Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Boss Luôn Thích Dán Ta

Quyển 4: Nữ hoàng và Nguyên soái "ghét nhau như chó với mèo" (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lam lâm còn chưa xả giận xong đã bị nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt không thể hiểu nổi, trong bụng cũng đang muốn chửi ầm lên, đây chẳng phải là tự mình thừa nhận sao……

Chẳng lẽ sau khi tiến cấp còn ảnh hưởng đến đầu óc?!

Lam Vực sau khi nói xong cũng nhất thời phản ứng lại, không hiểu nổi sao mình lại nói như vậy.

Có chút không được tự nhiên xẹt qua, “Đi thôi.”

Nhìn bóng dáng vẫn vô cùng lãnh khốc bá đạo, làm người không dám đến gần.

Ở thế giới này tố chất thân thể của Tinh Nhan rất tốt, chắc còn có tinh thần lực mạnh mẽ nên dù đã đi rất xa, cô cũng nghe được đoạn đối thoại sau của hai người.

Bước chân dừng một chút, không tự chủ được mà mỉm cười, một chút tức giận vừa rồi không biết từ dâu xuất hiện cũng chậm rãi biến mất.

Xem như hắn thông minh.

Dựa theo ký ức đi về tẩm cung, trên đường nhìn qua không ít thứ làm cô thật sự mở rộng tầm mắt.

Rất nhiều loài hoa cỏ đều giống như cô đã nhìn thấy ở thế giới hiện thực, nhưng cũng có không ít các loại sinh vật kỳ lạ chưa bao giờ gặp qua, nhưng cô có thể biết chính xác tên của nó…… Thậm chí còn có tác dụng của cành lá hay trái cây xa lạ này.

Có lẽ là do ký ức của nguyên thân.

Ừm, biết được nhiều thứ lạ như vậy, vẫn là rất vui vẻ.

Tinh Nhan tâm tình không tệ, chậm rãi bước đi.

Đến lúc về tẩm cung liền có quản gia gõ gõ cửa, cười tủm tỉm bưng lên một ly trà, “Có vẻ tâm tình Bệ hạ rất tốt?



Vị quản gia này thuộc về một dòng họ nhỏ trong hoàng gia, đã nhìn Tinh Nhan từ nhỏ lớn lên, cảm tình tự nhiên không giống với cấp dưới bình thường, những người khác không dám trêu chọc, nhưng ông cũng có thể nhiều lời vài câu.

“……Vui vẻ sao?”

Mặc dù mới khôi phục một chút nhưng vừa nãy cô còn tức giận, thậm chí còn suýt đánh nhau mà.

Quản gia đem trà đặt lên bên tay cô, vẫn cười tủm tỉm, “Bệ hạ còn đang cười đó.”

Tinh Nhan không tự giác mà nghĩ lại, tự hỏi gì đó, một lúc sau mới hoàn hồn, “Có chuyện gì sao?”

“…Nguyệt điện hạ,” Sợ nhà mình bệ hạ quên mất Nguyệt điện hạ là ai, quản gia tri kỷ nhắc nhở một chút, “Chính là Tứ điện hạ tương đối dịu ngoan nhu nhược kia.”

Tinh Nhan buồn cười nhìn quản gia tinh ranh trước mặt, thật là biết nói lời hay, dịu ngoan nhu nhược thật dễ nghe…… Kỳ thật là người nhút nhát tự ti, Nguyệt-Lan-Đa của quá khứ chỉ thích trốn ở trong góc, không dám gặp người khác, nguyên thân đúng là không nhớ rõ lắm.

Tinh Nhan vẫy vẫy tay, để người đi vào.

“Vâng, bệ hạ.” Quản gia hành lễ, đi ra ngoài.

Nhưng cô lại biết khá rõ nha.

Nữ chủ của thế giới này vẫn xem như là người tam quan chính trực, cuối cùng cũng không làm việc gì thật có có lỗi với Đế quốc, chỉ là nữ chủ không có năng lực trị quốc, bị nam chủ lấn át mà thôi.

Một cô gái trẻ đang mặc bộ váy dài phong cách cung đình bưng một cái khay đi vào, trên mặt vừa có chờ mong lấy lòng, cùng với một chút bất an đang cố che đi.

Hương vị đồ ăn nồng đậm cũng bay vào.

“Hoàng… Hoàng tỷ…”

Tinh Nhan ngồi ở sau bàn làm việc, ngẩng đầu lên nhìn, cũng không có biểu tình gì đặc biệt, “Có chuyện gì?”

