gϊếŧ người không biến sắc! Hắn biến thành ma đầu rồi!

Uy lực của Cửu diệu tuyệt sát trận vô cùng kinh khủng, mấy Đại Thừa tôn giả không hẹn mà cùng ra tay, vài đạo lực lượng muốn hủy thiên diệt địa cùng áp xuống núi.

Nhưng lúc này Giới Sân lại không có động tác gì, chỉ đứng đó nhìn từng đạo lực lượng đang tới gần.

Có người đã nhẹ nhàng thở ra.

Trận pháp sư cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm hòa thượng ở tâm trận, đột nhiên nhìn thấy bên người hắn không biết khi nào xuất hiện một phù văn màu vàng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, một luồng khí tức nguy hiểm lan tràn sau lưng.

Bản năng không ngừng phát ra cảnh báo nguy hiểm.

Đại não còn không kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng mà tránh ra.

Chỉ trong khoảng khắc hắn lao ra, phía sau lưng có một mảnh kim quang lóa mắt hiện lên, xung quanh không ngừng có tiếng kêu gào thê lương cùng với tiếng thân thể nổ tung.

Có đại năng cũng nhận ra mà hét lên, “Đều tránh ra hết!”

“Đó là hiến tế phù!”

Lấy thọ mệnh trả giá, thiêu đốt thần hồn, là một loại thần phù đã thất truyền trong truyền thuyết.

Hắn vừa nói xong, một phù văn làm người run sợ cũng đã hình thành xong ở dưới chân của Giới Sân.

“Hiến tế?!”

Vừa nghe liền biết không ổn, mọi người nhìn qua liền kinh hãi không thôi, cảm giác được khí thế trên người Giới Sân đang tăng lên nhanh chóng, tiếp cận với Đại Thừa kỳ, "Cửu Diệu tuyệt sát" trận cũng càng sáng chói hơn, làm người không thở nổi.

Mấy Đại Thừa tôn giả sắc mặt ngưng trọng, lập tức lấy ra bản mạng pháp khí lao vào!

Nếu để một Đại Thừa kỳ thao túng "Cửu Diệu tuyệt sát" trận, thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Chỉ là Giới Sân dám làm, đương nhiên có phần nắm chắc.

Không ngừng có vài đạo linh lực từ pháp khí lao ra, mạnh đến mức muốn nghiền nát hắn, Giới Sân nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên từng đường nét trên gương mặt của Tinh Nhan, bình tĩnh chậm rãi chỉ huy đại trận.

Dĩ vãng mấy trăm năm, thế giới của hắn chỉ là một mảnh hoang vu không thú vị, mãi đến nàng xuất hiện, dường như thế giới xung quanh cũng sáng lên, tràn ngập màu sắc, cánh đồng hoang vu cũng nở đầy hoa.

Ánh vàng đại trận bành trướng, nghênh diện thế công.

Hai bên va chạm, dường như xung quanh cũng bị đọng lại, không gian nứt ra.

…… Oành một tiếng, ánh sáng vàng bị đánh tan, mấy đạo linh lực đánh vào đại trận.

Trận pháp chịu công kích mạnh như vậy cũng rung lên, chậm rãi ảm đạm xuống.

“Không tốt!” Còn không kịp cao hứng đã thấy một đại năng trừng mắt hét lên, “Ngươi dám!”

“A a!”

“Cứu…” Một đám người được mấy đại năng che ở sau đồng thời nổ tung, tan xương nát thịt.

Trên thực tế vầng sáng màu kia bị đánh tan nhưng không có biến mất, trong nháy mắt bọn họ thả lỏng liền bạo liệt lan ra, mang theo áp lực sắc bén, bao phủ nhóm người ở sau.

Chỉ trong giây lát, xung quanh đã thành luyện ngục.

Bên trong trận, Giới Sân cũng không ngừng nôn máu, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh nát, cố tình tu vi vẫn đang tăng lên, thân thể cũng không ngừng lành lại… Đau đớn muốn chết…

Bình thường nàng chắc cũng đau như vậy.

Hắn mở mắt ra, nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông trước mắt, không hề gợn sóng, giống như chỉ đang nhìn cỏ cây.

Cảm nhận được thân thể khôi phục một chút, một lần nữa thao túng đại trận.

Nếu thế giới này phụ nàng, vậy hủy diệt nó đi!

Nhóm Đại năng thật sự nổi giận, khí thế mãnh liệt tăng lên.

Giới Sân mạnh mẽ tăng lên tu vi.

