Chương 13:

Chương 13:

Ema luống cuống, chưa biết nên giải thích thế nào, lúc cô định mở miệng thì có chuông cửa vang lên, cắt đứt lời cô.

Masaomi ra mở cửa, thì người về là Tsubaki.

“Hôm nay em để quên chìa khóa trong phòng, Azusa bị quản lý đưa đi rồi, hết cách nên đành nhấn chuông cửa” Tsubaki vừa nói, vừa tính đóng cửa, thì Masaomi nói: “Không cần đóng, đến lúc quý cô này nên về rồi”.

“Ồ?” Tsubaki nhìn vào phòng khách, đúng là có một nữ sinh cao trung đáng yêu, nhưng hấp dẫn sự chú ý của anh là con mắt gấu trúc và khoé miệng chảy máu của Kaname.

“Anh Kaname, anh bị gái đánh à? Tội thật!” Tsubaki đi đến, cười nhạo.

Kaname cười khổ: “Không phải, là anh Masaomi và anh Ukyo đánh”.

“Hả?” Tsubaki không biết nguyên nhân, anh em bọn họ trước tới nay đâu có dùng bạo lực, “Vậy anh Kaname đã làm gì mà khiến anh Masaomi tức giận như vậy? Đừng nói là anh làm cô gái này lớn bụng, khiến người ta đến tận nhà kiện cáo nhé? Ha, em nói trước, em thích kiểu cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu hơn! Nhưng nếu là một cháu trai quậy như gấu em cũng không ngại đâu!”

Không có Azusa bên cạnh, Tsubaki nói năng không tiết chế, bây giờ không có Azusa không có thể lúc nào cũng chặn lời miệng anh lại. Vì vậy mà Ema bị anh nói cho tức đến suýt nữa bật khóc.

Đầu tiên nói anh Kaname bị cô đánh, tiếp theo lại nói cô là đứa con gái bị Kaname làm lớn bụng nên đến thưa kiện… Cô ở trong mắt họ là loain con gái không ra thể thống như thế sao? Hơn nữa, trước khi đến nhà Asahina, cô đã gọi báo trước cho anh em bọn họ mấy ngày rồi mà, vì sao bây giờ không ai trong bọn họ nhớ đến việc này!?.

Cô nhìn Kaname, mong anh Kaname của cô có thể vì cô giải thích mọi hiểu lầm. Có điều trong lòng Kaname cũng muốn giúp cô giải thích, nhưng chưa kịp nói, thì lời nói lại bị chặt đứt.

Người cắt đứt lời nói lúc này là Asahina Fuuto - cậu con trai thứ mười hai đã lâu ngày không về nhà.

“Có chuyện gì thế, sao cửa không đóng!” Fuuto vừa bước vào, vừa nói “Chẳng lẽ các anh đều biết hôm nay em về, nên để sẵn cửa à?”.

Nói xong, cậu mới thấy các anh em đang trong tình trạng giằng co vô cùng kì quái, còn có một nữ sinh. Nhưng so với nữ sinh hốc mắt ửng đỏ thì cậu chú ý tới Kaname có mắt gấu trúc cùng khoé miệng chảy máu hơn. Fuuto chỉ liếc qua, sau đó nhìn vào Kaname cười lớn.

“Ha ha ha… Anh Kaname, anh đang tạo hình mới sao? Ha ha… Rất đặc biệt! Anh không tính đi câu dẫn cô gái nào đấy chứ? Ha ha ha… Anh thật là, làm em trai đây khâm phục a…”

Kaname thở dài bất đắc dĩ, định giải thích, thì ngoài cửa lại có người về. Bây giờ là Louis và Wataru, hai anh em bước vào, nhìn vào phòng khách, thấy các anh em đang vây quanh anh ba và một nữ sinh, không biết đang làm cái gì. Hơn nữa trên mặt Kaname còn bị thương.

Wataru lo lắng chạy đến, nhìn Kaname, rồi lại nhì sang Ema hốc mắt hồng hồng hỏi: “Anh Kaname, anh bị chị gái này đánh hả?”.

Sắc mặt Kaname càng trở nên bất đắc dĩ, trong mắt các anh em, chẳng lẽ anh là loại người không cần biết anh em sống chết, chỉ biết ra ngoài làm bậy, còn dễ dàng để một cô gái đánh cho bầm dập?

“Wataru, lại đây” Masaomi tạm thời không muốn Wataru ở gần nữ nhân này, anh lo thằng bé sẽ bị dạy hư.

