Chương 9:

Chương 9:

Tất cả mọi người đều không biết rằng, sau khi kết thúc cuộc họp gia đình thì ngay ngày hôm sau, em gái kế của bọn họ mang theo một con sóc nhỏ tên là Juli đến nhà.

Lúc này Iori còn ngủ ở trong phòng, còn các huynh đệ khác đã ra ngoài đi làm, đi học. Chỉ còn lại Kaname là một tu sĩ, khá rảnh rỗi ở nhà trông Iori. Vì thế, khi nữ chủ đã đổi tên thành Asahina Ema đến nhà Asahina, thì cửa lớn đã đóng chặt.

Điều đó là đương nhiên, vì Kaname bây giờ đang ở phòng bếp, loay hoay làm đồ ăn cho Iori. Tuy trước khi ra khỏi nhà, Ukyo đã làm sẵn thức ăn cho Iori, khi Iori tỉnh thì chỉ cần hâm nóng lại là được. Nhưng Kaname vẫn muốn tự tay nấu cho Iori một bữa cơm, coi như bồi thường vì đã không có tránh nhiệm và xem nhẹ đối với Iori. Tuy anh biết rõ ràng, việc này anh không đền bù được…

Trong lúc anh phân vân không biết nên ngắt phần cọng và lá riêng, hay giữ nguyên rau cần thì chuông cửa vang lên. Anh có chút khó chịu, tiện tay quăng mấy cọng rau vào rổ, xoay người đi mở cửa.

Ngoài cửa, là một nữ sinh cao trung, khá đáng yêu. Nếu là ngày thường, Kaname sẽ nói vài lời trêu đùa. Nhưng bây giờ, anh chỉ nghĩ phải nhanh chóng làm cơm cho Iori, nên có chút không kiên nhẫn: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”.

Asahina Ema đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chuyện… Chuyện đó, em là Asahina Ema…”.

Kaname gãi đầu, cảm thấy cái tên này có chút quen tai… Còn có họ này… Suy nghĩ một lúc, anh cũng nhớ ra hình như con gái cha kế có mang tên này. Có điều, còn chưa kết hôn, mà ông ta đã đổi tên cho con gái mình rồi, thật là… quá gấp gáp!

Tuy rằng nghĩ thế, nhưng Kaname vẫn mỉm cười nói: “A, chào em. Anh là Asahina Kaname, người con thứ ba. Về sau là anh ba của em. Được rồi, vào đi”.

Ema đỏ mặt, nhẹ lắc đầu: “Hành lý của em sắp đưa tới, em ở đây chờ một chút là được, cảm ơn… anh Kaname”.

Kaname nhìn chằm chằm Ema hồng hồng mặt, cười khẽ. Cô bé này, đúng là rất dễ ngượng ngàng.

Lúc này, kèn xe vang lên, hành lý của Ema đã đưa tới. Để giúp người công ti vận chuyển, Kaname mang một số vật dụng không nhiều lắm lên phòng Ema. Sau đó nói với Ema: “Được rồi, về sau phòng này là của em. Nếu cần gì thì nói với anh, anh ở dưới lầu, lúc nào cũng có thể giúp”.

Nói xong liền ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa. Nhưng anh lại không xuống lầu, mà đi sang hướng khác tới phòng Iori. Không biết, lúc này Iori đã tỉnh chưa?.

Ema ngồi trên giường ôm July, khuôn mặt vẫn ửng hồng.

“Chi à, mặt chị sao lại đỏ vậy? Chị sốt sao?” July lo lắng hỏi.

Ema trả lời nó, ngược lại thấp giọng lẩm bẩm: “Anh Kaname… Quả nhiên rất ôn nhu…”

Juli càng lo lắng, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Từ mấy bữa trước, sau khi Chi khỏi bệnh thì trở nên có chút kì quái…

Phía Iori, khi mặt trời đã lên cao, thì mới từ từ tỉnh lại. Rửa mặt xong, mặc đại một bộ áo mỏng, ra khỏi phòng tìm đồ ăn. Mấy ngày qua, cậu có thói quen vừa tỉnh là có đồ ăn ngay.

Lúc đi xuống lầu, cậu phát hiện người trong bếp loay hoay không phải anh Ukyo hay là anh Masaomi mà là anh Kaname. Cậu lại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với anh Kaname, nhưng vẫn quyết định xuống lầu ăn cơm. Bây giờ cậu có thói quen tỉnh ngủ liền phải ăn cơm, muốn thay đổi thói quen nhỏ này, chỉ sợ cũng khó.

“A Iori, em tỉnh rồi! Thế nào, đói bụng không? Nói cho em biết, anh Kaname hôm nay chổ tài làm món cơm gà nấm hương cho em. Thế nào em có phải rất mong chờ không?” Kaname giống như đang tranh công, cầm chảo cười cười.

Iori lập tức đi về phòng, tìm một ống tiền nhỏ, đập ra lấy tiền từ bên trong, sau đó mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài ăn.

