Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (2)

Mọi người xung quanh:………

Nếu lúc này là thú hồn của người khác lấy hình thái này nhào qua, bọn họ hoàn toàn có thể xác định, đây chính là biểu hiện của tình yêu chân thành tha thiết.

Nhưng hiện giờ người này là Lam Vực nguyên soái, đối phương là Tinh Nhan bệ hạ……

Vẫn là thôi đi.

Còn việc nữ hoàng bệ hạ suy đoán đối phương cố ý giả yếu, là chuyện tuyệt đối không có khả năng, mọi người đều biết, thú hồn trực tiếp thuộc về linh hồn, sẽ không có ai ngụy trang như vậy.

Cho nên……

…… Lam Vực nguyên soái nhất định là nhất thời không kịp phản ứng lại mà biến đổi hình thái, hoặc là gần nhất đang tiến cấp, thú hồn tạm thời không thể khôi phục.

Tuyệt đối sẽ không có khả năng khác.

Nhóm tinh anh cấp dưới đa mưu túc trí, cẩn thận trung tâm rất “Thông minh” đưa ra kết luận như vậy.

Sau khi tiểu hắc bị đánh bay… Không, là Huyền Thiên hắc mãng, nó cũng không hề bị thương, nhưng cũng không không có hóa ra hình thái chiến đấu lao lên càng làm bọn họ chắc chắc điểm này.

Quả nhiên là do thú hồn đang tiến hóa, không thể khôi phục.

Nhưng bởi vì đoạn nhạc đệm này mà không khí khẩn trương cũng yên lặng giảm xuống.

Nhìn rắn nhỏ lại lần nữa quăng đuôi muốn nhào lên, thậm chí ủy khuất đáng thương nhìn về Tinh Nhan, không ai chú ý tới, sắc mặt Lam Vực đã đen đến mức có thể so với than rồi.

Rắn nhỏ đang bơi lội đến nửa đường thì cảm giác được đang bị chủ nhân nhà mình cưỡng chế thu hồi.

Tê… Nó mắt trông mong nhìn qua Tinh Nhan, không ngừng lắc lắc cái đuôi, thân mình dần dần tiêu tán……

Tê tê… Không muốn trở về.

Muốn cọ cọ…

Không biết vì sao, Tinh Nhan nhìn bộ dạng trông mong lại ngốc nghếch như vậy của rắn nhỏ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Có lẽ cô đánh giá nó quá cao rồi, đem rắn nhỏ kia nghĩ thành thông minh, ngốc nghếch thành như vậy còn… làm bộ yếu thế được sao?

Nhạy bén cảm giác được ý tứ trong ánh mắt cô, Lam Vực đột nhiên càng đen mặt.

Cả người tỏa ra khí lạnh, tìm một chỗ ngồi cách Tinh Nhan xa nhất, quân trang thẳng tắp, cấm dục lạnh nhạt.

Thấy hắn chịu thua trước, Tinh Nhan cũng không một tấc lại muốn tiến một thước, rốt cuộc vẫn đang mở họp, cô cũng đem hồn thú của mình thu vào.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Phái thuộc nữ hoàng:…… Nữ hoàng bệ hạ sau khi tiến cấp càng uy vũ khí phách, tuy rằng càng bạo lực một chút, nhưng vẫn rất lí trí kịp thời thu tay, thật đáng khen ngợi, đáng tiếc Lam Vực thu tay, bằng không nữ hoàng bệ hạ nhất định có thể dạy dỗ hắn một chút.

Phái thuộc nguyên soái:…… Huyền Thiên hắc mãng của nguyên soái đại nhân hình như có vấn đề, tuy rằng cảm giác tâm trí chắc chỉ ba tuổi, nhưng khí thế càng nặng, không hổ là nguyên soái đại nhân, vẫn là nguyên soái lý trí kịp thời thu tay, bằng không Huyền Thiên nghiêm túc đánh lên, hung thần quá nặng sẽ làm nữ hoàng bị thương!

