Chương 4: Học cách làm người bình thường?

Khi Iori uống nước xong, dạ dày cũng dễ chịu hơn, cậu cũng liền nằm xuống, nghĩ mình nên tiếp tục ngủ. Thật sự thì cậu ngủ rồi.

Chưa ngủ bao lâu, cậu cũng bị lay tỉnh.

- “Iori à, em ngồi dậy ăn chút đi rồi hãy ngủ tiếp… Iori, ngoan nào…”.

Iori mơ màng mở mắt, thấy Ukyo đang cúi đầu mang gọng kính cùng đầu tóc gọn gàng, vừa gọi cậu, vừa lay tay cậu.

Iori từ từ ngồi dậy, yên lặng nhìn Ukyo.

Ukyo rất tự nhiên múc ra chén cháo, sau đó dùng muỗng nhỏ nếm thử, cảm thấy đủ độ ấm, liền đưa tới bên miệng cậu.

Iori rũ mi, không nhìn anh, nhưng cũng mở miệng ăn cháo. Cháo nấu rất nhừ, cậu không cần nhai, chỉ cần nuốt luôn. Ukyo tiếp tục đút thêm một muỗng, rồi lại một muỗng… Cứ như vậy, một người đút, một người ăn, rất mau chén liền thấy đáy.

Ukyo vốn tính lấy thêm một chén, dù sao Iori đã hai ngày không ăn gì. Nhưng vừa xoay người, lại nghe Iori nói: “Không muốn ăn nữa”.

Ukyo cúi xuống, gật đầu, để chén lại trên bàn, sau lại lấy một ly nước ấm đưa cho Iori. Khi thấy Iori đã uống xong, mới ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, tay cầm một quyển sách, chậm rãi xem.

Iori thấy Ukyo không nói gì, cũng không nhìn cậu, trong lòng nhẹ nhàng không ít. Đúng là nên phối hợp với bọn họ một chút, sẽ không bị phiền, cảm giác cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Vậy nên Iori quyết định, về sau họ nghĩ muốn cậu làm gì, hay muốn cậu uống nước ăn cơm linh tinh, chỉ cần không quá phận, cậu sẽ phối hợp.

Hai anh em cứ như vậy mà yên lặng, một người xem sách, một người nhìn trần nhà đến xuất thần. Gần đây Iori ngủ quá nhiều, giờ không ngủ được, chỉ có thể nhìn trần nhà trắng tinh, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ gì hết. Dần dần… Lại chìm vào giấc ngủ.

Ukyo nâng mắt, thấy Iori đã ngủ rồi, cầm lấy sách, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đóng cửa phòng, anh tìm một y tá nhờ cô chú ý tình hình trong phòng, khi thấy đã ổn thoả liền nhanh chân đến thẳng văn phòng của Masaomi.

- “Anh Masaomi, rốt cuộc chuyện đã xảy ra với Iori vậy?” Vào phòng thấy bên trong chỉ có một mình Masaomi, nên Ukyo liền hỏi thẳng vấn đề.

Masaomi chưa trả lời mà hỏi: “Iori đã ăn gì chưa?”

Ukyo gật đầu đáp: “Đã ăn một chén cháo, nhưng lại không chịu ăn nữa”.

Masaomi nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Cuối cùng cũng ăn… Em không biết đâu, khi em vừa đi chưa lâu, Louis cho em ấy uống nước, nhưng vừa uống liền nôn ra, làm Louis vô cùng hoảng hốt…”.

Ukyo chần chờ, nói: “Lần này em ấy không có nôn… Có điều, ngoại trừ em ấy nói không muốn ăn nữa thì cái gì cũng không nói. Uống xong nước, thì lại ngây người nhìn trần nhà, sau đó ngủ”.

Masaomi gật đầu: “Iori… Khả năng mắc phải vấn đề tâm lý… Tóm lại, chúng ta cần quan sát em ấy cẩn thận hơn. Mấy ngày nữa, anh sẽ mời bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp xem cho Iori. Có điều, để không kí©h thí©ɧ em ấy, em coi như cái gì cũng không biết nhé?”

