Chương 6: Khởi sắc 3

Dì Vương không nói gì, trong tiềm thức bà ấy cảm thấy chủ quán đang lừa mình.

Thụy Tuyết cũng không để ý, để bà ấy đứng bên cạnh rồi bắt đầu bày biện quầy hàng.

“Hai mươi tệ một bát vẫn bán chứ?” Dì Vương thăm dò hỏi, ôm lấy tia hy vọng cuối cùng.

Thụy Tuyết mỉm cười, trả lời không chút do dự: "Con mỗi ngày đều có thể bán hết hàng, không cần hoạt động khuyến mại."

Dì Vương sắc mặt sa sầm, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bốn mươi tệ quá đắt, bà ấy không nỡ bỏ tiền ra mua một bát.

Đúng lúc này, Tô Tú vội vàng chạy tới, đập hai trăm tệ lên bàn, lớn tiếng nói: "Bà chủ, cho năm bát!"

"Mỗi người mỗi ngày. . ."

"Biết quy tắc." Tô Tú cười nói: "Tôi chỉ ăn hai bát, còn lại ba bát mang cho người khác, một bát dùng làm trà chiều, một bát dùng bữa tối, hai bát là vừa đủ."

"Được." Thụy Tuyết bắt đầu đóng gói.

"Bà chủ, ở đây chỉ có sủi cảo tôm thôi sao? Không có những món khác?" Trong khi chờ đợi, Tô Tú bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó." Thụy Tuyết thành thật trả lời. Cô mới bắt đầu làm quầy hàng được vài ngày, chưa nghĩ đến việc phải làm gì tiếp theo. Cô chỉ mong nhanh chóng thu về được tiền thuê nhà, tháng sau không đến mức lưu lạc đầu đường.

"Nếu không làm thêm tôm hùm đất đi? Ngày 5-9 là mùa của tôm!" Miệng Tô Tú ứa nước miếng khi nghĩ đến tôm hùm đất cay: "Tôi cảm thấy nếu cô làm thêm món tôm hùm đất sẽ đặc biệt ngon!"

Tôm hùm đất? Nhưng thật ra có thể cân nhắc. Thụy Tuyết nghĩ ngợi rồi thuận tiện nhắc nhở: "Ăn ngon thì ngon nhưng giá chắc chắn sẽ không rẻ."

Tô Tú vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi biết, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần." Đồ ăn ngon như vậy, giá cả lại đắt, không có tài chính thật sự không mua được.

Bình thường cô ấy thích dùng tiền lương của mình để mua mỹ phẩm, nhưng bây giờ . . . Tô Tú sờ lên khuôn mặt chỉ phủ đầy nước và kem của mình, cảm thấy miễn cưỡng cũng có thể gặp người khác, chẳng phải là cô ấy cũng không trang điểm sao?

“Đã đóng gói xong rồi, của cô.” Thụy Tuyết cho năm hộp cơm trưa vào túi nhựa rồi đưa cho Tô Tú.

“Chờ sản phẩm mới của cô!” Để lại một câu, Tô Tú chân dài bước đi.

Dì Vương sửng sốt, thế mà thật sự có người mua sủi cảo tôm với giá bốn mươi tệ, một lượt mua năm bát? Bà ấy không nằm mơ đúng không?

"Đây là khách hàng mới, cô ấy là người rất tốt, thường xuyên tới đây ủng hộ con." Thụy Tuyết mỉm cười nói với dì Vương.

Dì Vương vừa mở miệng định nói thì đột nhiên có một thanh niên chạy tới: "Nhường một chút, nhường một chút."

Dì Vương không muốn cản trở việc làm ăn của người ta nên thuận thế tránh đường.

"Ôi cô gái, cô đến bày hàng rồi sao! Tôi đợi cô rất lâu, còn tưởng cô sẽ không tới!" Người đến không ai khác chính là Vương Hằng.

"Năm giờ chiều tôi mới bắt đầu bán, làm sao vậy?" Thụy Tuyết thắc mắc.

"Cho tôi mười bát sủi cảo!" Vương Hằng vừa nói vừa bắt đầu trả tiền.

“Nhưng chỉ còn lại có năm bát . . .” Vẻ mặt Thụy Tuyết vô tội.

Vương Hằng đứng như gỗ.

"Hơn nữa, trước mặt anh còn có một khách hàng." Thụy Tuyết chỉ vào dì Vương.

Vẻ mặt Vương Hằng ngơ ngác nghĩ, nói cách khác, anh ấy có thể ngay cả năm bát cũng không mua được?