Những kẻ khác:…… Đáng tiếc không đánh nhau, ha hả, tốt nhất đem nơi này đều hủy đi, đánh tới lưỡng bại câu thương, đánh chết một người thì tốt rồi, đồng quy vu tận càng tốt.

Những người này mặt ngoài thoạt nhìn tinh anh, ra dáng ra hình đứng đắn thảo luận ý đồ lần này của Liên bang, nhưng đáy lòng đang có đủ loại hoặc âm u hoặc đáng khinh ý tưởng đã sớm đầy rồi.

“Lần này người đứng đầu phái đoàn bên Liên bang là con trai của tổng thống bọn họ, Charl tự mình mang đội, Charl là con trai độc nhất, ở Liên bang cũng đã đảm nhiệm một vài chức vụ quan trọng, nhìn qua rất có thành ý.”

Một trung niên lập tức phản bác, “Sự việc khác thường tất có quỷ, Liên bang dã tâm bừng bừng, trước kia đối với việc giao lưu giữa hai nước đều thái độ có thể có cũng có thể không, chưa từng coi trọng, Charl đột nhiên xuất hiện, nhất định là có âm mưu.”

Tinh Nhan trong lòng âm thầm đồng ý, lần này xác thật là có âm mưu.

Nguyên cốt truyện đều là đứng ở góc nhìn của vai chính, cho nên có rất nhiều tình tiết đều là được điểm tô cho đẹp, ví dụ như chuyến đi này của Charl.

Trong cốt truyện Charl tham gia giao lưu một đoạn thời gian, đã từng ở trong học viện của Đế quốc sử dụng một loại nước thuốc bị liệt vào cấm dược, Đế quốc học viện là cái nôi nuôi dưỡng nhân tài tương lai, sự kiện đầu độc đó cũng có một phần nhất định tạo thành kết quả thất bại của Đế quốc.

Đế quốc nhân tài cũng không thiếu, có thể leo lên vị trí này gần như tất cả đều là cáo già, rất nhanh kết luận phải xem trọng chuyện này của Charl.

Tinh Nhan đột nhiên lên tiếng, “Thú hồn của Charl thức tỉnh thiên phú kỹ năng là phân thân.”

Vài người lập tức cau mày, sắc mặt nghiêm túc, đem cấp bậc quan trọng của chuyện lần này tăng lên vài lần.

Gọi là phân thân, nghe tên liền biết, thú hồn có thể hóa thân thành Charl, bởi vì thú hồn cùng chủ nhân có liên hệ, nên gần như là rất khó nhận ra.

Nếu là bọn họ không biết vấn đề này, người được phái ra tiếp đón chắc chắn không thể phát hiện, đến lúc đó Đế quốc sẽ xảy ra chuyện gì thì khó nói.

Tiếp theo chính là giải quyết một vài vấn đề khác của Đế quốc.

Hội nghị lần này chủ yếu là vì việc đối đãi với Liên Bang, cho nên thời gian cũng không quá dài.

Không bao lâu, đã kết thúc.

Lục tục người bắt đầu đi ra.

………

Tinh Nhan vừa mới đến thế giới này, bây giờ cần thiết nhất là dành thời gian nghĩ kỹ lại một chút, cũng không vội vã đi ra ngoài.

Đế quốc cũng không phải là đế chế phong kiến chuyên quyền, nữ hoàng đại biểu cho hành chính, nguyên soái đại biểu cho quân đội, còn có một hội vài trưởng lão có quyền bên thứ ba, trưởng lão gần như không hoạt động gì nhiều, nhưng gặp được sự kiện trọng đại bọn họ đều sẽ tham gia vào một chân.

Đám trưởng lão kia cũng là những người phong kiến ngoan cố cậy già lên mặt nhất, điên cuồng giữ gìn thế lực quý tộc.