“Được rồi, quý cô này, cô có phải nên về rồi không?” Ukyo nói, tay định vươn ra kéo Ema đi. Từ lúc các anh em về, thì đã khiến mọi chuyện ở đây rối hơn… Anh cũng không muốn để người lạ trong nhà xem kịch!

Có điều, Ema tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cô làm sao có thể ngoan ngõan rời khỏi đây khi vất vả lắm mới vào được. Vì vậy, hốc mắt cô ửng đỏ nhìn Kaname: “Anh Kaname, anh giúp em giải thích đi… Em, em không biết đã xảy ra chuyện gì…”

“Quý cô này, tôi không cần biết cô và Kaname coa quan hệ gì, nhưng tôi hi vọng trong khoảng thời gian tới cô không cần đến đây. Kaname từ bây giờ sẽ phải ở trong nhà mười ngày liền, không được ra ngoài, nên cô cũng đừng hẹn với nó” Ukyo thản nhiên nói.

Kaname cười khổ, không cẩn thận đυ.ng đến vết thương trên miệng. Anh chỉ muốn giúp Ema vô tội giải thích, tại sao lại khó như vậy…

“Anh Ukyo, anh muốn cấm túc anh Kaname à? Tại sao vậy? Không lẽ anh Kaname phạm lỗi nặng? Anh ấy thật sự làm lớn bụng cô em ấy hả?” Tsubaki cũng không biết đầu đuôi câu chuyện, lời bịa đặt ban đầu “Kaname làm bậy khiến cô nàng bị lớn bụng, nên đến đây kiện” của anh cũng không ai phản bác, nên anh cũng tự cảm thấy khả năng này rất cao.

“Thật sao ạ? Anh Kaname thật lợi hại! Không đúng, nếu vậy chúng ta rất mau có cháu ạ?” Wataru hưng phấn nhìn vào bụng phẳng lì của cô, vẻ mặt rất mong chờ đứa bé này.

"Cũng có thể nữ sinh giả mang thai, giống những nội dung cẩu huyết trên TV, nào là nữ phụ độc ác muốn chiếm trái tim nam nhân cho mình nên giả mang thai… Anh Kaname, khai thật đi, anh có thật sự cùng cô gái này “làm” không? Fuuto độc miệng “Nữ sinh này lớn tuy đáng yêu, nhưng dáng người không tốt, nhìn qua thì tâm cơ cũng cao lắm đấy, anh thích điểm nào ở loại con gái như thế? Em nhớ là anh thích kiểu ngự tỷ tính cách sảng khoái mạnh mẽ hơn mà?”

Ngự tỷ: Đơn giản mà nói là chỉ những cô gái 28 tuổi đến 35 tuổi. (Nhớ không lầm là vậy 😅Ở đây họ không giải thích, nên mình viết ra cho những bạn chưa hiểu ngự tỷ là gì).

Ukyo gõ vào đầu Fuuto một cái, sầm mặt nói: “Làm thế nào em biết mấy cái chuyện “Làm” này? Đừng nói em cũng ở ngoài làm loạn quan hệ nam nữ này đi?”

“Làm sao có chuyện đó được, em giữ mình trong sạch lắm nhé! Hơn nữa, em cũng mười sáu tuổi rồi, cũng đã trưởng thành, làm sao không biết mấy loại chuyện này? Anh Ukyo anh đừng cổ hủ quá, bây giờ không còn phổ biến đàn ông cấm dục đâu!”

Fuuto không những độc miệng, còn có bản lĩnh rất lớn, nếu ra ngoài không cẩn thận, chắc chắn đắc tội người khác mà tìm đường chết.

“Được rồi, Fuuto, anh Tsubaki, hai người đừng nói chuyện bậy bạ trước mặt Wataru, em ấy còn nhỏ đấy” Louis nhìn không được, vừa nhẹ nhàng vươn tay bịt tai Wataru, vừa nói.

Những người khác nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt khó hiểu và tò mò của Wataru, nhất thời vẻ mặt của họ cũng không tốt. Fuuto tát nhẹ vào miệng mình, thật là, nói lời không tốt, đã thế còn nói trước mặt Wataru! Wataru số với cậu nhỏ hơn vài tuổi, đã vậy Wataru từ nhỏ được bảo vệ rất kĩ, không có tiếp xúc qua mấy vấn đề này. Ngay cả mấy lời như các anh vừa nói qua, Wataru trước nay cũng chưa từng nghe qua.

Xin Thượng đế ban ơn, đừng để Wataru vì vậy mà học hư! Wataru nhà bọn họ, vẫn nên là ngây thơ đáng yêu là tốt nhất…

Trong đó, sắc mặt Masaomi khó coi nhất, bình thường anh hiểu Wataru nhất, anh cũng chưa từng để Wataru tiếp xúc những điều không hay, thế mà hôm nay…

Anh quay đầu nhìn phía nữ sinh duy nhất ở đây, định nói gì đó, đột nhiên nữ sinh đó khóc rống lên.

“Anh… Các anh, thật quá đáng!” Ema khóc như mưa, chạy về phòng mà mình mới dọn đến.

Những người khác ngạc nhiên nhìn bóng lưng Ema chạy xa, sôi nổi nhìn Kaname, chất vấn: “Anh Kaname, anh đây là có ý gì?”

“Anh thật sự muốn sống chung với nữ sinh đó à?”

“Hai người đăng kí kết hôn chưa? Gia đình cô ta đồng ý chưa?”

“Sống chung, là sao vậy…” Câu cuối là do Wataru nói, gương mặt cậu vẫn mang vẻ mờ mịt không biết gì.

Nhưng nhờ câu này mà mọi người yên lặng. Còn Kaname cuối cùng cũng có cơ hội giải thích rõ ràng thân phận Ema.

“Mọi người yên lặng nghe em giải thích, nữ sinh kia là Asahina Ema, con gái của người đàn ông mà mẹ sắp tái hôn, từ hôm nay sẽ ở cùng nhà với chúng ta” Sợ lại bị cắt đứt lời lần nữa, nên Kaname giải thích một cách nhanh chóng và rõ ràng.

Mọi người im lặng nhìn nhau, yên lăng tiêu hoá tin tức như bom nổ.

“Cho nên… Cho nên chúng ta, vừa mới không cẩn thận, tổn thương cô gái kia đúng không?” Tsubaki nhẹ giọng hỏi. Thật là, quả nhiên không có Azusa bên cạnh khống chế miệng mình, nên mới không cẩn thận xúc phạm em gái kế sắp trở thành người một nhà.

“Không những thế, cô nữ sinh đó chắc bị chúng ta doạ sợ rồi… Được rồi, Ukyo em trước hết nấu cháo cho Iori đi, còn lại theo anh lên xin lỗi cô ấy. Dù sao về sau chúng ta cũng là người một nhà, căng thẳng quá cũng không tốt, huống hồ lần này là chúng ta sai” Masaomi day thái dương, bất đắc dĩ nói.

Ukyo bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, kéo Wataru lại, nói: “Đúng rồi, Wataru, em không cần đi cùng các anh ấy. Em lên phòng anh Iori, nói chuyện với anh ấy đi. Nhớ đừng làm anh ấy ngủ, nếu không rất khó đánh thức anh ấy”.

Masaomi cũng gật đầu, nói: “Vậy cũng tốt, Wataru ở chơi với anh Iori đi, em ấy ở trong phòng một mình chắc cũng cô đơn. Đúng rồi, đừng làm ồn em ấy, chỉ cần nói nhẹ nhàng, đừng để em ấy ngủ là được”.

Wataru gật đầu, từ hồi trước cậu đã rất thích anh Iori, tuy anh ấy không nói nhiều, nhưng rất dịu dàng với cậu. Có điều, bây giờ anh Iori càng không thích nói chuyện hơn… Cũng không biết, lát nữa anh ấy có chịu nói chuyện hay chịu phản ứng cậu không… Wataru ôm “Cõi lòng đầy tâm sự” đi lên lầu, đến thẳng phòng Iori.

Fuuto thấy thế, cũng cười nói: “Anh Iori bị sao vậy, bị bệnh à? Thế mà lại cần Wataru bên cạnh… Thật là… Nhưng mà em cũng không muốn nói chuyện gì với ‘Bà chị’ keo kiệt xấu tính đâu, đi cùng Wataru còn tốt hơn”.

Nói xong cũng chẳng quan tâm người khác ngăn cản, bước chân theo sau Wataru.

"Như thế… Sẽ không sao chứ? Ukyo lo lắng nhìn bóng lưng Fuuto, lo lắng nhìn Masaomi, độc mồm độc miệng Fuuto… Không chừng lại chọc giận Iori!

Masaomi lắc đầu: “Chắc là không sao đâu, không phải đã có Wataru sao? Wataru ở đó, Fuuto sẽ không nói năng bậy bạ, trước đây anh đã cảnh báo Fuuto không được nói hay làm gì quá đáng trước mặt Wataru, tránh làm tấm gương xấu cho Wataru!”.

Ukyo gật đầu: “Như thế, tạm thời cứ vậy đi. Được rồi, mọi người lên đi, xin lỗi người ta cho đàng hoàng, đừng làm con gái người ta giận hờn ảnh hưởng sức khỏe”.