Chương 30:

Ở giữa cửa gỗ phòng bệnh là kính an toàn mờ ảo, từ ngoài nhìn vào trong, có thể không nhìn thấy, nhưng từ trong nhìn ra ngoài, có thể thấy được mơ hồ một ít bóng dáng vài người. Bóng dáng những người mà Iori nhìn thấy chính là mười hai anh em nhà Asahina đang ngồi trên ghế.

Iori nghĩ một hồi, đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài, sau lại thở dài tiếc nuối. Đây là lầu bốn à… Tiếc thật. Nếu đây là lầu một hay lầu hai, thì cậu có thể nhảy xuống luôn, sau đó trốn đi.

Tuy vali cậu đã quăng mất, nhưng các giấy tờ tùy thân và tiền mặt đều ở trong túi áo khoác, mà áo khoác còn ở cạnh giường, vậy nên mấy giấy tờ chắc vẫn còn ở đó.

Vốn nghĩ là bây giờ bọn họ chắc chắn đều đề phòng cậu, vì thế cậu phải bỏ trốn càng nhanh càng tốt. Nhưng mà cái lầu này thật sự có chút cao, Iori cảm thấy nếu cậu cứ như vậy mà nhảy xuống, có khi cậu lại một lần nữa sống lại! Mà không chừng còn rơi ngay vào lúc cậu đang trong viện tâm thần luôn á.

Đang nhìn mặt cỏ ngoài cửa sổ thở dài, thì cửa mở ra, Wataru vui mừng chạy đến la lên: “Anh Iori, anh tỉnh rồi!”

Iori vô thức dang tay, ôm lấy Wataru, sau đó cơ thể cứng ngắc. Cái gọi là thói quen, hay là phản xạ có điều kiện thật làm người ta khó chịu! Có điều mấy ngày nay luôn giả làm “Anh trai dịu dàng”, làm cơ thể cậu sinh ra phản ứng tự nhiên.

- “Anh Iori, thật tốt khi anh không sao…” Wataru cọ đầu vào ngực Iori, khẽ nói bằng giọng mũi.

Iori nâng tay cứng ngắc lên, xoa đầu cậu, lại ngẩng đầu nhìn mấy anh em đang theo vào.

- “Iori, em cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?” Masaomi từ tốn đi đến, cười nói.

Iori gật đầu, đáp: “Đầu không thấy choáng, não cũng không đau, trên người cũng không có chỗ nào đau”.

- “Vậy là tốt rồi” Masaomi cười, sau đó đi đến cạnh giường, khoá lại bình truyền dịch còn đang nhỏ giọt.

Iori thấy anh không nói nữa, mấy anh em khác cũng không nói gì, cậu lại nhìn anh, không được tự nhiên hỏi: “Tôi… Tại sao lại ở bệnh viện?”

Các anh em có chút giật mình, Wataru nhanh chóng rời khỏi lòng ngực cậu, ngẩng đầu nói: “Anh Iori, anh không nhớ sao? Anh xảy ra tai nạn! Có điều, thật may mắn là anh không sao…”

Nói tới đây, Wataru không nhịn được nhớ lại giấc mơ kia, mũi đau xót muốn bật khóc.

Iori ngây người nhìn Wataru, lại nhìn các anh em, nhất thời không biết nói gì. Cậu cẩn thận nhớ lại, hình như đã rất lâu về trước, khi Shiraishi Fuyuka chết và cũng ở kiếp đầu, chính cậu cũng chết vì tai nạn xe cộ… Nhưng ngày hôm qua cậu xảy ra tai nạn xe cộ, thì cậu hoàn toàn không nhớ ra…

Tuy cậu không nhớ ra, nhưng cậu khẳng định có việc này. Vì mấy người này không cần nói dối cậu làm gì, tóm lại nếu cậu không xảy ra tai nạn, thì làm sao cậu lại ở bệnh viện?!

Tuy có chút kì lạ là trên người cậu không có bị thương, có điều Iori cũng không muốn nghĩ quá nhiều, mà đánh sang chuyện khác: “Tôi… Tôi đói bụng”.

Vì thế mà cả nhà đều nhìn sang Ukyo, Ukyo đẩy mắt kính, nhớ ra lúc nãy vội ra ngoài, quên mất bảo cả nhà gói đồ ăn cho anh Masaomi và Iori đến đây.

- “Vậy Iori, em muốn ăn gì?”

- “Cơm gà và xương sườn” Iori rất tự nhiên nói ra tên món.

- “Được, bây giờ anh sẽ đi mua. Phải rồi, còn canh? Em uống canh không? Hay là anh đi làm một chút cho em”.

