Chương 7:

Chương 7:

Iori không để ý tới anh, Kaname cảm thấy bị tổn thương. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ bị người khác, đặc biệt là anh em trong nhà bỏ lơ a. Có điều nhớ đến tình trạng hiện tại của Iori, nhưng vì tâm lý thừa nhận cao, nên anh rất nhanh điều chỉnh tốt.

“Iori, em xem món cà tím xào ăn rất ngon, ăn kèm với cháo rất vừa vặn. Em nếm thử đi…” Kaname vừa nói, vừa gắp cà tím cho Iori.

Iori không nói không rằng gắp lấy ăn luôn. Kaname thấy vậy, nụ cười cũng tươi hơn chút, sau đó liên tục gắp cho Iori vài món khác, Iori không bỏ vẫn nhận ăn.

Kaname nghĩ rằng đây có thể là hiện tượng tốt, nhưng Ukyo đứng ở bên cạnh nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh nghĩ, sau đó quay sang Kaname “Kaname, em qua đây giúp anh cầm ít đồ”.

Kaname đang hăng say gắp đồ ăn cho Iori, có chút không muốn. Nhưng sắc mặt Ukyo không dễ nhìn, lại nhớ Ukyo mà giận sẽ cầm chảo đánh người vô cùng khủng bố, không tình nguyện đi qua.

Hai người đến phòng bếp, Kaname hỏi: “Anh Ukyo, tự nhiên anh kêu em qua đây làm gì?”

Ukyo bảo Kaname yên lặng, sau đó chỉ vào Iori, bảo cậu nhìn xem. Kaname nghi hoặc nhìn qua, lại chỉ thấy Iori cúi đầu, yên lặng ăn chén cháo. Anh quay đầu, nhìn Ukyo không rõ nguyên do.

“Chúng ta ở đây quan sát em ấy một chút, năm phút sau hẵng ra ngoài”.

Kaname có chút mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn về phía Iori. Năm phút đã qua, Iori vẫn cúi đầu, ăn cháo. Nhưng vẻ mặt Kaname cùng Ukyo nghiêm trọng.

“Iori… Em ấy hoàn toàn không gắp đồ ăn!” Kaname gian nan nói.

Ukyo gật đầu, cười khổ: “Lúc trước còn ở bệnh viện, anh cảm thấy có chút kỳ quái, vì mỗi khi mang cháo cho Iori, anh đều sẽ thuận tiện mang một ít đồ ăn kèm, nhưng Iori đều không đυ.ng tới. Lúc ấy anh còn tưởng rằng, Iori không thích ăn những món đó, nên liên tục thay đổi vài món, là bởi vì Iori không thích ăn những cái đó ăn sáng, nhưng Iori giống nhau đều không ăn”.

Kaname cười khổ: “Bây giờ trước mặt có tới bốn năm món đồ ăn khác nhau, còn có món cà tím xào mà em ấy thích nhất, mà bây giờ… Ngoại trừ những món em gắp cho ấy, chính em ấy cũng không gắp cái gì!”.

“Không chỉ như vậy, em có thấy, động tác ăn của em ấy rất máy móc. Thời gian múc cháo đều có khoảng cách nhất định, đều không sai biệt lắm!”.

“Hình như là…” Kaname nhăn mày thành chữ Xuyên…

Hai anh em nhỏ giọng nói với nhau vài câu, sau đó mới chậm rãi ra ngoài.

“Iori, em không ăn thêm đồ ăn kèm sao? Vừa rồi còn ăn rất nhiều mà?” Kaname đi ra, giống như vô tình nói Iori.

Iori trong lòng xem thường Kaname, rõ ràng cháo đã rất vừa miệng, còn cho nhiều đồ ăn kèm như vậy, cậu không ăn cũng không có lạ! Hơn nữa, khi còn ở viện tâm thần cậu thường xuyên không cướp đồ ăn, hoặc đồ ăn cũng bị người bệnh khác cướp đi, nên hay ăn cơm trắng, đã hình thành thói quen.

“Iori à…” Kaname cười tính nói điều gì, Iori không muốn nghe, nhanh chóng ăn xong miếng cháo cuối cùng, không nhai trực tiếp nuốt luôn, liền buông chén, đi thẳng lên phòng.

Kaname ngơ ngác nhìn bóng lưng Iori, thẫn thờ một lúc thật lâu.

“Được rồi, Kaname, hãy để Iori và chính em một chút thời gian…” Ukyo thu dọn chén đũa, nói: “Cháo sắp nguội rồi, em cũng ăn nhanh đi”.

Kaname cười khổ, anh chẳng có tâm trạng ăn uống…

Iori về phòng, trực tiếp khoá cửa phòng cẩn thận, nhưng lại không yên tâm, mang tủ đầu giường gần cửa đổ chặn ngang cửa phòng. Đây là thói quen khi cậu ở viện tâm thần, lúc đầu là vì phòng ngừa người bệnh tâm thần nửa đêm đột nhiên chạy đến phòng cậu bò lên giường, sau đó cũng quen dần dần đi. Cho nên, dù trong lòng biết rõ ở nhà Asahina rất an toàn, nhưng cậu vẫn không thể khống chế được mà tự đem mình khoá kín.

Nghĩ một lúc, Iori đi đến cửa sổ, thả rèm cửa sổ xuống. Như vậy cảm giác căng thẳng mới nguôi đi, rưả mặt xong liền lên giường nằm, ngủ say.

Ngày hôm sau, Ukyo lên lầu kêu Iori dậy ăn sáng, nhưng gọi mấy lần đều không ai trả lời, mà cửa phòng cũng khoá chặt. Nhớ đến tình trạng tâm lý của Iori, anh hoảng, chạy xuống lầu lấy chìa khoá.

“Anh Ukyo, làm sao vậy? Iori có phải…” Rất hiếm khi thấy sự hoảng loạn của Ukyo, các anh em nói thẳng hoài nghi.

Ukyo vừa chạy vừa nói: “Iori khóa cửa phòng, gọi cũng không trả lời!” Nói xong anh mang theo chìa khóa dự phòng, đi đến cửa phòng Iori.

Bọn họ nghe xong, không thèm lo bữa sáng, mà cìng Ukyo đến phòng Iori. Khi bọn họ đi đến vừa vặn được “Răng rắc” một tiếng, khoá cửa đã được Ukyo mở ra.

Ukyo đẩy cửa, nhưng cửa lại không nhúc nhích. Trong lòng anh bất an dâng cao, lại nhớ trên TV thường nhắc những người mắc bệnh tâm lý, thường rất hay nghĩ cách hại chính mình. Trên mặt bình tĩnh chuyển sang dữ tợn.

“Kaname, Tsubaki, Azusa, các em lại đây giúp anh phá cánh cửa này! Louis, em gọi điện thoại cho anh Masaomi, nói cho anh ấy là Iori tự nhốt mình trong phòng khoá cửa, rất có thể sẽ lại tự sát!”.

Các anh em biết việc này rất nghiêm trọng, nhanh chóng làm theo Ukyo phân phó.

“Ba, hai, một, vào!” Họ dùng sức đập vào cửa phòng, nghe bên trong “Rầm” một tiếng, cửa mở.

Đám người Ukyo vội đẩy cửa đi vào, ngạc nhiên nhìn ngăn tủ ngã trên mặt đất, đồ vật từ ngăn tủ rơi ra khắp nơi. Họ nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng tìm Iori, rất nhanh tầm mắt rơi trên giường thấy Iori nhô lên ở trong chăn.

Yusuke chạy tới, nhưng không dám vén chăn lên, cậu sợ khi vén sẽ thấy cảnh tượng không thể thừa nhận, nên chỉ có thể lúng túng nhìn các anh lớn.

Ukyo hít sâu, sau đó cẩn thận vén chăn lên. Sau đó họ nhìn thấy người trong chăn đang cuộn tròn người, nhắm chặt mắt, chưa tỉnh lại!

Ukyo không yên tâm, cùng Louis hai người duỗi tay cẩn thận kéo ra tay chân Iori, đưa tay lên mũi xác định còn thở… Đến khi không phát hiện có vết thương trên người Iori, mới an tâm. Nhưng ngay sau đó Azusa nhíu mày nói: “Chúng ta vật lộn em ấy như vậy, tại sao Iori vẫn không tỉnh?!”.

Nghe anh hỏi như vậy, mấy anh em mới phát hiện không hợp lý! Iori không phải ngủ quá sâu sao!

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, Masaomi nhanh chân đi vào, nôn nóng hỏi: “Iori thế nào?”

Anh vừa mới ra cửa đến bệnh viện không lâu liền nhận được cuộc gọi như vậy! Vì vậy anh bỏ chuyện bệnh viện sáng một bên, đi thẳng về nhà. Công việc mãi mãi không quan trọng bằng người nhà.

“Thân thể anh ấy có lẽ không sao, nhưng bọn em có đánh thức vật lộn thế nào, anh ấy cũng không tỉnh” Yusuke một bên nói, một bên nhường vị trí để Masaomi kiểm tra cho Iori.

Masaomi đi đến đầu giường Iori, đầu tiên là nhẹ giọng gọi, lại dùng tay mở mí mắt Iori kiểm tra, phát hiện Iori quả nhiên không tỉnh! “Chuẩn bị tới bệnh viện. Ukyo, lát em lái xe! Tsubaki, Azusa, Louis, các em cũng đi làm đi. Kaname, em đưa Wataru đi học. Yusuke và Subaru, hai đứa cũng đi học đi”.

