Chương 4: Khởi sắc 1

Mở quán ngày thứ ba, Thụy Tuyết tới quầy hàng chưa bao lâu, Tô Tú hưng phấn chạy tới vẫy tờ tiền nói: "Bà chủ, sáu bát sủi cảo tôm, mang đi!"

Thụy Tuyết vô tội xòe tay ra: “Nhưng tổng cộng chỉ có năm bát thôi.”

Tô Tú sửng sốt, không thể tin được: "Cô một ngày chỉ bán năm bát sủi cảo?"

"Quầy hàng vừa mới khai trương, không có nhiều khách hàng, nếu làm nhiều sẽ không thể bán hết." Thụy Tuyết giải thích.

Tô Tú gãi gãi da đầu, trong lòng có chút phiền muộn, nghĩ nghĩ mới nói: "Được, vậy tôi lấy cả năm bát."

"Được rồi." Thụy Tuyết bắt đầu đóng gói.

Tô Tú đứng ở bên cạnh, vừa chờ vừa nói: "Bà chủ, cô chuẩn bị quá ít sủi cảo, đồ ăn ngon như vậy, nhất định sẽ bán rất tốt, làm nhiều một chút đi. Giống như quản lý của chúng tôi đãi khách, cần sáu bát một lúc, căn bản không đủ!"

Thụy Tuyết trả lời: "Tôi trước tiên phải xem xét tình hình bán hàng mấy ngày nay rồi mới quyết định."

"Tôi nhất định sẽ đến ủng hộ thường xuyên!" Tô Tú cười đồng ý.

Thụy Tuyết cảm thấy được an ủi đôi chút, mơ hồ có ảo giác rằng mình sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Tô Tú ở bên cạnh không ngừng nói chuyện, tựa hồ rất hưng phấn nói: "Hôm qua tôi ăn sủi cảo ở chỗ cô, sau khi trở về liền nhớ đến nó cả đêm. Hương vị thật tuyệt vời, càng ăn lại càng muốn ăn thêm."

"Tôm trong sủi cảo siêu to, ăn rất tươi, còn có chút ngọt. Bà chủ mua nguyên liệu ở đâu vậy? Nghe nói ở nước ngoài có tôm ngọt to bằng lòng bàn tay, có phải cùng một loại hay không?"

“Nói đến cũng kỳ quái, sủi cảo tôi mua ở nhà người khác đều là bánh mới nấu, bởi vì sợ ngâm lâu, vỏ sủi cảo sẽ bị nát vụn. Nhưng nhìn thấy bánh của cô, sủi cảo vẫn ngâm trong nước canh, thời điểm ăn vào còn rất dai, có phải có bí quyết gì không?"

Thụy Tuyết mới đầu chỉ cười không nói. Chờ khi nghe thấy Tô Tú nói vỏ sủi cảo ngâm trong súp lâu sẽ bị nát, cô rõ ràng đã giật mình, mồ hôi đổ dữ dội.

Khi nấu sủi cảo, cô luôn sử dụng nước Linh Tuyền. Vì vậy dù cho ngâm trong nước súp mấy năm, sủi cảo cũng sẽ không bị nát. Từ nhỏ đến lớn cô đều nghĩ như vậy, trăm triệu lần không nghĩ tới cái gọi là lẽ thường của công chúng lại rất khác với nhận thức của cô.

Thụy Tuyết vẻ mặt đờ đẫn nghĩ, khó trách tổ tiên dặn dò con cháu phải cẩn thận. Mệt cô còn tưởng mình che giấu rất tốt, hành động cực kỳ cơ trí, nhưng hóa ra đã sớm trăm ngàn sơ hở, lộ tẩy đến mức người khác còn cảm thấy kỳ quái.

Lần trước ăn sủi cảo cùng với cơm cũng như thế, sau khi ăn sủi cảo, món súp sủi cảo còn lại rất ngon. Nếu trộn cơm và nước canh lại với nhau, không cần bất kỳ món ăn phụ nào khác cũng có thể có một bữa ăn ngon. Cô luôn làm như vậy nhưng lại không nghĩ tới ở trong mắt người khác lại là một tổ hợp kỳ quái.

Càng nghĩ, Thụy Tuyết càng không khỏi phân tâm.