- “. . .Không muốn ăn canh…” Iori bây giờ vô cùng kén ăn.

- “Vậy canh nấm hầm cánh gà thì sao? Không biết nhà ăn bên dưới có không… Vậy anh Ukyo chọn giúp em phần nhiều thịt chút nhé?”

Iori gật đầu đồng ý. Chỉ cần có thịt nhiều, được ăn ngon, không có món cậu ghét là được.

Vì thế Ukyo liền ra ngoài, anh hình như đã quên hỏi anh Masaomi nhà anh muốn ăn gì… Cũng may bây giờ Masaomi cũng không ăn uống nhiều, cũng không có kén ăn.

Sau khi chuẩn bị tốt kim truyền dịch cho Iori, Masaomi mở TV cho Iori, đưa đồ bấm cho cậu, sau đó nói với mấy anh em còn lại: “Các em im lặng chơi với Iori, không được gây ồn. Hôm nay anh trực ban, phải về văn phòng”.

Các anh em đều gật đầu, nhìn bóng lưng anh cả đi xa, sau đó tranh nhau ngồi cạnh mép giường hoặc ghế dựa cạnh Iori, ai không giành được chỉ có thể đứng dựa vào tường.

Wataru cũng nằm trong số những người không giành được, có điều cậu cười khôn khéo, cũng không khóc, liền cởi giày đạp lên đùi Tsubaki bò đến chỗ Iori nằm bất động trên giường.

Iori hơi giật mình, định đẩy cậu ra, có điều vừa ngẩng đầu đã nhận ra các anh em đều đang nhìn mình, liền im lặng thu tay lại. Ưm, cậu là người bình thường, là một người ôn hoà…

Tối hôm qua Wataru ngủ không được, dựa vào Iori, không lâu sau liền an tâm ngủ. Mà các anh em cũng cùng nhau đánh cái ngáp, có người dựa vào tường, hoặc là ngồi vào nền nhà sạch sẽ, nhắm mắt ngủ.

Iori nhìn các anh em ngủ đầy ra sàn, lại nhìn ba bốn người không có ngủ, nhưng liên tục ngáp, giống như bị lây, cậu cũng không nhịn được mà ngáp theo, cũng từ từ ngủ theo.

Vì vậy mà khi Ukyo mua đồ ăn về, nhận ra các em trong nhà đã ngủ gần hết, thật không còn gì để nói. Anh nhìn sang hai người Hikaru và Louis còn thức, tuy vẫn hay ngáp.

Mà thôi, tối qua mấy anh em đều không ngủ được, bây giờ cứ để họ ngủ đi… Ukyo hơi mỉm cười, nhẹ nhàng để phần đồ ăn của Iori để lên bàn, hướng về Louis và Hikaru vẫy tay, mang phần đồ ăn còn lại cho anh cả rồi đi ra ngoài.

Đến trước cửa văn phòng Masaomi, vừa mở ra, Ukyo ngoài ý muốn nhìn thấy vị bác sĩ tâm lý Shirakana đã lâu không gặp.

- “Bác sĩ Shirakana, ngài khoẻ chứ, đã lâu không gặp” Ukyo vừa lễ phép chào, vừa đóng cửa lại.

Lúc trước anh có lợi dụng chức vụ của mình mà điều tra qua vị bác sĩ này, nhận ra danh tiếng của vị bác sĩ này rất không tệ, ông cũng có nhiều ca của bệnh nhân tâm thần, vậy nên anh cũng tôn kính vị bác sĩ này.

Bác sĩ Shirakana đang bàn luận với Masaomi vài vấn đề quan trọng, vì vậy cũng chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó lại tiếp tục nhìn Masaomi nói: “Có thể là do thuốc bị giãn cách. Có phải gần đây em trai Iori của cậu có tạm ngưng uống thuốc mà tôi đưa?”

Masaomi gật đầu: “Hai ngày trước, em ấy bị cảm, vì sợ thuốc khắc nhau, nên không dám cho em ấy uống”.

- “Vậy là đúng rồi” Bác sĩ Shirakana nghiêm túc nói:

- “Tuy cách cậu làm là đúng, nhưng bệnh của em trai cậu lại nghiêm trọng hơn tôi nghĩ. Bệnh của cậu ấy không những không giảm đi mà còn nặng hơn”.

Masaomi không thể tin: “Làm sao có thể chứ! Gần đây em ấy rất ngoan ngoãn, cũng rất nghe lời, cử xử cũng rất dịu dàng với các anh em khác. Hơn nữa, em ấy đã bắt đầu chăm sóc cho hoa, vẻ mặt khi chăm sóc hoa cũng rất hiền hoà, rất giống với bộ dáng trước khi mắc bệnh mà!”