Giọng nói tuy rằng có vẻ nghiêm nghị uy thế, nhưng cũng không có vẻ gì bất mãn.

Lý Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

“Không có gì, chỉ là em vừa mới tự mình xuống bếp làm một chút đồ ăn, không biết hoàng tỷ đã dùng bữa chưa nên muốn đưa qua đây cho ngài.”

“Hoàng tỷ nếm thử đi…”

“…… Ừm.” Nghe một chút hương vị trước mặt, Tinh Nhan dừng một chút, cũng không từ chối, “Cùng nhau ăn đi.”

Ở thế giới tinh tế này cũng không có người thử độc, đồ dùng chuyên dụng của nữ hoàng bệ hạ chính là một thứ để kiểm nghiệm rất ưu tú rồi.

Lý Nguyệt nghe vậy cũng ngồi xuống.

Là một người hiện đại, tuy rằng đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, không thể mọi điều cẩn thận, cô biết nơi này là Đế quốc có chế độ quân chủ, nhưng đã nhận giáo dục hiện đại hơn hai mươi năm rồi, vẫn có vài thứ ăn sâu trong người.

Ví dụ như, tự mình lo sự nghiệp.

Cô nhìn thấy Tinh Nhan ăn xong, thật cẩn thận dò hỏi, “Hoàng tỷ, cảm thấy thế nào?”

Tinh Nhan lau miệng một chút, lúc này cũng đã hiểu ra mục đích của nữ chủ.

Cũng không phải là chuyện gì quá xấu, cô mỉm cười, “Hoàng muội tay nghề khá tốt.”

“Vậy,” Lý Nguyệt hít vào một hơi, có chút lo lắng, “Vậy, Hoàng tỷ cảm thấy… em có thể mở một cửa hàng được không?”

Nơi này đối với cô hoàn toàn xa lạ, thứ cô giỏi nhất đó là nấu ăn.

Chỉ có lúc nấu ăn cô mới có cảm giác quen thuộc, yên tâm một chút.

“…… Đương nhiên có thể.” Tinh Nhan gật gật đầu, nhắc nhở một câu, “Có vấn đề gì có thể giao cho thị vệ bên người.”

Nơi này mọi người đều thức tỉnh hồn thú, nhưng hồn thú cũng có rất nhiều loại, có thích hợp lên chiến trường, cũng có loại thích hợp cho những công việc khác.

Hồn thú của nữ chủ có lẽ cũng có thể giúp ích ở ở phương diện này.

Đế quốc cũng không có quy định cấm nhóm điện hạ làm buôn bán, hơn nữa hiện tại ở tinh tế địa vị của đầu bếp vẫn khá cao, bọn họ hoàn toàn có thể đem thịt của trùng tộc đã trải qua tinh chế của các luyện dược sư biến thành món ngon.

Được Tinh Nhan khẳng định, dường như băn khoăn lớn nhất của Lý Nguyệt cũng buông ra, an lòng xuống, lập tức mắt sáng rỡ.

Nữ hoàng đã đồng ý rồi.

Cô vẫn có thể làm đầu bếp, có thể tự mình làm đủ loại đồ ăn.

Vậy đã đủ rồi.

Sau hôm đó, nữ chủ dường như đã thay đổi trạng thái, từ thật cẩn thận lo lắng hoàn toàn biến thành nhiệt tình chờ mong.

Nhưng Tinh Nhan cũng không có nhìn thấy nữ chủ.

Cũng không phải nữ chủ mất tích, mà là Tinh Nhan đã vùi người ở trong cung điện suốt một tuần không có ra ngoài.

Cô phải tranh thủ nhanh nhất chải chuốt nghiên cứu lại công việc vận hành quốc gia.

Tuy rằng chưa từng có kinh nghiệm quản lý một đất nước, nhưng có lẽ là trời sinh có chút thiên phú đi, một bên không ngừng dựa theo ký ức nguyên thân đối chiếu thực tế, còn nghiên cứu cốt truyện, cô cũng cảm thấy không quá khó khăn.

Trong lúc đó, những người khác ở ngoài cũng không có nhàn rỗi.

Hội nghị giao lưu được cử hành ở học viện Đế quốc, bởi vì lần này bên trên đều rất coi trọng, yêu cầu nghiêm khắc, cho nên có rất nhiều đồ vật hạng mục cần được kiểm tra, còn có… Xác định danh sách cuối cùng tham gia hội nghị.

Đế quốc cùng Liên bang quan hệ cũng chẳng tốt gì, cho nên Đế quốc và Liên bang cũng không bỏ công xây dựng các điểm nhảy không gian, muốn đi tới cũng tốn không ít thời gian, không quá gấp.