"Sao vậy?" Nhìn thấy chủ quán rõ ràng mất tập trung, động tác trên tay cũng ngừng lại, Tô Tú có chút không hiểu.

Thụy Tuyết lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Công thức độc quyền, bí mật thương mại."

Tô Tú chợt bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách người ta chọn khởi nghiệp, thì ra là có công thức độc quyền.

Rất nhanh, năm hộp sủi cảo đã được Thụy Tuyết đặc biệt gói ghém trong túi nhựa.

Tô Tú che miệng cười khúc khích: "Hiện tại không lưu hành xách như vậy. Trên mạng có bán những chiếc túi đựng đồ, chúng được chia thành từng gói nhỏ, chỉ cần xé ra là có thể sử dụng, rất tiện lợi."

Thụy Tuyết: ". . ."

#Cô chịu trách nhiệm làm ra những món ăn ngon, khách hàng có trách nhiệm dạy cô cách làm cho doanh nghiệp ngày càng lớn mạnh hơn#

“Đi đây." Sau khi lấy hộp đồ ăn và gia vị, Tô Tú chào hỏi rồi vui vẻ rời đi.

Trước khi đi, cô ấy còn xin số điện thoại của Thụy Tuyết, nói cô ấy là fan trung thành của sủi cảo tôm. Từ giờ trở đi, dù Thụy Tuyết có mở quán ở đâu cũng sẽ đến ghé thăm.

Thụy Tuyết đứng ở quầy hàng, khổ sở gãi gãi da đầu: "Sao mình lại cảm thấy dù làm bất cứ chuyện gì cũng có vẻ kỳ quái nhỉ. . ." Dường như không có cách nào che giấu sự thật là có không gian.

Nhưng mà, không có cách chữa khỏi bệnh ung thư.

Thở dài, Thụy Tuyết quyết định gác lại những rắc rối phía sau. Hiện tại chỉ có một điều quan trọng nhất, đó là kiếm tiền.

"Năm bát đều bị mua đi rồi, mình có nên về nhà làm thêm ít sủi cảo để bán lấy tiền lãi?" Thụy Tuyết rơi vào trầm tư.

. . .

Bên kia Tô Tú vui vẻ bưng hộp đồ ăn trở về công ty, vừa vào cửa liền nói: "Báo cáo quản lý, chỉ có năm bát sủi cảo nhân tôm." Nhưng mà, bao gồm cả người quản lý, bộ phận của họ có sáu nhân viên.

Vào thời khắc mấu chốt, người quản lý biểu hiện rất có phong độ: "Mọi người ăn đi, tôi sẽ gọi món khác."

"Được ạ!" Mọi người reo hò, dừng việc đang làm bắt đầu nghỉ ngơi.

Khi sủi cảo được đưa vào miệng, "ồ", "oa", "ừm", những âm thanh ngạc nhiên và nghi ngờ không ngừng vang lên. Mọi người đều mở to mắt, kinh ngạc nhìn chiếc sủi cảo đang cắn dở.

"Ha ha, ngon không?" Tô Tú cười đắc ý nói, vui vẻ đưa sủi cảo tôm vào miệng, chậm rãi nhai.

Thật là sảng khoái! Tô Tú vừa ăn vừa không khỏi nghĩ thầm.

Có tiếng nhai nuốt vang lên, mọi người không thèm nói chuyện mà ngấu nghiến như hổ đói.

Trong văn phòng, người duy nhất tỏ ra bối rối chính là quản lý. Anh ấy nhìn cấp dưới của mình như thể đầu thai thành ma đói, không khỏi nghi ngờ nhân sinh: “Chỉ là sủi cảo mà thôi, có ngon như vậy không?”

"Siêu ngon!"

"Hương vị của nó rất tuyệt!"

"Đây tuyệt đối không phải sủi cảo bình thường!"

Mọi người dành thời gian để trả lời.

"Ai cho tôi nếm thử một chút." Quản lý không tin, muốn tự mình nếm thử.

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả đều yên tĩnh, ai cũng không muốn đem đồ ăn đến miệng chia ra.

Đợi một lúc vẫn không có ai nói gì, người quản lý cười tức giận nói: "Chỉ nếm thử một miếng mà thôi, đến nỗi không ai quan tâm sao?"