Đúng lúc này, dì Vương chủ động lùi lại hai bước, nói: "Tôi không mua, cậu muốn thì cầm đi."

Đồng thời trong lòng cười lạnh, cho rằng tìm hai người đến diễn trò là có thể thu hút khách hàng đổ xô đi ăn sao? Cho xin đi, thủ thuật này đã có từ lâu rồi.

Đúng vậy, dì Vương hoàn toàn không tin, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi cô đã có thể tích lũy được những người hâm mộ cuồng nhiệt ở một quán ven đường! Còn ra tay rất hào phóng, cư xử như một người giàu có.

Tuy nhiên, ngoài mặt bà ấy không vạch trần, chỉ nói: “Tôi thấy nó hơi đắt nên không mua.” Nói xong bà ấy quay người rời đi, nhưng mà động tác cước bộ rất thong thả, như thể đang đợi chủ quán gọi mình lại.

Nhưng mà lúc này, một giọng nam vui vẻ vang lên: “Nếu bà ấy không mua, năm bát còn lại bán cho tôi hết có được không?”

"Được rồi, vậy tôi bán hết cho anh." Thụy Tuyết sảng khoái đồng ý.

Dì Vương sửng sốt, sao cậu ta lại mua hết số sủi cảo còn lại? Chẳng lẽ không phải chủ quán nên giữ bà ấy lại, nói là xem chỗ quen biết, đồng ý để cho bà ấy giá 20 tệ một bát sao?

Khi dì Vương đang ngây người, Vương Hằng nhịn không được nói với chủ quán: "Bà chủ, cô làm thêm sủi cảo bán đi! Số lượng ít như vậy, căn bản không đủ ăn!" Một mình anh ấy cũng có thể lấy toàn bộ.

Thụy Tuyết an ủi nói: "Bắt đầu từ ngày mai số lượng sẽ tăng lên, yên tâm đi."

Vương Hằng lúc này mới hài lòng mỉm cười: "Bà chủ, sủi cảo của cô thật sự rất ngon! Bình thường bố mẹ tôi đối với đồ ăn không có chấp niệm gì, luôn nói mua đồ ăn chỉ phí tiền. Hôm qua tôi mua sủi cảo về chia cho mỗi người một phần. Cô đoán sẽ thế nào? Bọn họ lại còn nói chút tiền nên tiêu thì phải tiêu, không nếm được đồ ngon thì thật đáng tiếc!”

Thụy Tuyết bật cười, sau khi suy nghĩ, nói: "Nếu tất cả sủi cảo anh đều đã mua hết, số nước canh còn lại tôi cho anh luôn."

"Được!" Vương Hằng đồng ý, một lát sau anh ấy cầm túi nhựa vui vẻ rời đi.

Vì vậy, chỉ mới mở quán chưa đến mười năm phút, Thụy Tuyết đã có thể thu dọn đồ về nhà . . .

Dì Vương vô cùng sốc, vẻ mặt hoảng hốt, bàng hoàng rời đi.

Thụy Tuyết thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhưng mà . . .

“Meo.” Con mèo nào đó quang minh chính đại chào cô, giọng nói rất nhẹ nhàng dễ thương.

Thụy Tuyết mặt không biểu tình nhìn nó: "Sao mày lại tới đây? Không sợ bị nấu chín sao?"

"Meo meo meo." Con mèo đen trắng ngẩng đầu lên, chóp đuôi hơi lắc lư, hai mắt sáng lên. Sợ cái gì? Không phải cô không ăn thịt mèo sao ~

Thụy Tuyết không hiểu được ngôn ngữ của mèo nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của con mèo là có thể biết được con mèo này dũng cảm đến mức nào!

Cô sắc mặt lạnh lùng nghĩ, sớm muộn gì có một ngày tao sẽ cho mày thành ngoại lệ, nếm thử món lẩu mèo!

Con mèo đen trắng ngoan ngoãn ngồi xuống, bộ dáng đang đợi bữa ăn.

Thụy Tuyết lạnh lùng nói: "Trả tiền trước, không có tiền thì không có đồ ăn."

Con mèo đen trắng kêu lên, giọng ai oán lạnh lẽo, nhìn Thụy Tuyết bằng ánh mắt lên án. Cô đã thay đổi rồi, trước kia cô không như thế này!

Thụy Tuyết: ". . ."

Tối qua thời điểm về nhà con mèo này chắc bị đập vào đầu rồi, cô rõ ràng là mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối!

