Chương 15:

Chương 15:

Không lâu sau, mọi người cũng xuống dưới. Iori gia tăng tốc độ ăn, ăn xong miếng cuối cùng định đứng dậy đi lên, không ngờ khi ngẩng đầu thì thấy, trong những người đi xuống, không có Asahina Ema.

Có điều, như thế càng tốt! Cậu chuẩn bị lên lầu thì Ukyo ngăn lại: “Iori, em chỉ ăn chén cháo nhỏ như vậy sao no được! Lại đây ăn thêm một chén đi, nếu em chịu ăn thêm một chén, ngày mai anh khiêng cả thùng cà phê hoặc đồ uống socola cho em uống thoải mái được không?”

Iori do dự, nhưng không muốn gặp Ema vẫn chiếm thế thượng phong, vì vậy xoay người lại định lên lầu. Chẳng qua, lúc này Kaname đến trước mặt cậu cười nói: “Iori, có lẽ… tối nay Ema sẽ không xuống đâu, em ở lại ăn thêm một chén nha?”

Không xuống? Iori nhướng mày, tin này đúng là rất tốt! Cô ta cả đời không xuống thì càng tốt hơn!

Mọi người không biết vì sao Kaname lại nói như thế với Iori, nhưng Kaname làm vậy thì chắc chắn có lí do, mà không phải Iori đã ngoan ngoãn ngồi lại về bàn cơm, ăn tiếp sao?

Đợi Iori lên lầu rồi họ hỏi Kaname rõ ràng cũng được.

Iori chậm rãi ăn hết chén cháo, buông muỗng, lần này cậu thật sự không muốn ăn thêm. Nhóm Ukyo cũng không ép, dù sao vẫn có thể ăn khuya. Một lát làm bữa ăn khuya phong phú một chút cũng được.

Nên lúc này Iori trở về phòng mình mà không ai ngăn cản.

Đợi Iori đi xa, Masaomi hỏi Kaname: “Được rồi, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Kaname cười khổ: “Em cũng không rõ nữa. Buổi sáng Ema đến đây, sau đó em ấy vẫn luôn ở trong phòng mình. Iori ngủ tới trưa mới dậy, em vốn định tự mình làm cơm cho Iori, nhưng không biết tại sao Iori không ăn, mà đòi ra ngoài ăn. Em đành lấy cơm mà anh Ukyo đã làm buổi sáng để trong tủ lạnh hâm nóng lại cho Iori. Còn Iori ở phòng khách đợi”.

Thật ra là Iori kén ăn, ghét nấm hương. Nhưng làm sao anh nói ra được chứ, đã là anh trai mà lại không biết em trai kén ăn, không ăn được cái gì cũng không biết, quá mất mặt và vô trách nhiệm.

“Rồi sau đó thế nào?” Thấy Kaname nói đến đây dừng lại, Tsubaki có chút nôn nóng hỏi.

“Sau đó, anh ở phòng bếp nghe được tiếng vỡ của thủy tinh, anh hoảng hốt, sợ Iori gặp vấn đề gì. Khi chạy ra, anh thấy Ema đứng trước mặt Iori khoảng cách không xa, mà Iori ngồi trên sô pha, cái ly cầm trên tay đã rớt, trên sàn là những mảnh vỡ. Lúc sau, sắc mặt Iori rất lạ, rất nhanh đứng chạy về phòng, anh gọi cỡ nào cũng không quay đầu lại”.

“Vậy chuyện này với Asahina Ema có quan hệ gì?” Fuuto nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Anh Kaname, anh có thể nói một mạch luôn không? Sao cứ tới đoạn quan trọng anh lại lấp la lấp lửng, thật vô nhân đạo!”

“Anh hỏi Ema đã xảy ra chuyện gì, em ấy nói em ấy cũng không biết. Em ấy vừa xuống lầu, thấy Iori ngồi trên sô pha, nên đến chào hỏi một chút. Nhưng em ấy nói em ấy chỉ là giới thiệu một chút mà Iori đã làm rơi cái ly…”

“Vậy, có khi nào Ema, cô ấy nói gì chọc giận Iori không?” Louis nhẹ giọng hỏi.

Muốn nhíu mày, cẩn thận nhớ lại nói: “Ema nói, em ấy chỉ đơn giản là tự giới thiệu, nói tên của mình mà thôi… Mà theo góc độ của anh, anh cảm thấy Iori không phải tức giận đâu, ngược lại là… đang sợ hãi! Đúng rồi, là sợ hãi! Lúc đó gương mặt Iori vô cùng hoảng loạn, còn có một chút tuyệt vọng và sợ hãi!”.