Cô nếu muốn thật sự đối tốt với nhân dân Đế quốc, cần phải dần dần đè ép trưởng lão hội đi xuống.

Lúc Tinh Nhan đi ra thì nghe được bên ngoài đang có một giọng nói vang lên.

Có vẻ rất hưng phấn.

“…… Nếu nhớ không lầm, Huyền Thiên của anh họ đã trải qua tám lần lột da, lại thêm một lần chắc là là có thể tiến hóa thành kim long trong truyền thuyết đi!”

Thú hồn là có thể tiến hóa, Huyền Thiên hắc mãng trên người có một bộ phận huyết mạch của rồng, trong truyền thuyết Huyền Thiên hắc mãng tiến hóa đến mức cao nhất sẽ trở thành loài sinh vật thần bí—— rồng.

“Ừm.” Một giọng khác đáp lại, rất là lạnh nhạt.

—— là Lam Vực.

Không biết vì sao, cô nhớ rất rõ ràng.

“Rồng trong truyền thuyết mới là thần thú tôn quý nhất, mèo chín đuôi kia của nữ hoàng thì tính là gì chứ, so sánh với rồng…”

Hắn thân phận rất cao, lại được người nhà nuông chiều từ nhỏ đến lớn, anh họ lại cùng nữ hoàng địa vị gần như ngang nhau, hắn đối với nữ hoàng luôn luôn cũng không có gì kính sợ.

—— quan trọng nhất chính là bọn họ hai bên tranh đấu không ngừng, sát thủ đều có dùng qua, miệng mắng hai câu càng là chuyện thường ngày, làm gì có chuyện kiêng kị.

Lam Vực lập tức sắc mặt trầm xuống, “Lam Lâm…!”

Đúng lúc này, Tinh Nhan từ bên trong đi ra, một cổ tức giận không biết từ đâu xông lên, cô khoát thuận theo, lưu loát quăng lên một đuôi.

Cười lạnh một tiếng, “Dù là biến thành rồng, cũng chỉ là một con thằn lằn to xác mà thôi.”

Lam Vực phản ứng rất nhanh, một tầng lực lượng lập tức bao quanh thân thể, Huyền Thiên cũng dần hiện ra.

…… Nhưng đáng tiếc nó không hề nghe theo hắn, hoàn toàn không có ý định chống cự, vô cùng nhút nhát cuộn thành một cục, vì thế Lam Vực nguyên soái vô cùng bất ngờ… nghiêm túc ăn một đuôi.

Có hơi đau.

“Ngu xuẩn.”

Nhìn Tinh Nhan đã đi xa, biểu đệ thì đang ngã trên mặt đất, hắn chỉ yên lặng mà sờ lên vết mới bị tát trên eo, lập tức đem rắn nhỏ thu lại.

Lam Lâm bò dậy, tức giận muốn điên rồi.

Hắn bị đánh cũng không cảm thấy gì, rốt cuộc hai bên có thù oán, ghét nhau như chó với mèo.

Nhưng mà…

“Ngài ấy sao có thể nói rồng là thằn lằn lớn chứ!”

Hắn không thể tin nổi trợn mắt, “Rốt cuộc có biết rồng là cỡ nào trân quý hay không! Có kiến thức hay không chứ!”

Hắn luôn luôn sùng bái anh họ Lam Vực, lúc này cảm thấy Lam Vực bị vũ nhục, tâm tình quả thật muốn bùng nổ.

“Vậy mà vũ nhục rồng, anh họ anh…!”

Lam Vực chỉ nhàn nhạt đáp lại, “……rồng vốn dĩ chính là có bốn chân.”

…… Cho nên, nói là đại thằn lằn cũng không có sai.

Tác giả có lời muốn nói:

Biểu đệ: Dám vũ nhục biểu ca! Nói thần long là thằn lằn!! Tức điên mà!

Lam Vực:…… Tức phụ nhi nói cái gì cũng đúng! Rồng vốn dĩ có bốn chân!