“Vâng!” Các anh em được kêu tên đều đồng thanh trả lời, sau đó từng người làm việc của mình. Anh Masaomi là anh cả, nếu bị chọc giận, họ sẽ rất thảm! Hơn nữa, họ cũng biết việc họ có thể làm, chính là nghe lời anh Masaomi. Nếu không, chỉ khiến anh Masaomi thêm phiền!

Iori cảm thấy cậu có một giấc ngủ sâu vô cùng thoải mái, tỉnh dậy thấy mình đang ở trong xe đang chạy, hơn nữa còn bị anh Masaomi ôm!!

Cậu giãy giụa, quên mất trong xe vốn không lớn, tuy tránh được, nhưng lại không giữ vững liền ngã xuống.

Ukyo nhìn thấy cảnh này qua kính chiếu hậu, vội dừng xe bên đường. Đến đây Iori đã được Masaomi nâng dậy.

“Iori thế nào rồi?” Ukyo liền chồm người ra phía sau, thấy Iori được Masaomi nâng dậy, trên trán sưng đỏ một mảng, còn vương ít tơ máu!

“Ukyo, lái xe đến bệnh viện nhanh lên!” Masaomi một bên nói, một bên lấy ra băng cá nhân xé mở dán lên trán Iori. Mà Iori, lúc này đầu óc cậu có chút say xe, không biết tại sao mình bị đυ.ng đầu, cũng không biết một bên thái dương đã sưng đỏ.

Nhưng mà cậu chậm chạp không phản ứng lại, nên Masaomi không quá khó khăn dán cho cậu. Dán xong, Masaomi không dám tiếp tục ôm Iori, ấn Iori ngồi ở bên cạnh, thắt đai an toàn cho cậu.

Ukyo thấy cậu đã chuẩn bị tốt, liền khởi động xe, chỉnh số cao nhất, mặc kệ cảnh sát, phóng với tốc độ cao.

Không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng cũng tới bệnh viện. Iori lúc này cũng đã phục hồi tinh thần. Cậu nhìn bệnh viện trước mắt thật quen mắt, có chút cạn lời. Rõ ràng hôm qua mới vừa rời đi, tại sao hôm nay lại phải ở đây nữa?! Lần này cậu vào đây vì lí do gì? Cậu nhớ rõ khoa thần kinh ở đây rất không tốt!

Masaomi và Không cho cậu cơ hôi suy nghĩ, trực tiếp đưa Iori đi chụp CT não, kiểm tra đủ thứ, sau đó nhờ bác sĩ băng lại vết thương trên đầu Iori. Toàn bộ quá trình, Iori vô cùng phối hợp, nhưng thật ra cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, đại não chưa hoạt động lại mà thôi. Mà tính luôn việc cậu tỉnh táo, vì không muốn bị làm phiền, cậu vẫn sẽ vô cùng phối hợp.

Làm xong mọi thứ, Masaomi ở lại bệnh viện đi làm, tiện chờ kết quả, còn Ukyo đưa Iori về nhà.

“Em muốn ăn gì không?” Ukyo vừa mở cửa vừa hỏi Iori.

Iori chưa trả lời, bụng cậu đã phát ra âm thanh: “Ọt…ọt…”

Iori che lại bụng, lòng tự trọng dâng lên, trên mặt mang theo nét chán ghét được thay bằng khuôn mặt ửng hồng!

Ukyo nhếch lên khoé miệng, mấy ngày nay tâm tình mờ mịt cũng chuyển biến tốt đẹp. Nhưng anh không dám ở trước mặt Iori cười to, lỡ như Iori tức giận, bỏ bữa, thì anh sẽ hối hận chết mất! Cho nên anh không nói gì, đổ ra ly sữa bò nhét vào tay Iori, sau đó làm một chút đồ ăn.

Iori cầm cái ly, ngồi trên sô pha, nhìn cuốn tạp chí trước mắt ngây người.

Chờ Ukyo đem đồ ăn ra, phát hiện Iori cầm cái ly không, nhìn bìa tạp chí thất thần. Anh nhìn thấy trên bìa có hình Fuuto. Cẩn thận hỏi: “Iori, em nhớ Fuuto à?”

Iori khôi phục tinh thần, cười lạnh. Asahina Fuuto? Cậu vĩnh viễn quên không được, người đẩy cậu ra, nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét như nhìn con vi khuẩn ghê tởm, nói: “Asahina Iori, anh tránh xa Ema ra một chút! Anh sẽ gây tổn thương cho chị ấy!”