Nghe Kaname nói xong, các anh em đều hai mặt nhìn nhau. Lúc này, hai người Azusa và Subaru cũng đã về, các anh em trong nhà Asahina, ngoại trừ Hikaru đang ở nước ngoài, thì còn Natsume đã dọn ra ngoài sống mà tạm thời chưa liên lạc được, thì đã đông đủ.

Azusa và Subaru vừa vào đã thấy các anh em trừ Iori và hai người thường vắng nhà, thì đều đông đủ, đang vây quanh bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang bàn chuyện gì.

“Có chuyện gì sao?” Azusa và Subaru cũng ngồi vào ghế, hỏi.

Vì vậy mấy anh em tóm tắt lại sự việc nói qua, cuối cùng Ukyo nói: “Anh nghĩ, Ema đã nói cái gì khiến Iori nhớ đến chuyện không vui nên mới vậy?”.

“Khả năng này rất cao” Azusa đẩy mắt kính, nói: “Cũng có khả năng, sự hiện diện của Asahina Ema, đã là sự kí©h thí©ɧ Iori rồi”.

Wataru cũng gật đầu nói: “Wataru cũng cảm thấy như vậy! Lúc trước, nghe mẹ nói kết hôn, còn muốn nhận con của họ vào nhà chúng ta, em cũng rất sợ hãi, sợ mẹ sẽ không cần chúng ta nữa! Nhưng bây giờ thì không sợ nữa, vì Wataru đã có rất nhiều anh trai, các anh đều rất thương Wataru mà!”

Masaomi ôm Wataru vào lòng, vẻ mặt phức tạp. Mẹ của họ luôn lấy tình yêu làm lý tưởng sống, đã sớm có rất nhiều đối tượng, cũng kết hôn qua vài lần. Trong đó có hai lần, đối tượng có con riêng, khi đó bà cũng nhận đứa con đó vào nhà bọn họ, giống như trường hợp Ema vậy. Chẳng qua bà và người ấy đặt dấu chấm hết, chia tay.

Anh thật không biết, thì ra những hành động đó của mẹ lại đối với Wataru có ảnh hưởng như thế, khiến Wataru cảm thấy bất an! Masaomi nhớ lại, lúc đó không chỉ có Wataru, từ Yusuke trở xuống đều trở nên trầm tính hơn, về đến nhà đều không nói chuyện… Nhưng vì lúc ấy, tâm trí anh dồn hết vào thị cử nên không chú ý…

Giờ nhớ lại, có lẽ lúc ấy Iori cũng có chịu ảnh hưởng lớn, chỉ là mấy anh lớn các anh không chú ý đến thôi…

Ukyo cười buồn: “Xem ra, sau này phải tận lực không để Ema chạm mặt với Iori…”

Mọi người cũng trở nên trầm mặc. Một lúc sau, Subaru hỏi: “Đúng rồi, cô Ema kia đâu rồi? Không xuống ăn sao?”

“Phải rồi, Subaru không nói anh cũng không để ý, em ấy đâu? Không phải mọi người lên xin lỗi em ấy à?” Ukyo hỏi.

Subaru và Azusa về muộn, mọi người mới chỉ giải thích một phần của Iori, với Ema, cũng không nói thêm nên hai người không hiểu lắm, đang tốt lành tại sao các anh ấy phải đi xin lỗi cô nàng kia?

“À, em ấy vừa sốt nhẹ, anh cho em ấy uống thuốc rồi” Masaomi vừa cắt một miếng pizza cho Wataru, vừa nói: “Em ấy muốn yên tĩnh một chút, sẽ không xuống”.

Fuuto hừ lạnh: “Tch, giả vờ giả vịt!” Khi biết cô gái kia kí©h thí©ɧ Iori, hảo cảm Fuuto đối với bà chị hẹp hòi kia hoàn toàn biến mất.

Tuy rằng cậu không quá thích người anh Iori này, nhưng không có nghĩa là cậu thấy anh em trong nhà mắc bệnh tâm thần còn bị bà chị không tài nào thích nổi kia kí©h thí©ɧ như vậy, sao mà vui được!

Chỉ cần nhớ đến đôi mắt vô hồn của Iori khi ở trên phòng, Fuuto cảm thấy trái tim ở l*иg ngực nhói đau.

