Chương 49:

Cùng ngày, Iori và Hikaru ra ngoài sớm. Không đề cập tới, bởi vì Iori rời đi, Kaname bị mọi người vây quanh, sau khi Hikaru và Iori ra cửa, đầu tiên là đi đến công ty chi nhánh tìm Yuuki, sau đó mới do Yuuki dẫn đi gặp người phụ trách nhà máy hiệu buôn.

Gặp mặt, Iori cũng chỉ nhìn người phụ trách cười nhàn nhạt, cũng không nói chuyện. Hai năm qua, đã gặp rất nhiều tình huống như vậy, bạn đầu, mỗi lần gặp người xa lạ Iori đều sẽ cúi đầu, đến bây giờ dù gặp người xa lạ, chỉ cần muốn cười, không cần miễn cưỡng vẫn có thể cười, hơn nữa lại cười đến vô cùng tự nhiên tươi mát, trong đó phải đợi người không biết ra bao nhiêu lực, đã chết bao nhiêu tế bào não! Nhưng điều này rất đáng giá, tốt xấu bây giờ, chỉ cần Iori không phải một lúc gặp quá nhiều người, nếu không đều có thể cười nói.

Thật ra, khi Iori không cười, liền có một nét u buồn mà lại có khí chất tươi mát, làm người ta nhịn không được mà muốn đối xử tốt với cậu, muốn cậu cười một cái… Mà từ khi gặp mặt nhiều người nói trung, sau khi Iori học được cách giả cười, càng là… Nói thế nào nhỉ, nếu nói không cười, không nói, thì Iori là cao lãnh u buồn thanh liên, còn nếu cười, thì Iori chính là cười đến chất phác tự nhiên, thanh thuần như đoá bách hợp. Khiến người muốn tới gần, nhưng lại cảm giác không thể nào xuống tay, làm đáy lòng mỗi người cảm thấy thân thiết ôn nhu.

Này không, người phụ trách thấy Iori ở trước mặt hắn cười đến ôn nhu, nói chuyện cũng nhỏ giọng ôn nhu thật sự, trong lòng tức khắc có chút xao động, dù sao trong vòng nam và nam này, rất thường thấy. Có điều, người này là bạn anh Yuuki mang đến, nhưng thật ra không tốt xuống tay… Nhưng là, nếu để người này phát ngôn cho sản phẩm công ty họ thì sao? Ha hả… Dù sao người này lớn lên đẹp, nghe nói cũng có chút danh tiếng người mẫu, chẳng qua danh tiếng tạm thời chưa truyền tới Nhật Bản. Bởi vậy, nếu nghiêm túc so sánh, giá cả lại ổn rất nhiều, so với vị Asakura Fuuto với giá trên trời kia, thì người trước mắt mới là lựa chọn tốt nhất cho bọn họ không phải sao?

Vì thế, mảng quảng cáo này, Iori gần như không phí quá nhiều sức lực đã bắt được. Sau khi bắt được, cùng người phụ trách lên tiếng chào hỏi, Iori đi theo Hikaru và Yuuki đi công ty chi nhánh. Có điều, gara vừa chuyển xe thì Yuuki có điện thoại, không chú ý liền đυ.ng vào chiếc xe khác.

Nói là đυ.ng, nhưng thật ra có chút khuếch đại, cùng lắm chỉ cọ xát một chút. Ít nhất mọi người đều không có việc gì, xe phỏng chừng cũng chỉ trầy xước một chút. Yuuki vội vàng xuống xe, đi đến chỗ hai xe va chạm nhìn xem, ngoài trừ nơi này bị trầy một chút, cái khác cũng không có gì. Yuuki nhẹ nhàng thở ra, ngược lại đi qua đi gõ cửa xe đối phương. Cửa sổ xe hạ xuống, Yuuki đứng cười nói gì đó với người bên trong, sau đó người trên xe đi xuống.

Iori và Hikaru mở lớn đôi mắt, sau đó nhìn nhau. Vừa mới đoạt tài nguyên của Fuuto, trong nháy mắt lại gặp gỡ đối phương, sao trùng hợp quá vậy?!

Bên này, Iori và Hikaru mỗi người kinh ngạc, bên ngoài Fuuto lại là lạnh mặt, không biết nói Yuuki cái gì, liền thấy sắc mặt Yuuki tối lại, có chút kích động cãi lại. Kết quả Fuuto vẫn rất bình tĩnh, lãnh đạm nói vài câu, làm Yuuki tức giận từ đen mặt đến hồng. Thấy hai người muốn động tay, Hikaru bất đắc dĩ thở dài, liền xuống xe, hướng Fuuto vẫy tay: “Này, thiếu niên, hai năm không gặp, bản lĩnh độc miệng càng lớn a!”

