Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (xong)

Người đã không còn, lôi kiếp cũng dần dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, nước sông đã nhiễm đỏ cả một vùng, mặt đất cũng bị nhuộm thành màu đỏ, lôi kiếp qua đi, mảnh đất này càng hoang vu thê thảm.

Chấn động tâm linh.

Mây kiếp che cả bầu trời bắt đầu chậm rãi tan đi.

Bên ngoài ngàn dặm, những người quan sát lúc này mới hạ xuống trái tim, thở ra một hơi, lại phát hiện bản thân đều không đứng vững nổi.

Sáu Đại Thừa tôn giả cùng không biết bao nhiêu tu sĩ Nguyên Anh… Hồn phi phách tán……

May mắn, may mắn bọn họ không tham gia vào!

Tinh Nhan cùng Giới Sân kia chính là hai kẻ điên!

Nhưng vào lúc này, ánh mặt trời xuyên thấu mây đen, ở giữa phạm vi lôi kiếp xuất hiện từng đạo ánh sáng vàng vô cùng lấp lánh, hướng gần về một góc phía bọn họ.

“Kim quang công đức !” Có người hiểu biết lập tức hô lên.

Gϊếŧ chết hạt giống Chân Ma, có thể xem như cứu vớt toàn bộ Vân Thủy đại thế giới, công đức kim quang vô cùng dày đặc.

Nhưng mà sao lại rơi về bên này?! Không phải là nên đi theo Quý Tinh Nhan đầu thai chuyển thế sao?!

Nghĩ đến một khả năng, mọi người hoảng sợ nhìn theo hướng kim quang bay đi, lúc này mới phát hiện bên trong một chỗ ẩn nấp, có một hòa thượng đang khoanh chân ngồi, bàn tay đặt trên ngực, không biết cảm nhận được cái gì, đột nhiên ôn nhu mỉm cười.

Ngay lúc công đức kim quang bao phủ ở trên người hắn, có vài điểm sáng từ bên trong ngực hắn xuất hiện, công đức kim quang lập tức bao quanh, dần hội tụ thành hình dáng, loáng thoáng nhìn ra là người.

Trước mắt bao nhiêu người quan sát, kim quang chậm rãi tản ra, một bàn tay trắng nõn lộ ra trước sau đó là tóc đen, môi đỏ như máu ……

Cuối cùng ánh sáng tan hết, lộ rõ bóng người…

Là Quý Tinh Nhan!

Vậy mà thật sự không chết!

Mọi người lại bắt đầu sợ hãi, sáu Đại Thừa kỳ! Gần như đã hao hết một nửa lực lượng của Tu chân giới! Vậy mà lại còn sống!

Tinh Nhan vừa có được thân thể, lập tức vươn tay ôm lấy người bên cạnh, “Đừng sợ nữa”

Nàng không có việc gì.

Nàng sẽ sống thật tốt.

Nàng đã suy nghĩ kỹ mới tính đến chuyện này, kẻ thù quá đông cũng quá nhiều người, chỉ có thể lợi dụng lôi kiếp, mà công đức khi tiêu diệt hạt giống Chân Ma vô cùng nhiều, đủ để nam nữ chủ phi thăng, hệ thống và khế ước cũng có thể bảo tồn linh hồn nàng, như vậy có thể dùng công đức tái tạo thân thể.

Giới Sân không nói gì, trực tiếp ném bỏ tràng hạt, lần đầu tiên mạnh bạo nâng mặt Tinh Nhan lên, không quan tâm gì mà hôn xuống, giống như là dã thú, bá đạo hung hãn, càn quét bên trong, cướp lấy từng hơi thở, hai tay cũng siết chặt như muốn nhập nàng vào người hắn.

Sao có thể không sợ được…

Tinh Nhan ôm lấy cổ hắn, ôn nhu đáp lại, từng chút từng chút trấn an hắn.

Mọi người thấy một màn này:……

Còn không biết nên cảm thấy thế nào, liền thấy trên đầu mây kiếp lần nữa tụ lại.

Trải qua sự tình vừa rồi, thần kinh của mọi người đã vô cùng căng thẳng, kinh hãi muốn chết, “Lại là lôi kiếp!”

Bọn họ cũng sẽ chết sao?!

Chạy! Chạy mau!

Tất cả đều mồ hôi lạnh đầy đầu, có thể nói là phát huy tốc độ chạy nhanh nhất đời này, chỉ biết điên cuồng lao ra ngoài…

Đến khi đã cách xa khỏi phạm vi lôi kiếp rất xa, mới có vài người nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại.

Lúc này đúng lúc nhìn thấy một ti sét mỏng manh đánh về phía hai người còn đang ôm nhau kia.