Trong khoảng thời gian này, thuộc hạ của Lam Vực khá bận rộn, rốt cuộc vấn đề an ninh là do quân bộ phụ trách.

Cho dù Lam Vực là nguyên soái, cũng phải đích thân xử lý không ít chuyện.

Chỉ là hôm nay, phó quan mới vừa đi vào đưa lên văn kiện cho hắn ký tên, liền phát hiện nguyên soái nhà mình bỗng nhiên biến sắc, văn kiện bị ném xuống, cả người nháy mắt biến mất không thấy.

Chỉ để lại một câu, “Tiến cấp.”

Ngay cả một câu trấn an cũng không kịp nói.

Phó quan cau mày, có chút nôn nóng đi tìm quân y.

Sao lại thế này?! Rõ ràng nguyên soái vừa mới tiến cấp mà!

Quân y cũng không thể giúp gì, mọi người giương mát nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nguyên soái nhà mình.

………

Đêm đó, bên ngoài dông tố đan xen, giống như đang có Long Môn mở rộng ra, linh khí lượn lờ, trong đếm tối mịt lại có ánh sáng xé mở chân trời.

Tiếng sấm rền vang làm người tâm phiền ý loạn.

Vô số người nhìn chằm chằm không trung vẻ mặt ngây ngốc, mọi người vẫn đang thảo luận danh sách tham gia hội nghị bên dưới.

Tinh Nhan lúc này cũng thu được tin tức nguyên soái có thể không tham dự được, đương nhiên cũng không có nói rõ nguyên nhân.

Cô đè đè trán, mở cửa sổ, nhìn chằm chằm lên bầu trời, không ngừng rót cho mình vài tách trà, cố gắng đè xuống tâm tình không biết vì sao phiền muộn...…

Tiếng sấm càng mãnh liệt, mưa gió cũng càng lúc càng lớn, ngay lúc cô nhìn chằm chằm bên kia, phía chân trời bỗng nhiên bị một đạo tia chớp bổ xuống.

Còn có một tiếng gầm lên rất dài truyền ra.

Tinh Nhan đột nhiên giật mình, có một cảm giác đau lòng lại lo lắng không ngừng xoay chuyển.

Hình như là thứ gì bị thương.

Đúng lúc này, hạt châu màu xanh trên cổ tay cô đột nhiên nhảy nhảy.

Màu xanh càng lúc càng sáng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt như gió quay chung quanh cô, sau đó bỗng nhiên phóng đại, chợt lóe lên rồi vọt thẳng qua hướng tia chớp kia.

Chỉ trong chớp mắt, liền mất đi bóng dáng.

Trùng hợp chính là, hạt châu vừa lao ra, phiền loạn trong lòng cũng chậm rãi bình ổn xuống.

Tinh Nhan cúi mắt, sờ sờ lên lên cổ tay đã trống, thấy không rõ cảm xúc.

—— chờ ta đi tìm nàng…

Trùng hợp nhiều lần thì không phải trùng hợp nữa.

Có phải giống cô nghĩ hay không…… ?

Cùng lúc đó.

Đêm khuya tăm tối, một bóng dáng nhỏ màu đen chợt lóe bay qua, thủ vệ tuần tra của hoàng cung cũng không có phát hiện ra bất thường gì.

Một con rắn nhỏ màu đen không ngừng quăng đuôi bay về bên này, chỉ là ánh mắt ngây thơ mờ mịt, có vẻ không thể tự suy nghĩ, dường như cũng không rõ vì sao mình lại ở đây, chỉ biết đi theo bản năng.

Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, nó căn bản không phải là rắn đen nữa, trên đầu có sừng nhỏ, da trên thân đang vỡ ra, trong khe hở có màu vàng như ẩn như hiện……

Thậm chí dưới bụng còn có mấy cái móng vuốt nhỏ nhìn như mới mọc ra.

Nó bò đến bên giường, nhìn người đang ngủ say, tự nhiên bò lên, duỗi dài cả người, phe phẩy cái đuôi chui vào trong chăn.

Lại cảm thấy không đúng, móng vuốt nhỏ bấu vào váy ngủ bò lên trên, thẳng đến lúc cái đuôi cuộn lại để trên ngực, hơi nâng đâu lên nhìn gương mặt kia.

Vừa lòng lắc lắc đuôi.

Cảm giác được sự mềm mại bên dưới.

Mềm mụp, thích.

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Vực: Ngao ngao, mềm quá!
« Chương TrướcChương Tiếp »