Fuuto kinh ngạc nhìn Hikaru dựa lên cửa xe, nhất thời quên nói chuyện. Đến khi Yuuki nhìn Hikaru nói: “Hikaru, cậu biết vị Asakura này à?”

Hikaru cười tủm tỉm nói: “Biết a, chúng ta từ khi ra đời đã có giao tình. Ừm, thiếu niên, muốn cùng chúng ta tìm một chỗ tâm sự không?”

Fuuto nhấp khẩn miệng, một lát sau mới thấp giọng hỏi: “Anh Iori… Đã trở lại?”

Hikaru nhướng mày, gật đầu nói: “Đang ở trong xe, bọn anh đang định tìm một chỗ ăn cơm, đi cùng không?”

Fuuto có chút do dự, nhưng ba giây sau vẫn gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói: “Em biết có một nhà hàng cách đây không xa, đồ vật đều khá tốt, em dẫn đường, các anh theo kịp đi”.

Hikaru cười cười, hướng Yuuki vẫy tay, sắc mặt Yuuki tối tăm trở lại xe, sau đó lái xe đuổi kịp Fuuto.

Xe ngừng ở một nhà ăn. Mọi người xuống xe. Mà Fuuto vừa thấy Iori xuống xe, đầu tiên là mắt đỏ lên, tiếp theo lại đột nhiên xông, giống như một đứa trẻ ôm lấy Iori. Thân thể Iori theo bản năng cứng lại, ngay sau đó đưa tay dùng sức đẩy Fuuto ra, sau đó lạnh lùng nói: “Em đã lớn, đừng giống đứa trẻ như thế!”

Hikaru giật giật khóe miệng, nói Iori, nếu lúc nói lời này, em đừng bất an mà nắm lấy vạt áo anh, thì anh có thể tin a!

Fuuto có chút chật vật mà hung hăng xoa xoa đôi mắt, sau đó hồng hốc mắt ngẩng đầu nhìn về phía Iori, khí thế kiêu ngạo ngày xưa không còn, mà ngược lại là vẻ mặt giống như cô vợ nhỏ, mím môi, thật cẩn thận nắm lấy tay Iori. Iori lại không chút nghĩ ngợi liền đẩy ra, vì thế bạn nhỏ Fuuto cảm giác cả người đều không tốt!

Hai năm nay, biểu tình trên mặt cậu rất có tiền đồ, nhưng đâu ai biết trong lòng cậu thật sự có vết thương, đã hư thối! Mà vết thương này, tên là Asahina Iori. Fuuto tự nhận, bản thân cậu rất độc miệng, lại ích kỷ, nhưng không đại biểu cho việc cậu không coi trọng người nhà, gặp chuyện cũng có thể ổn trọng bình tĩnh xử lý. Nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, lối suy nghĩ chưa thành thục, hơn nữa tính cách của cậu vốn có chút cực đoan, bởi vậy càng chịu không nổi đả kích.

Hai năm trước, sau khi mơ thấy Iori tự sát, và các anh em suy đoán có thể đã sống lại, làm cậu rất khó có thể tiếp thu! Bởi vậy, cậu thật sự chịu không nổi, liền rời đi, muốn ở bên ngoài, cẩn thận suy nghĩ một chút. Chẳng qua, cậu không nghĩ tới, từ ngày đó trở đi, gần như đêm nào, cậu đều mơ thấy anh Iori.

Có Asahina Ema khi dễ anh Iori, cô ta hãm hại anh Iori, cũng có bọn họ hiểu lầm anh Iori… Giấc mông không có nối liền, khi thì còn nhỏ, khi thì lại là anh Iori vào viện tâm thần, khi thì Asahina Ema mới vào nhà bọn họ… Nhưng mặc kệ là thời gian nào trong mơ, đều khiến Fuuto bị đả kích rất lớn.

Cậu chưa bao giờ biết, có một ngày cậu vậy mà lại thờ ơ lạnh nhạt với anh em ruột của mình, khi bị người ngoài bắt nạt. Cũng chưa bao giờ biết, sẽ có một ngày, cậu lại vì một người ngoài mà nói lời ác độc với anh em ruột của mình, thậm chí còn muốn động tay.