Lúc này, một đồng nghiệp nam hiên ngang lẫm liệt bước tới nói: “Anh có thể ăn đồ ăn của em.” Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.

Những người khác nhìn nam đồng nghiệp này với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng, không hẹn mà cùng hò hét trong lòng, anh hùng!

Khóe miệng của người quản lý co giật. Đột nhiên không muốn giúp đỡ những nhân viên này nữa, làm sao bây giờ? Một đám không đổi nghề thành diễn viên, đúng là tổn thất lớn của ngành giải trí.

Anh ấy cúi đầu miễn cưỡng cắn một miếng sủi cảo. Lúc đầu anh ấy có vẻ không quan tâm, nhưng sau khi cắn vào sủi cảo . . .

Quản lý: "!!!" Canh tràn ngập, tôm tươi mềm, ngon đến muốn nuốt cả đầu lưỡi!

"Không lừa anh đúng không?" Có người vui vẻ nói.

"Cảm ơn quản lý mời khách." Có người từ đáy lòng bày tỏ lòng biết ơn.

“Về sau trà chiều cứ chọn cái này là được.” Có người nhân cơ hội đề nghị.

Vẻ mặt của người quản lý không chút thay đổi, như thể anh ấy chưa nghe thấy gì.

#Rõ ràng là anh ấy mời nhưng lại không được ăn sủi cảo#

#Sủi cảo ngon như vậy, anh ấy vì cái gì phải tỏ ra hào phóng phong độ#

#Tất cả mọi người đều được ăn, duy nhất anh ấy bị đói bụng#

Càng nghĩ về điều đó, khuôn mặt quản lý càng trở nên tối tăm.

Mọi người tinh tường nhận ra tâm trạng lão đại đang không tốt, mọi người cúi đầu uống canh, giả vờ như không có việc gì.

Người quản lý mặt đen như đáy nồi, khó chịu bỏ đi.

Kết quả là, quản lý vừa rời đi, những người khác lập tức trầm giọng nghị luận.

"Lão đại chắc là hối hận rồi đi?"

"Chúng mình được ăn nhưng anh ấy lại không có, tâm trạng nhất định sẽ không tốt."

"A Tú, sao cậu không mua sáu bát? Mỗi người một bát là vừa rồi."

Tô Tú bất đắc dĩ nói: “Mình cũng muốn mua sáu bát, nhưng bà chủ người ta chỉ có năm bát thôi. Cửa hàng mới mở nên không có nhiều người đến thăm, chuẩn bị nhiều hơn lại không bán hết được."

"Đồ ăn ngon như vậy lại không có người tới thưởng thức? Quả thực không hợp lý chút nào." Có người cảm khái nói.

Một người cẩn thận liếc nhìn phòng làm việc của quản lý, sờ cằm nói: “Lão đại tâm tình không tốt, tất cả mọi người sẽ phải chịu thiệt.”

Bên cạnh có người trêu ghẹo: “Không bằng đưa phần của cậu chia cho lão đại, tránh cho anh ấy nổi trận lôi đình?”

Người lên tiếng lúc đầu không khỏi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Tôi không xuống địa ngục thì ai xuống? Mọi thứ đều là sự khảo nghiệm của Chúa!"

Tô Tú suy nghĩ một chút, nhanh chóng ăn xong sủi cảo nói: "Mình sẽ nghĩ cách" rồi dứt khoát rời đi.

Mọi người nhìn bóng lưng Tô Tú lùi xa, sửng sốt: "Cậu ấy có biện pháp gì?"

Khi mở điện thoại ra, Tô Tú cảm thấy mình thật thông minh! Tại sao cô lại nghĩ đến việc xin số điện thoại của chủ quán chứ.

Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối.

Tô Tú không hề do dự mà đi thẳng vào vấn đề, hy vọng chủ quán làm thêm một phần sủi cảo nữa.

"Đã làm xong? Lại có thêm năm phần nữa?" Tô Tú vui mừng khôn xiết, vừa chạy vừa hét lên: "Chờ tôi, tôi qua ngay đây!!"

. . .

Tô Tú đi hai chuyến, thành công lấy được sáu bát sủi cảo.

