Chương 37: Lời hứa - Em là món quà của anh!

(37)

Buổi tối…

Hàn Mặc Vũ mang theo tâm trạng không thể kiềm chế nổi trở về nhà, chỉ muốn mau chóng được ôm lấy Lạc Ly. Nhưng khi vào nhà, trước mặt anh chỉ còn một khoảng trống không, căn nhà lớn không hề bận điện, tối tăm lạnh lẽo, ngay cả hương thơm của cô cũng không còn.

Trái tim anh vô thức run rẩy lên, trong lòng hoảng loạn tới đỉnh điểm, anh vội vã chạy vào nhà tìm kiếm cô:

- Lạc Lạc, em đâu rồi?

Không một tiếng hồi đáp lại, cũng không có một tiếng động nào, Hàn Mặc Vũ tuyệt vọng, ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Là sao đây, cuối cùng vẫn là bỏ rơi anh sao? Giống như chuyện của hơn một năm trước, cô vô duyên vô cớ bỏ đi mà không nói một lời nào sao?

Tạch!

- Happy birthday to you, happy birthday to you, chúc mừng sinh nhật chồng yêu của em, Hàn Mặc Vũ!

Từ trên tầng, giọng hát trong trẻo mềm mại của phụ nữ vang lên, dần dần cứu vãn sự tuyệt vọng của Hàn Mặc Vũ lúc này. Đèn vẫn không bật lên, nhưng trước mặt anh đã có bánh kem hai tầng cùng với ánh nến rực rỡ soi sáng khoảng tối tăm ấy.

Lạc Ly mặc trên người bộ váy ngủ mỏng manh, khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút trang điểm vào, cô hệt như thiên sứ xuất hiện trong màn đêm. Hàn Mặc Vũ đã nhìn rõ cô, anh nhất thời ngây người ra, hoàn toàn không nhớ hôm nay là sinh nhật của mình.

Thấy anh vẫn ngẩn người, Lạc Ly khẽ mỉm cười, nhắc nhở anh:

- Mau ước rồi thổi nến đi!

Hàn Mặc Vũ cuối cùng cũng khôi phục lại tâm tình, anh không nói gì cả, trực tiếp thổi nến đi. Phòng khách mới được soi sáng một ít đã nhanh chóng trở về với bóng tối, không có một ánh điện nào chiếu vào.

Lạc Ly cũng không nhìn rõ xung quanh, cô chỉ cảm nhận được bánh kem trên tay đã bị lấy đi, thay vào đó là vòng tay ấm áp của người cô yêu. Hàn Mặc Vũ ôm chặt lấy cô như thể sợ rằng cô sẽ biến mất thêm lần nữa, anh ghé vào tai cô, thì thầm:

- Lạc Lạc…

Lạc Ly cũng không biết vì sao Hàn Mặc Vũ lại có biểu cảm này, nhưng cô vẫn kiên nhẫn với buổi tiệc sinh nhật này tới cùng, liền đẩy anh ra một chút:

- Mặc Vũ, anh không tò mò muốn biết quà sinh nhật của anh sao?

Nhìn cô vợ nhỏ của mình xinh đẹp kiều diễm, Hàn Mặc Vũ nhất thời hứng lên, anh cũng tò mò muốn biết cô đã chuẩn bị gì cho mình. Thấy anh chăm chú nhìn mình một cách kiên nhẫn, cô liền đứng thẳng dậy, mỉm cười đầy mị hoặc:

- Món quà của anh… là đây!

Dứt lời, váy ngủ mỏng manh đã bị cởi xuống, lộ ra cơ thể mềm mại không hề có một mảnh vải che thân. Lạc Ly không cho Hàn Mặc Vũ bật điện, cô khẽ khụy gối xuống, di chuyển tới trước mặt anh, hai tay nhỏ bé phủ xuống nơi quen thuộc kia.

Hàn Mặc Vũ thật không nghĩ lại có ngày Lạc Ly to gan lớn mật như vậy, anh bình tĩnh hít một hơi thật sâu, kiềm chế du͙© vọиɠ của mình. Anh cảm nhận được quần tây của mình đang dần bị cởi ra, sau đó phủ xuống chính là đầu lưỡi mềm mại và ướŧ áŧ.