Giằng có thật lâu trong mộng, lâu đến mức khiến tinh thần Fuuto muốn điên mất. Một đoạn thời gian đó, cậu xin phép công ty nghỉ bệnh gần hai tháng, bởi vì suốt đêm cậu cũng không dám ngủ, dù ngủ rồi cũng đặc biệt dễ dàng bừng tỉnh, thời gian dài thân thể cậu cũng chịu không nổi, nên ngã bệnh. Công ty nhìn bộ dạng đó của cậu, cũng có chút lo lắng sẽ truyền ra nhưng lời đồn không tốt, như là công ty bọn họ quá áp bức nghệ sĩ. Bởi vậy, không cần Fuuto lên tiếng, liền dứt khoát cho phép Fuuto nghỉ.

Trong hai tháng đó, Fuuto vẫn luôn sống tại Ý. Chỉ là cậu vẫn luôn không có đi tìm anh Iori, cũng có đi đi tìm Hikaru. Ngoại trừ quản lý của cậu, không có ai biết cậu đi Ý. Đến kỳ nghỉ kết thúc, cảm xúc của Fuuto được điều chỉnh tốt hơn. Sắp phải về nước, rốt cuộc cậu nhịn không được mà kén chạy đến chỗ ở của Hikaru, kết quả ấn chuông cửa thật lâu, nhưng không có người tới mở cửa. Fuuto không cam lòng, nghĩ muốn ôm cây đợi thỏ, vào trong xe taxi chờ đợi.

Không lâu sau, cậu nhìn thấy anh Hikaru mang theo anh Iori trở về nhà, hai người cười cười nói nói. Nói đúng hơn, chỉ có anh Hikaru đang nói cười, còn anh Iori nhà cậu thì không có cảm xúc gì, lâu lâu sẽ đáp một tiếng. Fuuto cẩn thận quan sát anh Iori một chút, nhận ra anh ấy gầy, thật sự rất gầy, gương mặt đều có chút hóp vào! Lúc ấy trong lòng cậu rất khó chịu, đau đến lợi hại, đặc biệt nghĩ chạy đến trước mặt anh Hikaru và anh Iori, chất vấn anh Hikaru tại sao để anh Iori gầy như vậy, có phải anh Hikaru vốn không thể chăm sóc anh Iori?! Nếu anh Hikaru thật sự không thể chăm sóc anh Iori, vậy để cậu chăm sóc anh Iori đi! Cậu mặc kệ có hiệp nghị gì hay không, chỉ biết cậu không thể trơ mắt nhìn anh Iori nhà họ chịu ủy khuất!

Chẳng qua, cậu vừa định mở cửa xe, lại nhìn thấy anh Hikaru ngồi xổm xuống! Giúp đỡ anh Iori cột chắc lại dây giày bị tuột, sau đó mỉm cười xoa đầu anh Iori, không biết nói gì, lại khiến anh Iori cười, tuy rằng nụ cười nhạt, nhưng lại rất chân thật…

Fuuto có chút hoảng thần, biết rằng anh Iori từ khi bị bệnh đến nay, cậu trước nay chưa thấy anh Iori cười qua, dù chỉ là nụ cười nhỏ.

Cho dù tính luôn việc có cười, cũng làm cậu có cảm giác được, nụ cười không có chút chân thật nào.

Rời nhà Asahina, rời xa cả nhà, anh Iori sẽ vui vẻ như sao? Trong lòng Fuuto rất đau, rất khó chịu, cảm giác sức lực như cạn kiệt. Cậu thấp giọng nói tài xế đến sân bay, đem đầu dựa vào cửa sổ xe, nước mắt yên lặng theo gương mặt, chảy trên cửa sổ xe, lưu lại một vệt nước rõ ràng.

Từ lúc đó, cậu thu tâm, bắt đầu lao vào công tác. Không nói, trước kia là chơi đùa tâm tính biến đổi, nhưng thật ra cảm giác đã học được rất nhiều, từ kỹ thuật diễn, đến ca xướng, cậu cảm giác đều tăng lên rất nhiều. Mà danh tiếng cũng nổi lên rất nhiều…

Vốn dĩ, gần đây cậu vẫn luôn do dự, có nên về nhà không. Nhưng trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn là không dám, không dám đối mặt với ánh mắt chán ghét của anh Iori nhà cậu, không dám đối mặt với cảnh tượng anh Iori ảm đạm chết đi trong mộng, không dám đối mặt…

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến, thì ra bản thân mình lại là kẻ nhát gan. Nhưng cậu nhát gan như vậy, hết cách. Chẳng qua, luôn cho rằng bản thân cần ít thời gian, điều chỉnh tốt tâm tình mới có thể gặp người, lúc này lại ở nơi này gặp được, thật sự làm Fuuto ngoài dự đoán, cũng có chút trở tay không kịp, luống cuống tay chân.