Sao nói là mỏng manh đâu, bởi vì có lẽ một Kim Đan kỳ cũng có thể đỡ được, lại chỉ có đúng một tia !!

Ngay sau đó……mây kiếp cứ vậy tan hết?

Như vậy tan đi….

Đang, đùa, ai, đây?!

Khí thế cường đại cũng từ trên hai người kia phát ra, gần như có thể ép bọn họ bò trên mặt đất, không gian xung quanh cũng bị giam cầm, nguy hiểm bao phủ ở trên đầu.

Mồ hôi lạnh không ngừng rớt xuống, bọn họ có cảm giác chỉ cần một ý niệm của nàng, tất cả sẽ chết không nghi ngờ.

Áp lực càng lúc càng lớn, trước mắt đã bắt đầu biến thành màu đen…

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tinh Nhan khẽ cười một tiếng, vùi vào ngực của người trước mặt cọ cọ, giống như nữ vương có thể hủy thiên diệt địa lúc nãy chưa từng xuất hiện, “Đi thôi.”

Giới Sân siết chặt tay ôm nàng, không hề liếc mắt bọ họ một cái, trực tiếp biến mất.

Qua một hồi lâu, mọi người mới phản ứng lại, run rẩy lau đi mồ hôi trên trán, lập tức tản ra.

Chuyện này chỉ trong một đêm đã quét qua toàn bộ Vân Thủy đại thế giới, tất cả mọi người đều nhớ kỹ hai cái tên.

—— Tinh Nhan cùng Giới Sân.

Đứng đầu danh sách những người không thể trêu vào.

Bên trong thiên hải chi sâm vẫn còn đầy mùi máu tươi làm người run sợ, nhắc nhở bọn họ.

Chỉ là, kể từ lúc đó, rất ít người gặp qua hai người kia.

Chỉ có một tán tu, một lần trong lúc tình cờ đi vào một sơn cốc không biết tên, bên trong sơn cốc nở đầy hoa tươi, thiên tài địa bảo vô số, có một ngôi nhà nhỏ tinh xảo ở giữa, hắn nhìn thấy phía trước nhà đang ngồi một hòa thượng đem thịt thỏ đã nướng chín đưa cho nữ tử váy đỏ bên cạnh, trên mặt đều là ôn nhu mềm mại.

Qua thật lâu.

Có lẽ khoảng trăm năm, mọi người đã dần dần quên đi sự kiện nghe qua đã rợn người kia.

Đột nhiên có một ngày nọ, lôi kiếp cuồn cuộn.

Có hai người, một nữ tử váy đỏ và một hòa thượng, nắm tay phi thăng.

PHIÊN NGOẠI -THẾ GIỚI HIỆN THỰC

Lần này Tinh Nhan ở thế giới kia rất lâu.

Tu tiên thế giới rộng lớn vô cùng, nàng được xem qua rất nhiều cảnh đẹp, nhàm chán thì dừng lại trồng hoa, ngủ hắn, quả thật chính là tháng ngày tiêu dao như thần tiên.

Phượng Niết cũng đã tu luyện tới tầng thứ ba hậu kỳ, rất nhanh có thể đột phá được tầng thứ tư, nàng mới cùng Giới Sân cùng nhau phi thăng.

……

Trở lại hiện thực.

Tinh Nhan chậm rãi mở mắt ra.

“Nhan Nhan…”

Trong đầu hơi đau, có chút cảnh tượng mơ hồ hiện ra, thấy không rõ, chỉ nhớ rõ có một giọng nói vô cùng ôn nhu vẫn còn quanh quẩn. “Chờ ta đi tìm nàng…”

Trong đầu càng đau hơn, Tinh Nhan ngồi dầy, không tự giác mà sờ lên một viên hạt châu màu xanh nhạt ở trên cổ tay.

Bất ngờ dừng lại, cô nhìn tư thế gần như bản năng này cùng hạt châu không biết tại sao lại có trên tay, không khỏi mỉm cười.

Vài cảnh tượng mơ hồ hiện ra, dường như có người nắm chặt tràn hạt, gió lốc bên trong hang động bỗng nhiên dừng lại, sau đó bàn tay kia gỡ ra một hạt châu có chút hoa văn đeo cho cô.

Tinh Nhan nhướng mày, cảm giác linh hồn dường như có dẫn dắt.

Trước tiên vào hai group bao lì xì mới xem xét một chút, “Điềm Điềm, group bao lì xì mới cứ giữa lại trước, đưa tôi đi thế giới tiếp theo đi.”

“Được.” Âm thanh vang lên lúc này lại rất nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo một chút sủng nịnh dung túng, trong một không gian khác trống rỗng có thể nhận thấy được chút dao động tràn ra bao phủ lên người cô.

Không phải nói muốn tới tìm cô sao? Cô sẽ chờ xem.