Nhưng rốt cuộc hắn không phải chân chính Đại Thừa kỳ, Đại Thừa tu sĩ càng gần độ kiếp phi thăng càng mang theo áp lực thiên địa, cho dù hắn có "Cửu Diệu tuyệt sát" trận thêm vào, cùng lắm chỉ cản trở được bọ họ một chút mà thôi, nhưng bọ họ cũng là kẻ gần bước nhất được độ kiếp, cũng sẽ không thật sự liều mạng, vậy là đủ rồi.

Hòa thượng trong trận gần như không chống nổi, nhưng động tác lại vẫn không hề dừng lại, mỗi lần đại trận phát ra ánh sáng, đều có một nhóm người phía sau hóa thành mưa máu, nước sông bên dưới cũng bị máu nhuộm một đoạn.

Những kẻ mang danh chính nghĩa tiến đến hàng yêu trừ ma chưa bao giờ dám nghĩ tới, cục diện sẽ thảm thiết đến mức này, cũng tuyệt đối không nghĩ tới bản thân rất nhanh sẽ không về được.

Mấy Đại Thừa tôn giả sắc mặt càng ngày càng khó coi, người phía dưới quả thật điên rồi, mỗi lần đều liều mạng gánh thương cũng muốn gϊếŧ chết nhóm tiểu bối phía sau, vốn dĩ lúc này tu vi xem như ngang nhau, người bên dưới thêm đại trận liều mạng như vậy, bọn họ nhất thời không gϊếŧ chết được.

“Lão tổ tông cứu…”

Mắt thấy con cháu trực hệ của mình chết thê thảm như vậy, một Đại Thừa tôn giả rốt cuộc nhịn không được, thét dài một tiếng, giữa mày phát ra một lĩnh vực trải rộng khắp khu vực này.

Lĩnh vực vừa xuất hiện, không gian xung quanh nháy mắt đình trệ.

Đại Thừa kỳ sở dĩ vô cùng siêu việt, chính là bởi vì có loại lĩnh vực này, có chứa một chút lực lượng quy tắc, quy tắc là thứ mà linh lực không thể chống lại, nhưng lĩnh vực kỳ thật rất là yếu ớt, hơn nữa lúc phi thăng cần thiết sử dụng nên rất hiếm khi có Đại Thừa lão tổ sẽ mạo hiểm sử dụng lĩnh vực.

Ong………

Trận pháp chỉ chống cự được hai hơi thở, ánh sáng bạo phát rồi phịch một tiếng nứt ra…

Hòa thượng trong trận cũng lập tức phun máu ngã xuống.

Đại Thừa tôn giả kia vội vàng đem lĩnh vực thu về, phẫn nộ mang theo pháp khí vọt qua.

Giới Sân chống đỡ đứng lên, chắp tay trước ngực, trực tiếp dùng quyền chống lại…

Hắn còn có tu vi.

Nhưng đại trận phản phệ, lại thân mang trọng thương, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn không lùi một bước, chặt chẽ ngăn cản trước cửa sơn động.

Mới chỉ ra vài quyền, hắn đã không chịu nổi.

Đúng vào lúc này, thay đổi bất ngờ.

Đỉnh đầu không ngừng có mây kiếp không ngừng tụ tập, Giới Sân cũng như thấy được hy vọng, đột nhiên lại có sức lực, lao đến ấn lên một chỗ trên mặt đất, kích hoạt một trận bàn.

Chỉ chớp mắt có vo số dòng chảy màu xanh lục từ dưới chân hắn mở rộng ra ngoài, lấy hòa thượng làm trung tâm, xung quanh sinh cơ đều bị cướp đoạt, thực vật xanh ngắt nháy mắt khô héo dần dần lan tràn, chỉ trong giây lát, ngàn dặm trong xung quanh đã biến thành hoang vu.

Giọng của Tinh Nhan ở phía sau vang lên, lau đi vết máu bên môi hắn, vô cùng đau lòng, “Đến lượt ta.”

“…… Được.”

“Là lôi kiếp!” Có người nhìn về bầu trời, sắc mặt đại biến, gần như tuyệt vọng hét lên!

Các Đại năng cũng thay đổi sắc mặt, không còn lo được gì nữa, chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài, gần như hóa thành một tia sáng.

…… Nhưng vẫn chậm.

Bởi vì ngay ranh giới giữa mảnh đất hoang vu và rừng xanh bên ngoài, một kết giới xuất hiện cản đường bọn họ.

Mất vài hơi thở để đánh vỡ kết giới, lúc này bọn họ đều cảm giác được trên người đã bị lôi kiếp tỏa định.

—— xong rồi.

Gần như đây là ý nghĩ chung của tất cả người ở đây.