Cậu trộm nhìn anh Iori, đôi mắt không có cảm tình, không thể nhịn xuống, lại lần nữa đỏ hốc mắt: “Anh Iori, anh đừng chán ghét em…”

Iori khó hiểu được nhìn cậu một cái, hỏi: “Vì sao phải chán ghét em?” Fuuto một không thiếu tiền cậu, hai, ngoại trừ đời trước mắng quá cậu vài câu, thì hình như không có gì mà. Đời trước và đời này, Iori dùng hai năm thời gian mới cẩn thận suy nghĩ, đều không giống nhau. Đời trước là đời trước, đời này là đời này. Ít nhất, sinh hoạt của cậu không giống nhau, các anh em bên cạnh cũng không giống nhau lắm. Ít nhất, mọi người đều sẽ không vì Asahina Ema mà đối phó cậu…

Có điều, bảo cậu tiếp thu các anh em, Iori tự nhận, cậu vẫn làm không được. Ngoại trừ Hikaru, hai năm tới vẫn bên cạnh, chăm sóc cậu, thì các anh em còn lại, thật lòng Iori vẫn chưa có biện pháp tiếp thu.

Fuuto thấp giọng nói: “Rất xin lỗi……”

Rất xin lỗi, ở trong mộng mắng anh. Rất xin lỗi, ở trong mộng hiểu lầm anh. Rất xin lỗi, ở trong mộng cùng cả nhà ép anh vào viện tâm thần. Rất xin lỗi, ở trong mộng thẳng đến khi anh mất mới nhớ tới sự tồn tại của anh. Rất xin lỗi… Ngoài đời thật, vẫn không có thể chăm sóc anh, bảo vệ anh…

Iori thật sự không rõ tại sao Fuuto lại xin lỗi, càng không rõ vì sao Fuuto lại khóc, vì thế cậu quay đầu nhìn Hikaru. Hikaru nhìn cậu hơi hơi mỉm cười, sau đó một tay kéo Fuuto, một tay kéo cậu đi vào tiệm cơm: “Bọn anh đều đói chết rồi, em muốn khóc thì ăn xong tồi khóc, lúc đó mới có sức lực”.

Ba người vào phòng ăn, Hikaru bình tĩnh lấy chút đồ ăn, trầm mặc từ từ ăn. Yuuki vừa ăn, vừa tò mò nhìn Fuuto, rồi lại nhìn Iori. Cái tên đại minh tinh vốn dĩ rõ ràng là muốn cùng anh cãi nhau, nhưng vừa thấy Hikaru, liền lập tức bình tĩnh. Vừa nhìn thấy Iori thì càng kỳ quái hơn, giống như cô vợ nhỏ vậy!

Này… Chẳng lẽ nói, vị đại minh tinh này và Iori trước kia từng yêu nhau? Sau lại vì có danh tiếng nên vứt bỏ Iori, khiến Iori khổ sở thương tâm, mắc bệnh trầm cảm, sau đó tiều tụy đi nước ngoài, đến hai năm sau mới nhận lời về nước? Không đúng, nếu là như vậy, thì khi Iori gặp vị đại minh tinh này, không phải nên hận đến ngứa răng sao? Còn có vị đại minh tinh này, không phải nên thấy Iori và làm như không quen biết sao? Hay là nói, bây giờ vị đại minh tinh đã hối hận, muốn quay lại với Iori, mà Iori đã sớm nản lòng, hoàn toàn muốn cắt đứt với người trước mặt…

Tha thứ cho Yuuki ngày càng não bổ quá mức, gần đây Vinson nhà anh rất thích xem phim luân lý báo thù gia đình, anh cũng xem một ít, xem nhiều liền nhịn không được não bổ……

Iori, Hikaru và Fuuto hoàn toàn không biết Yuuki não bổ, Hikaru chỉ lo gắp đồ ăn cho Iori, sau đó tự mình ăn cơm, Fuuto chỉ lo vừa ăn, vừa nhìn trộm Iori, Iori chỉ lo ăn… Khụ, Fuuto tỏ vẻ, tay ngứa ngáy muốn gắp đồ ăn cho anh Iori, nhưng lại sợ anh Iori không chịu ăn thì phải làm sao đây! Ó╭╮Ò

Bữa cơm này, ngoại trừ Hikaru và Iori là ăn thật sự, thì hai người còn lại cũng không ăn nhiều.

Chờ Iori ăn uống no nê, sau đó trái cây và trà hạ nhiệt được mang đến, Iori đang muốn hỏi Fuuto gần như đang nhìn chằm chằm mình muốn nói gì, lại nghe điện thoại của Fuuto vừa vặn vang lên.

___________

[Kỳ Thanh]: Ay za, cuối cùng cũng đi hơn nửa đoạn đường rồi a!