"Sủi cảo tôm đều đã bán hết, mày cản đường cũng vô dụng." Thụy Tuyết tiếp tục nói.

Con mèo đen trắng hoàn toàn không tin, khinh thường nhìn Thụy Tuyết, lại muốn lừa mèo! Mèo rất thông minh, sẽ không mắc mưu!

"Là thật." Thụy Tuyết mở nắp thùng cho nó xem.

Mèo đen trắng tiến tới nhìn một cái, lập tức sững sờ. Đừng nói sủi cảo tôm, ngay cả nước súp cũng không để lại cho mèo!

Mèo đen trắng đau lòng muốn chết, lã chã chực khóc.

Trong lúc nó còn đang ngơ ngác, Thụy Tuyết nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Sau khi chắc chắn mình đã đi xa, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Con mèo đen trắng không hề có ý định đuổi theo, nó ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô như không còn hy vọng sống sót.

Thụy Tuyết cảm thấy mình vẫn khá an toàn. Con mèo này rõ ràng đã thành tinh từ lâu, không có người chăm sóc, có thể thấy cái gọi là cơ quan siêu nhiên trong lời dạy của tổ tiên không hề tồn tại.

Dì Vương vừa về đến nhà, con gái ngay lập tức hỏi: "Thế nào? Mẹ có mua được không?"

Dì Vương chậm rãi di chuyển, phản ứng trì độn: "Có hàng nhưng mẹ không mua. Chủ quán giống như nhờ người giúp đỡ, lại giống như không có."

"Mẹ đang nói cái gì thế?" Vương Xảo Xảo vẻ mặt khó hiểu.

Dì Vương kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, nhờ con gái phân tích giúp.

Vương Xảo Xảo vẻ mặt đờ đẫn nói: "Nói cách khác, mẹ là người đầu tiên đến, nhưng lại ngại giá cao không mua. Sau đó hai vị khách liên tiếp đến, sủi cảo lập tức bán hết."

“Mẹ không nghĩ đó là khách hàng, là do chủ quán nhờ vả.” Dì Vương nghiêm túc nói.

Vương Xảo Xảo không khỏi ôm trán. Liên tục tăng ca mấy ngày, cô ấy cảm thấy cơ thể kiệt sức, chỉ muốn ăn sủi cảo tôm để cải thiện bữa ăn nhưng mẹ cô ấy lại từ chối mua! Cô ấy cảm thấy mình không phải là con ruột . . .

"Mẹ dựa và cái gì nói người ta không phải khách hàng mà là được nhờ?" Vương Xảo Xảo rất khó hiểu, sủi cảo tôm ngon như vậy, có nhiều khách cũng là chuyện bình thường.

Không có cách nào, dì Vương nói thật: “Một bát sủi cảo tôm giá 40 tệ, kẻ nào lại coi tiền như rác mà đi mua? Lúc trước mẹ mua vì chủ quán bán giảm giá một nửa, giá cả sau khi giảm thích hợp nên mẹ mới mua một bát."

“Bốn mươi tệ?” Vương Xảo Xảo ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe nói về giá của sủi cảo tôm, lúc trước cũng không hỏi kỹ.

“Con cũng cảm thấy kỳ quái đúng không?” Dì Vương ý đồ tìm lực lượng liên minh.

Suy nghĩ một lúc, Vương Xảo Xảo lắc đầu nói: "Đắt cũng phải, đồ ăn họ làm thực sự rất ngon."

Dì Vương nghẹn ngào.

Vương Xảo Xảo tiếp tục nói: “Gạo siêu thị cũng giảm giá một nửa trong thời gian khuyến mãi, nhưng sau khi khuyến mãi, giá ban đầu được khôi phục, mẹ sẽ không mua sao? Nếu được giảm giá thì đó là được lợi, không có giảm giá thì mua với giá gốc.”

"Nếu mẹ không chịu trả tiền thì con sẽ trả. Con đã nhớ thương mấy ngày rồi, chỉ muốn ăn một bát sủi cảo tôm thôi, chắc không quá phận đi? Bây giờ ở trên phố tùy tiện tìm khách sạn nào đó ăn cơm cũng phải từ hai đến ba trăm, đủ cho con ăn được mấy bát sủi cảo tôm!”

"Hơn nữa, con làm việc vất vả không phải là vì kiếm nhiều tiền hơn sao, mua đồ ăn ngon thì có sao? Bây giờ cuối cùng con cũng có thứ con muốn ăn, vậy cứ mua thôi, lựa chọn kỹ lưỡng để làm gì!"

Do dự một lát, Vương Xảo Xảo không khