Chương 12: Xuân dược

- Phong!

Tiếng gọi của cô làm tim anh như ngừng đập, ánh mắt anh như có một ngọn lửa nhìn chằm chằm vào cô đang bị Trần Hào đè trên giường. Cả người anh tỏa ra sát khí nồng đậm, nhanh chóng bước lại phía giường tay anh nắm cổ áo Trần Hào quăng mạnh vào một góc. Anh lập tức leo lên giường cởϊ áσ khoát trùm lên người cô, Thuần Hy lập tức lao vào lòng ngực anh khóc nức nở, lúc nãy cô vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. Nếu anh mà không đến kịp nhất định cô sẽ cắn lưỡi tự sát, quyết không để mình bị làm nhục, sự việc lúc nãy càng nghỉ cô càng sợ. Lăng Phong nhanh chóng đem cô bế ra khỏi phòng, lúc ra đến cửa thì cũng thấy Tống Ngôn vừa đi tới.

- Cậu mau đem hắn ta giao cho lão già kia, nói với lão việc làm hôm nay của hắn tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời - anh nói rồi bế cô đi thẳng xuống lầu. Tống Ngôn đưa mắt nhìn về phía Trần Hào bị anh quăng vào góc tường, bộ dạng cực kì khổ sở.

- Chọc phải người phụ nữ của boss, ngươi đúng là đυ.ng phải tử thần rồi hazz - Tống Ngôn cảm thán.

Anh bế cô xuống đại sảnh lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người, Trần Tiên Nhi vừa thấy anh lập tức đi tới cầm lấy tay anh nũng nịu.

- Anh Phong, anh đi đâu vậy, ở đây với em đi.

- Cút! - anh đẩy cô ta ra, dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn làm ả sợ sệ núp ra sau lưng Trần Hùng. Anh không nói gì nữa nhanh chóng bế cô đi khỏi.

Trên xe của anh, cô từ lúc thoát khỏi căn phòng đó thì đã ngất đi trong lòng anh, bây giờ cơ thể cô đột ngột nóng lên, làm cô vô cùng khó chịu.

- Phong, em rất nóng, rất khó chịu anh mau..mau giúp em..giúp em. - cô ánh mắt mơ màng lên tiếng. Nhìn bộ dạng cô mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, bàn tay không ngừng làm loạn trên cơ thể anh, Lăng Phong khẽ chửi:

- "Đáng chết, hắn ta dám hạ xuân dược" - anh khẽ vuốt tóc cô - Hy Hy, em khó chịu lắm sao?

- Phong, em khó chịu giúp em...giúp em!

Ánh mắt anh khẽ rợn sóng:

- Hy Hy anh giúp em nhưng em không được hận anh - anh hỏi cô, Thuần Hy nhanh chóng gật đầu, bây giờ cơ thể cô rất khó chịu vô cùng nóng, chỉ cần anh giúp cô chuyện gì cô cũng đồng ý.

- Tống Ngôn, quay xe trở về biệt thự của tôi!

Chiếc xe đang đi hướng về nhà cô nhanh chóng quay đầu chạy về hướng biệt thự của anh.

------------------

Xe vừa vào cổng biệt thự thì anh đã bế cô ra khỏi xe và đi nhanh vào trong, cơ thể cô bây giờ nóng vô cùng, miệng cô không ngừng gọi tên anh mong anh giúp cô. Lăng Phong vừa đẩy cửa vào phòng thì đã thả cô xuống, ấn mạnh cô vào tường hôn ngấu nghiến. Nụ hôn của anh vô cùng nóng vội nhưng không thiếu sự dịu dàng, cô đắm chìm trong nụ hôn nồng cháy của anh, tay vòng qua cổ anh đáp trả lại. Sự đáp trả của cô càng khiến anh thêm kí©h thí©ɧ, môi lưỡi hai người không ngừng dây dưa, đến khi cô cảm thấy khí oxi trong cơ thể cạn kiệt thì nụ hôn của anh mới dừng lại. Trán anh chạn vào trán cô, đôi mắt hai người nhìn nhau cảm nhận được nhịp tim của đối phương, ánh mắt Lăng Phong bây giờ nhìn cô nóng bỏng vô cùng làm Thuần Hy cảm thấy cơ thể ngày càng khó chịu.

- Hy Hy - anh trầm giọng gọi tên cô.

- Phong...có phải em..em bị hạ xuân dược không? - cô khó khăn hỏi anh.

- Anh giúp em giải được không - anh muốn việc này là cô tự nguyện, anh không muốn lợi dụng thời cơ để có được cô. Thuần Hy nhìn thẳng vào mắt anh, người con trai cô vô cùng yêu thương, cả đời này có lẽ người cô muốn chung sống cả đời chỉ có anh, cô nhẹ nhàng hít thở thật sâu, nhìn anh gật đầu. Lăng Phong vừa thấy cô đồng ý thì liền cuối xuống chiếm lấy môi cô lần nữa, nụ hôn lần này nóng bỏng vô cùng. Đôi bàn tay của anh nhanh chóng ngao du trên thân thể cô, anh bế thốc cô lên đem cô đặt xuống giường còn bản thân thì nằm phía trên cô. Nụ hôn của anh tiếp tục di chuyển xuống xương quay xanh, nơi mẫn cảm nhất của cô. Bàn tay anh nhanh chóng lột sạch những thứ vướng bận trên cơ thể cô xuống, cảnh xuân tuyệt đẹp đập vào mắt anh. Đôi gò bồng căng tròn, nhũ hoa đang không ngừng run rẫy do sự đυ.ng chạm của anh, vòng eo thon gọn giúp cô thêm phần quyến rũ, đặt biệt nhất chính là vùng đất mẫn cảm đang được che giấu dưới lớp vải mỏng kia. Môi anh nhếch lên thành đường cong tuyệt hảo, bàn tay anh nhẹ nhàng nhào nắn nơi đẩy đà của cô khiến cô "ưm" lên một tiếng.

- Hy Hy em rất đẹp - giọng anh khàn đặc, ánh mắt mông lung nhẹ nhàng cuối xuống nói vào tai cô.

- Biếи ŧɦái! - mặt cô do bị hạ dược nên ửng đỏ nay lại càng đỏ hơn, cô liền quay mặt sang bên kia tránh ánh nhìn đầy du͙© vọиɠ của anh. Lăng Phong cười thành tiếng, cắn nhẹ vào tai cô, đôi bàn tay đang ngao du nơi gò bồng bỗng tăng thêm lực đạo, không ngừng nhào nặng.

- Ưmm, tên đáng ghét em khó chịu...đừng chọc nữa - cô đánh vào lưng anh. Anh liền cười cười, cuối xuống hôn cô lần nữa, hai người triền miên quấn lấy nhau trên giường....

Hôm nay là một ngày trăng tròn, ánh trăng sáng rực chiếu vào căn phòng nơi có hai con người đang ôm nhau và chìm sâu vào giấc ngủ, có phải chăng sự êm ấm lúc bây giờ là báo hiệu cho một điềm xấu sắp xảy ra!