Ukyo sửng sốt, không tin tưởng nói: “Anh Masaomi, anh không lầm chứ?! Gần đây Iori em ấy đâu có ra ngoài…”

Sau Ukyo lại nghĩ đến cái gì, mở to mắt: “Nhắc đến, Iori gần đây ở nhà nhiều hơn bình thường… Hình như, ngoại trừ đến trường, cũng chỉ ở trong nhà…”

- “Sinh viên bình thường sao có thể giống Iori? Chỉ biết đến trường và về nhà!” Masaomi cũng nói.

- “Nói mới nhớ, từ trước đến giờ Iori chưa từng mang bạn đến nhà, cũng không ở trước mặt chúng ta nhắc đến một ai. Còn có, em ấy…” Ukyo đột nhiên nhớ ra rất nhiều vấn đề, nhỏ giọng, kể ra từng việc.

Thường ngày anh cũng không quá chú ý đến việc này, một là công việc anh rất bận, hai là anh nghĩ rằng Iori đã trưởng thành, còn là sinh viên, chắc hẳn cũng không cần anh quan tâm quá nhiều. Vì vậy anh giành hết sự quan tâm cho ba đứa Yusuke trở xuống.

Bây giờ anh mới phát hiện, Iori hầu như không có một người bạn nào! Ngày thường về đến nhà, cũng chỉ trở về phòng, trừ lúc ăn cơm hoặc tưới hoa, thì luôn ở trong phòng, càng không cần nói đến việc là cùng các anh em nói chuyện giao lưu…

Nghĩ càng nhiều, Ukyo trong lòng áp lực càng lớn, cũng càng tự trách. Anh là một người anh trai, lại vô trách nhiệm như vậy! Nếu anh sớm phát hiện tình trạng của Iori sẽ không trở nên như vậy?.

Masaomi trong lòng cũng không dễ chịu! Người ta đều nói anh cả như cha, ở gia đình Asahina không có cha. Vì vậy Masaomi rất sớm liền phải chăm sóc các em bằng cả hai vai trò, vừa là anh cả, vừa là cha. Qua nhiều năm, anh cho rằng mình đã làm rất tốt, chỉ là không nghĩ tới, Iori bởi vì sự sơ sẩy của anh mà…

- “Anh Masaomi… Chúng ta, nên làm sao bây giờ?” Ukyo mờ mịt hỏi. Anh so với Masaomi không nhỏ hơn bao nhiêu, từ nhỏ anh đã luôn quan tâm tới các em của mình như từ Subaru trở xuống. Nhưng mà…

Ha… Anh vẫn luôn cho rằng, bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ của một người anh hai, có thể coi là một người anh hoàn hảo…

Masaomi cũng không biết làm sao cho đúng, cũng không biết nên làm gì, mới có thể bù đắp… Nhưng bây giờ không phải lúc bọn họ không được thanh tỉnh! Anh lắc đầu, thật vất vả để bình tĩnh lại: “Anh trước mời vị bác sĩ kia lại xem cho Iori, xác định xem đây có phải bệnh tự kỷ hay không…”

- “Dù không phải bệnh tự kỷ, cũng có thể là chứng trầm cảm…” Ukyo thấp giọng nói.

Masaomi cười khổ, bây giờ có ai nói Iori tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh, có đánh chết anh cũng không tin! Ukyo nói không sai, dù không phải bệnh tự kỷ, cũng có thể là trầm cảm hoặc loại tâm lý khác…

- “Chăm sóc em ấy thật tốt…Có lẽ đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm được cho em ấy vào lúc này”.

…*…

Iori hoàn toàn không biết được cuộc thảo luận của hai anh em. Cậu mơ một giấc mộng, mơ thấy cậu đang đứng trước mộ Shiraishi Fuyuka - người đã từng thích, và đang có ý định đem Asahina Kaname - anh ba của cậu gϊếŧ chết!!! Mà cô em gái kế Asahina Ema, thì không hiểu tại sao chỉ đứng một bên quan sát…

Iori giật mình mở mắt, nhìn trần nhà, nhất thời thẫn thờ, cậu thiếu chút nữa gϊếŧ Kaname…

Cậu chầm chậm ngồi dậy, nâng tay trái che lại mặt. Giấc mộng quá chân thật… Giống như thật sự đã xảy ra chuyện này… Hệt như lời nói của Asahina Ema, cậu thật sự thiếu chút nữa gϊếŧ chết anh Kaname.

Iori lắc đầu, chỉ là một giấc mộng mà thôi… Cậu sống rất tốt, vì sao lại muốn gϊếŧ anh Kaname, lại ở ngay trước mộ Fuyuka! Chuyện này không bình thường! Ừm, nhất định là cậu vì lời nói của Asahina Ema mà bị ảnh hưởng, nên mới gặp giấc mộng như vậy…

Cho dù nói thế nào đi nữa, việc cậu rời khỏi nhà Asahina nhất định phải làm! Iori kiên định về quyết định của mình, cậu không thể ở nhà này lâu dài! Huống chi… Từ giờ đến ngày mà cô em gái kế vào nhà Asahina chỉ còn cách mấy ngày…

Nhưng mà cậu phải lấy lí do gì để rời nhà Asahina đây? Nếu cậu lỗ mãng rồi khỏi chắc chắn các anh em trong nhà sẽ không đồng ý! Mà cho dù bọn họ có đồng ý, nhưng cậu cũng không có tiền, không có bản lĩnh, ra ngoài chắc cũng không nuôi được bản thân…

Thực tế bây giờ, Iori không thể không suy nghĩ kĩ hơn.

Hay là cậu tạm nghỉ học? Hình như trước kia, cũng trong thời gian này… Không đúng, đúng hơn là mấy tháng sau, cậu cũng bị bắt nghỉ học. Có lẽ sau khi nghỉ học, cậu nên rời thành phố, sau đó vừa làm vừa du lịch khắp nơi?

Không được! Cậu hiểu rõ bản thân mình, cậu đã ở viện tâm thần lâu như vậy, cậu đã sớm không biết giao lưu với người bình thường như thế nào! Nhưng nếu không hiểu cách giao lưu với người khác, làm gì có ai nhận cậu, dù ở khách sạn rửa bát đĩa cũng không được!

Quả thật, nếu biết sớm xảy ra chuyện này, cậu đã học một nghề nào đó thật tốt rồi.

Iori buồn rầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, cậu cảm thấy mình thật sự bị cả thế giới vứt bỏ.

Căn bệnh khiến cậu vào viện tâm thần cũng không phải nặng, ít nhất vẫn có thể giải thích cho mấy đứa nhóc bình thường hiểu, chỉ là… Sao cậu cảm thấy sự ác ý sâu sắc từ vũ trụ đặt lên người cậu vậy.

Này không được, kia cũng không được, không lẽ cậu thật sự phải ở lại nhà Asahina, mỗi ngày gặp những anh em không muốn chạm mặt sao?

Đợi đến khi Asahina Ema vào nhà, cậu lại phải thấy các anh em đều vây quanh cô gái kia, vứt bỏ tôn nghiêm, đấu đá để kiếm chút tình cảm của em gái như những chú chó vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân sao?

Sau đó, cậu sẽ giống như kiếp đầu, không hiểu tại sao bị cuốn vào, sau lại lại không hiểu vì sao chết đi. Hay là giống kiếp hai, bị coi là bệnh tâm thần, rồi lại bị tống vào viện tâm thần?

Tuy nói ở kiếp đầu cậu bị tai nạn xe, nhưng cũng không thể tính là tai nạn ngoài ý muốn. Vì lúc ấy cậu đang chuẩn bị qua đường, nhưng không biết vì sao, sau lưng như bị đẩy một cái, sau đó xe tải lao qua trực tiếp cán cậu tan xương nát thịt… Rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay có người muốn cậu chết, cậu vẫn không quá rõ ràng.

Ừm, hay là cậu bắt đầu học làm người bình thường?! Iori sờ sờ cằm, nhưng như thế nào mới là người bình thường?

Tới giờ cơm liền ngoan ngoãn ăn cơm, nên ngủ thì ngoan ngoãn ngủ, trên mặt không màu mè, nói chuyện không quá xốc nổi… Chắc là vậy nhỉ?

Iori lắc đầu, sau đó cho mình một cái tát. Thật là, bản thân cậu vốn chính là người bình thường! Còn tự cho rằng mình không bình thường, như vậy chính cậu mới không bình thường!

Vậy nên, cậu chỉ cần lo cho chính mình, quan trọng điểm là cách Asahina Ema và các anh em xa một chút, rồi lại xa một chút… Sau đó nhân cơ hội rời đi, như vậy là được rồi!

Có điều, đầu tiên cậu cần kiếm được tiền! Cậu hai đời trước khi chết đều làm sinh viên, làm sao để học kiếm tiền được?

…_________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…