“Fuuto, không được nói người nhà như thế!” Ukyo nói: “Dù sao em ấy cũng là con gái, hơn nữa còn đang bệnh, em không thể nói vậy. Đúng rồi, Yusuke đâu? Sao cũng không thấy em ấy vậy?”

“À, tính ra cũng rất trùng hợp, Yusuke và Ema là bạn cùng lớp. Hiện tại Yusuke thấy Ema vẫn buồn trong lòng, lại còn bệnh, nói thế nào cũng không chịu xuống, vẫn ở ngoài cửa trông Ema” Kaname cười nói.

“A, đúng rồi, anh Masaomi, không phải anh nói Iori một lát nữa có thể phát sốt sao? Có cần mang thuốc cho em ấy uống trước không?” Ukyo lo lắng nói.

Masaomi lắc đầu: “Đừng vội, vừa ăn xong thì không được uống thuốc ngay đâu, đợi lát nữa đi. Sau khi chúng ta ăn xong, thì cho em ấy uống là được”.

Ukyo gật đầu: “Vậy mọi người ăn đi, để em dành cho Yusuke và Ema một ít”.

Vì thế mà các anh em nhanh chóng ăn. Một lúc sau, cũng đã ăn xong, Ukyo thu dọn bát đũa, Louis kí tên bài kiểm tra cho Wataru. Masaomi rót nước pha thuốc bột cho Iori, còn những người kia thì kể lại rõ ràng tình hình hôm nay cho Azusa và Subaru nghe.

Sau khi pha thuốc xong, Masaomi bưng lên lầu. Mọi người cũng đứng lên đi theo, họ cũng rất lo lắng cho Iori.

Mà lúc này Iori cảm thấy đầu rất đau, rất hoa mắt, cũng cảm thấy toàn thân rất lạnh… Cậu quấn chăn bông vào người, vẫn rất lạnh… Ách, lại bệnh nữa sao?

Vì vậy mà khi các anh em vào phòng Iori, đã thấy một “Bé nhộng” trên giường.

Louis và Kaname tiến lại, đưa tay gỡ chăn trên người Iori ra. Iori run rẩy, níu chặt chăn không buông. Cuối cùng vì sợ Iori giãy giụa mà làm mình bị thương, nên Louis và Kaname đành buông tay, để Iori tiếp tục quấn chăn vào người. Sau đó Kaname đặt mu bàn tay lên trán Iori, nhìn Masaomi nói: “Anh Masaomi, Iori sốt rồi, trán nóng đến phỏng tay”.

Masaomi gật đầu, lấy ra nhiệt kế, kẹp dưới nách Iori, nói: “Kaname, em đi lấy ít cồn lại đây, để giúp Iori hạ nhiệt. Còn nữa, nói với Ukyo, Iori đang sốt, chỉ ăn được đồ lỏng, bảo em ấy không cần làm bữa khuya, nấu chút đồ lỏng, cho thêm ít thịt”.

Iori tính ném nhiệt kế, lại rụt lại. Thôi, thêm được miếng thịt nào hay miếng đó, giờ cậu cũng không có tâm trạng ăn bữa khuya ngon lành đâu.

Không lâu sau, Ukyo và Kaname cùng nhau đi lên, từ cửa phòng Iori có thể thấy Yusuke đang không rõ tình hình bên này, Ukyo vẫy tay, nói: “Iori phát sốt, Yusuke xuống lầu thái giùm ăn ít thịt lợn đi, thái mỏng ra là được. Lát nữa ta dùng nó để nấu cháo cho Iori”.

Yusuke nghe rõ lời Ukyo nói, biến sắc, vội xuống lầu. Cậu thích Ema không sao, nhưng chỉ là ưa thích, so với bạn bè có nhiều hảo cảm hơn thôi. Ema mới làm bạn cùng cậu hơn một năm, làm sao có thể so sánh với tình anh em từ nhỏ đến lớn chứ! Không phải Ema chỉ là giận dỗi thôi sao, tuy sốt nhẹ, nhưng xét kĩ thì không nghiêm trọng bằng anh Iori nhà họ!

Khoan nói, dù anh Iori bây giờ không sinh bệnh, thì trong lòng họ vẫn lo thối ruột! Vì anh Iori mắc bệnh tâm lý, dù sao họ cũng là anh em ruột của cậu mà.

Lúc này, Masaomi lấy lại cây nhiệt kế, ngẩng đầu dưới ánh đèn đọc lên con số độ.