“Khoan đã, Iori, anh đã chuẩn bị tốt đồ ăn, em không ăn mà ra ngoài làm gì!” Kaname vừa gọi vừa ngăn lại Iori.

Iori nhìn anh, thấp giọng nói: “Chán ghét…”

“Hả?” Kaname nghệ không rõ.

“Chán ghét nấm hương…” Iori nói lớn hơn chút.

Kaname: “………” QAQ vì sao không ai nói với anh, Iori của bọn họ không ăn được nấm hương!!!

“Không…… Không sao!” Kaname cắn răng, nói: “Anh Ukyo trước khi ra ngoài đã làm một ít cơm chiên trứng, để trong tủ. Để anh hâm nóng lại cho em nhé?”

Iori nhẹ gật đầu, sau đó ra sofa ở phòng khách ngồi xuống, ngây người. Không cần ra ngoài đối với cậu như vậy càng tốt. Cậu không muốn ra, cũng không muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt kì dị.

Kaname thở nhẹ ra, lấy một ly nước ấm cho Iori, sau đó xoay người trở lại phòng bếp.

Lúc này, Ema vì đói bụng, liền ôm Juli đi xuống lầu. Nhìn thấy Iori, ánh mắt cô hơi hơi loé, liền đến trước mặt Iori, lễ phép mỉm cười: “Chào anh, em là Asahina Ema”.

Nghe được thanh âm, Iori cả người cứng đờ. Cậu chậm rãi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một thiếu nữ với vẻ ngoài dịu dàng, mỉm cười có thể thản nhiên đẩy cậu vào điạ ngục in sâu trong trí nhớ.

Iori cảm thấy cơ thể mềm nhũn, thả lỏng tay, cái ly rơi xuống đất “Xoảng” một tiếng, vỡ nát trên sàn.

Kaname nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội bỏ luôn việc trong tay đang làm dở, chạy ra “Có chuyện gì vậy? Iori, có chuyện gì sao?”.

Vừa ra ngoài, anh thấy đầu tiên là Asahina Ema, hốc mắt ửng đỏ nhìn anh, giống như bị doạ. Mà Iori ngồi trên sô pha, cúi đầu, không thấy được cảm xúc. Nhưng Kaname có thể rõ ràng cảm giác được, Iori đang sợ hãi!

Kaname không biết Iori đang sợ cái gì, nên cẩn thận vòng qua những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, ngồi cạnh Iori, cẩn thận duỗi tay ôm Iori vào lòng.

Iori sao như ý anh được! Tuy cậu bây giờ đúng thật có chút sợ hãi, sợ hãi Asahina Ema sẽ một lần nữa đẩy cậu vào địa ngục, nhưng cậu cũng không quên, nếu không phải các anh em của cậu phối hợp, Asahina Ema sao có thể thuận lợi làm như vậy! Vì thế, cậu không suy nghĩ mà đây tay Kaname ra.

Kaname khựng lại một chút, lại coi như không có việc gì mà rút tay về, ôn nhu nói: “Iori, xảy ra chuyện gì à?”.

Iori không để ý anh, nhanh chân về thẳng phòng mình. Kaname nhìn cậu không quan tâm sàn nhà đầy mảnh thủy tinh, cứ như mà chạy, làm anh hoảng hồn. May mắn, giày đi trong nhà của Iori khá dày, nên không bị trầy xước chân. Nhưng Kaname vẫn quyết định, đợi lát nữa lên phòng Iori kiểm tra lại.

“Ema à, khiến em chê cười rồi. Người vừa rồi là em trai của nhà anh, là con trai thứ mười Asahina Iori. Gần đây tâm trạng em ấy không tốt, nếu có thất lễ, mong em bỏ qua" Kaname cười nói với Ema.

Ema trong lòng cười lạnh, Asahina Iori tâm trạng khi nào thì tốt?! Tên này rõ ràng là bệnh tâm thần, ngay cả anh em ruột thịt cũng giêta được!.

Có điều, trong lòng nghĩ gì là một chuyện, trên mặt Ema lại trưng ra như mình bị dọa, lại còn ra vẻ kiên cường hiểu chuyện, nói: “Không có đâu… chắc là do em làm gì không đúng, khiến anh ấy tức giận…”.

“Như vậy, Ema, em biết Iori vừa xảy ra chuyện gì không?” Kaname hỏi.

Ema khẽ cắn môi, lắc đầu nói: “Em cũng không rõ… Em mới vừa mới xuống lầu, thấy anh ấy liền muốn chào hỏi một chút. Chỉ là vừa mới chào và giới thiệu tên, anh ấy tự dưng làm rơi ly trên mặt đất…”.

Kaname nhíu mày, rơi ly? Đây cũng không phải một hiện tượng tốt! Hay là bệnh nặng thêm! Xem ra, cần báo cho anh Masaomi một tiếng .

“Chuyện… anh Iori không sao chứ ạ? Em cảm thấy tình trạng anh ấy vừa rồi không bình thường…” Ema sợ hãi nói.