Ukyo cũng gật đầu nói: “Đúng thế, Iori gần đây đã bình thường không ít, tuy vẫn không cười nói cùng mọi người, nhưng bây giờ đã chịu ăn cơm cùng chúng tôi, khi chúng tôi chạm hay nắm tay, em ấy cũng không chống cự. Còn nữa, buổi tối hai ngày trước, chúng tôi còn ngủ chung với em ấy, em ấy cũng không phản đối! Lúc nãy trong phòng bệnh, còn ôm em út ngủ, biểu hiện rất an ổn mà!”

Bác sĩ Shirakana lắc đầu nói: “Các cậu có nghĩ tới việc, cậu ấy đang cải trang không?”

Masaomi và Ukyo nhìn nhau, như nghĩ ra điều gì, sắc mặt cũng thay đổi. Một lát sau, Masaomi nói: “Đúng thế… Nói tới đây, Iori có sự thay đổi rất lớn, trước một ngày rõ ràng không cho mọi người vào phòng, cũng không cho chạm vào người em ấy, nhưng sau một ngày, khi chúng ta vào phòng hay đυ.ng chạm cũng không chống cự. Còn nữa, lúc trước, khi ăn cơm, dù nói thế nào cũng không muốn ăn cùng cả nhà, sau đó tự dưng đồng ý, hơn nữa còn chịu xem TV cùng cả nhà”.

Masaomi nhớ lại từng việc diễn ra, Ukyo ở bên cũng góp thêm mấy ý. Phải gần mười phút, hai anh em mới nói xong, vẻ mặt liền không tốt. Nói vậy, sự thay đổi của Iori rất lớn, lớn đến không bình thường! Là họ sơ sẩy, chỉ để ý một mặt thay đổi của Iori mà vui mừng, lại không xem xét nguyên nhân khiến Iori lại thay đổi, lại thay đổi một cách chóng mặt như thế!

- “Nghe các cậu nói thế, tôi chắc chắn một trăm phần trăm là cậu ấy đang cải trang” Bác sĩ Shirakana rất chắc chắn nói.

- “Nhưng tại sao em ấy lại muốn cải trang?” Đáy mắt Masaomi vẫn có chút nghi hoặc, đang tốt đẹp, Iori muốn cải trang làm cái gì? Tại sao lại muốn cải trang? Cái gì ý nghĩa gì sao?

- “Có thể cậu ấy muốn các cậu cho rằng cậu ấy rất bình thường, không có vấn đề gì. Trước kia, tôi cũng có một ca mắc bệnh trầm cảm, cậu ta cũng cố gắng cải trang thành một người bình thường rất ôn hoà, làm người trong nhà đều thả lỏng sự đề phòng, sau đó lợi dụng lúc cả nhà không phòng bị, lập tức trốn ra ngoài”.

Sắc mặt Ukyo và Masaomi càng trở nên không tốt, Ukyo cắn răng nói: “Iori nhà chúng tôi trước khi nhập viện, cũng định trốn đi”.

- “Tôi đã biết” Bác sĩ Shirakana lấy di động nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng nói:

- “Toàn bộ quá trình, anh của cậu đã nói rõ với tôi rồi. Bây giờ, tôi nghi ngờ thuốc của em trai cậu là trị rối loạn hoảng sợ, đây là thuốc áp chế được sử dụng đầu tiên dành cho người tâm thần, khả năng sẽ khiến cho người bệnh không hiểu sao cảm thấy nôn nóng bất an, tay chân luống cuống, cũng có người hoảng hốt sợ hãi linh tinh. Dưới tình huống bình thường, thời gian phát tác thường là từ buổi chiều đến gần tối, rất có quy luật. Nhưng tình trạng em trai cậu có lẽ là khó khăn hơn”.

Bác sĩ Shirakana mở di động, đưa ra hồ sơ liên quan đến chứng bệnh cho Masaomi, tiếp tục nói: “Em trai cậu đáng lẽ sẽ không phát sinh ra tình huống này mới đúng, lúc trước cậu ấy vẫn uống thuốc, cũng không phát sinh gì. Nhưng lần này, lại ngưng mấy ngày, sau đó mới dùng lại, hơn nữa lại bị kích động, nên mới phát bệnh”.

Masaomi lật hai ba lần xem hồ sơ , lại đưa cho Ukyo xem, sau đó hỏi: “Vậy về sau… Triệu chứng này có tái phát lại không?”

_________

[Kỳ Thanh]: Đây là nhất thụ đa công a. Không phải một người đâu.