Sáu bát sủi cảo là 240 tệ! Thụy Tuyết vui vẻ đếm tiền, cảm thấy thời gian trả được tiền thuê nhà không còn xa.

Đúng lúc này, con mèo đó lại xuất hiện trong tầm mắt của cô, khóe miệng Thụy Tuyết co giật, cô lựa chọn không để ý đến nó.

Con mèo đen trắng chậm rãi đi đến gần Thụy Tuyết. Đột nhiên, nó giẫm phải một viên sỏi cạnh quầy hàng của Thụy Tuyết rồi ngã xuống ngay lập tức. Nó nhìn chằm chằm vào Thụy Tuyết với đôi mắt trong veo, như muốn nói phải ăn sủi cảo tôm mới đứng lên.

Thụy Tuyết ôm trán, cố gắng giải thích với con mèo đang nằm trên mặt đất: "Mày không thể thấy tao tính tình tốt mà cứ nhìn chằm chằm rồi hãm hại tao được! Đổi mục tiêu khác đi được không?"

Lúc trước sủi cảo tôm của cô không bán được, một mình cũng ăn không hết nên đành phải cho mèo ăn. Hiện tại có thể bán ra tiền, cô có chút luyến tiếc, tiền thuê nhà còn chưa thu hồi lại được!

Hơn nữa, con mèo này nghiện ăn uống, nghiễm nhiên còn đem cô trở thành tiêu tiền như rác, mỗi ngày đều đến theo dõi cô. Thụy Tuyết cảm thấy những thói quen xấu không thể được dung thứ.

Con mèo đen trắng tỏ vẻ chán ghét, kiêu ngạo quay đầu sang một bên như muốn nói nó không ăn thứ rác rưởi đó!

Thụy Tuyết: ". . ."

Người ta đã cho mày ăn miễn phí rồi, đừng kén chọn có được không?

Con mèo đen trắng nằm trên mặt đất không đứng dậy, liên tục nằm đó thăm dò.

"Thật ra hôm nay buôn bán thuận lợi, sủi cảo đã sớm bán hết rồi." Thụy Tuyết đổi lý do khác.

Đôi tai của con mèo đen trắng khẽ cử động, mũi nó nhẹ nhàng ngửi ngửi, ánh mắt bỗng trở nên cực kỳ khinh thường. Con người ngu ngốc lại muốn lừa gạt mèo!

Trên mặt Thụy Tuyết không có biểu cảm gì, trong lòng nói con mèo này sợ là đã thành tinh.

Cẩn thận ngẫm lại, một con mèo nhỏ như vậy lại không muốn uống sữa mà ngày ngày nghĩ đến việc ăn thịt, thế nào cũng thấy rất kỳ quái.

"Meo!" Thấy Thụy Tuyết thờ ơ, mèo đen trắng uy nghiêm trang trọng (với âm thanh còn đang uống sữa) ra hiệu cho cô không được thất thần, nhanh chóng dọn sủi cảo ra.

Kể từ khi ăn sủi cảo của cô, hàng ngày nó đều tập trung vào bữa tối thay vì nghĩ đến đồ ăn khác. Làm sao nó có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy!

“Cho mày một phần sủi cảo tôm cũng được, trả tiền trước đi.” Thụy Tuyết đưa tay ra.

Miệng của con mèo đen trắng há hốc, nó chưa bao giờ nhìn thấy một con người điên rồ như vậy, thậm chí còn đòi tiền con mèo!

"Meo!" Mèo đen trắng nổi giận, cô có biết đây là địa bàn của ai không? Ở nơi này mở quầy hàng thì không phải trả phí bảo vệ sao? Nó qua đây khảo sát thị trường, thuận tiện ăn bữa tối, rõ ràng hợp tình hợp lý!

#Nghèo đói khiến người ta phát điên#

Thụy Tuyết thờ ơ, quả quyết nói: "Không trả tiền mày sẽ không có sủi cảo tôm ăn."

Mèo đen trắng không nói gì, nhìn chằm chằm vào Thụy Tuyết một lúc lâu, vẫy đuôi rồi im lặng rời đi.

"Cuối cùng cũng đi rồi." Thụy Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bỏ lại chuyện này sau đầu.