Shit!

Hàn Mặc Vũ thật muốn chửi thề một câu, toàn thân của anh như bị điện giật, đặc biệt với hành động bất ngờ của cô, anh cực kỳ hưng phấn. Không đẩy cô ra, cũng không ngăn cô lại, anh hoàn toàn để mặc cho cô chủ động.

Lạc Ly ban đầu thực sự rất ngại ngùng, nhưng nghĩ tới mấy ngày nay đều là Hàn Mặc Vũ khổ sở nhẫn nhịn, cho nên bây giờ cô chỉ đang cố gắng bù đắp cho anh, để cho anh cảm thấy thoải mái nhất.

- Mặc Vũ…

Tiếng ngâm nga khẽ gọi, Hàn Mặc Vũ lúc này đã muốn nổ tung lên rồi, anh lập tức nâng cô lên, tìm kiếm cánh môi nhỏ xinh, mạnh mẽ hôn. Dù là đột ngột nhưng cô cũng rất phối hợp lại, đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt kia.

- Lạc Lạc, chúng ta chưa từng làm ở phòng khách nhỉ?

Nụ hôn vừa dứt, câu nói ám muội của Hàn Mặc Vũ đã vang lên bên tai, khiến cho Lạc Ly không khỏi ngượng ngùng, đỏ mặt. Người đàn ông này, lúc nào cũng nghĩ ra mấy cái trò khiến cho người ta xấu hổ, đúng là chẳng đứng đắn gì cả. Dù vậy, Lạc Ly vẫn đành gật đầu, cô nhỏ giọng đáp:

- Đêm nay em chính là món quà của anh, anh muốn thế nào, em đều nghe theo.

Chờ Lạc Ly nói xong, Hàn Mặc Vũ đã nở nụ cười tươi rói đầy xảo quyệt, bàn tay to lớn men theo thói quen mà bắt đầu “hành sự”. Cô đang mang thai, cho nên mọi hành động của anh đều phải vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng nâng niu hết mực.

Cứ như vậy, cô và anh cùng quấn quýt bên nhau trên sofa lớn, mãi cho tới khi trút hơi thở thoả mãn, mọi hành động mới dừng lại hoàn toàn.

Lạc Ly nằm trong vòng tay ấm áp của Hàn Mặc Vũ, cô mệt mỏi vô cùng, cả cơ thể ướt đẫm mồ hôi, hơi thở còn gấp gáp nóng bỏng.

Hàn Mặc Vũ dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô, sợ cô lạnh nên anh nhanh chóng bế cô về phòng, đặt xuống giường lớn. Lúc này anh mới cất giọng:

- Lạc Lạc, về sau đừng gây bất ngờ cho anh kiểu này nữa nhé, em không biết lúc nãy anh đã hoảng sợ cỡ nào đâu, anh rất sợ em sẽ một lần nữa bỏ anh mà đi.

Không còn là một Hàn Mặc Vũ hô mưa gọi gió trên thương trường, anh của lúc này gần như là đang khẩn cầu, nỉ non cô, hệt như một đứa trẻ to xác đang lo lắng vô cùng, cần được yêu thương. Lạc Ly nhìn thấy anh như vậy, cô lại càng thêm xót xa, chủ động rướn người hôn lên môi anh:

- Mặc Vũ, em ở đây, mãi mãi không rời xa anh nửa bước.

- Thật nhé? Mãi mãi không được rời xa anh đâu nhé!

Hàn Mặc Vũ liền ôm chặt Lạc Ly hơn, muốn cô hứa chắc nịch một lần nữa. Cô không chút do dự gì mà lập tức gật đầu, hứa:

- Mãi mãi không rời xa, bên nhau tới khi trút hơi thở cuối cùng.

- Lạc Lạc, anh yêu em!



(Hoàn thành truyện ngắn “Boss nuông chiều bảo bối nhỏ” - 27/1/2023)