Lôi kiếp không chấp nhận người khác hỗ trợ vượt qua, tất cả những người ở trong phạm vi này đều sẽ được tính là hỗ trợ độ kiếp, Giới Sân liều mạng như vậy cũng là vì muốn giảm bớt số lượng……

Vốn dĩ lôi kiếp của Đại Thừa kỳ đã là cửu tử nhất sinh, bây giờ nhiều người như vậy chồng lên……

Không có người, không có bất luận kẻ nào có thể sống sót.

Là Giới Sân!

Con đường phi thăng đã gần ngay trước mắt, lại trở thành mộng tưởng vỡ nát, nhóm đại năng đều muốn điên rồi, quay lại muốn gϊếŧ chết tên kia cho hả giận.

Lại phát hiện đã không còn bóng dáng hòa thượng, đứng ở chỗ kia đã là một người khác.

Tóc đen da trắng, váy đỏ như ngọn lửa, là vật chủ của Chân Ma —— Tinh Nhan.

Bọ họ hiểu rồi.

Trên bầu trời không ngừng vang lên tiếng ầm ầm ầm đinh tai nhức óc.

Có lẽ là biết mình không thể sống nổi, tử vong đã ngay trước mặt, tất cả đều điên cuồng tuyệt vọng.

“Ngươi thật đê tiện!”

“Tại sao ngươi không chết đi! Kẻ mang hạt giống Chân Ma đều đáng chết!”

“Ngươi chết rồi thế giới này liền an toàn!”

Lôi kiếp đã che hết cả bầu trời, vì số người quá nhiều mà vẫn đang rống giận tụ tập thêm, không ngừng có tia sét màu bạc cắt qua không trung, ầm ầm ầm tích tụ.

Toàn bộ nơi này đã trở thành một biển sấm sét.

“Muốn ta chết?!”

Lẫn trong tiếng sấm, Tinh Nhan vẫn đứng ở đó, tóc dài bị thổi bay rối tung, giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng, giống như đâm vào lòng mỗi người ở đây.

“Vậy tất cả phải chôn cùng!”

Không kẻ nào có thể trốn thoát!

Giống như hưởng ứng lời của nàng, một đạo tia chớp xé rách bầu trời lao xuống, hàng loạt tiếng kêu gào thê thảm còn chưa xong đã biến mất trong tiếng sấm, người đều hóa thành tro tàn.

Tia sét thứ nhất đánh xuống, ngoại trừ các đại năng miễn cưỡng chống đỡ, mọi người đều không còn tồn tại.

Nhóm đại năng cũng lung lay sắp đổ, ánh mắt nhìn nàng như thể hận không thể lao lên cắn xé, nhưng đạo lôi kiếp thứ hai đã lập tức giáng xuống, tử vong đã bao trùm.

Ba đạo lôi đánh xuống, đại năng cũng không tình nguyện tan biến.

Chỉ còn mội mình Tinh Nhan, tồn tại kỳ dị, chỉ là ánh sáng trong mắt cũng đang tan rã.

Nhưng vào lúc này, một thanh âm cực nhỏ từ sâu trong người xông ra, “Muốn sống sao…”

“Bản tọa có thể giúp ngươi…”

“Thần phục bản tọa, đảm bảo ngươi có thể trường sinh…”

Một sợi lực lượng không màu không biết từ đâu xuất hiện, hội tụ ở trong đan điền, dần dần hóa thành một trái tim đang đập…

Âm thanh này mang theo lực lượng vô cùng mê hoặc, không ngừng quanh quẩn trong đầu, làm người có cảm giác muốn tuân theo.

Có lẽ hắn đã chờ rất lâu, lúc này xuất hiện vừa uy hϊếp vừa mê hoặc nàng thần phục.

Tinh Nhan lúc nãy còn đang trọng thương sấp ngã lại giống như nháy mắt sống lại, liếʍ liếʍ máu tươi trong miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Bắt được rồi…”

Phật quang ẩn giấu bỗng nhiên bạo động, xông lên vây quanh trái tim, đồng thời linh lực dồn hết sức tràn xuống, đan điền nháy mắt bành trướng, chính là dấu hiệu muốn tự bạo.

“Ngươi dám!” Giọng nói kia chẳng còn cao thượng năm giữ mà đã tức muốn hộc máu, trái tim điên cuồng va chạm muốn tránh thoát phật quang.

Tinh Nhan lại vô cùng quyết liệt, phật quang mạnh mẽ đè chặt trái tim kia, dồn hết sức.

“Ta dám!”

Hắn cho rằng mình là ai!

Ầm một tiếng…

Ở giữa lôi kiếp, một tiếng nổ mạnh vang lên, núi non ngàn dặm cũng san thành bình địa.

Một người tu vi Đại Thừa tự bạo, vô cùng kinh khủng.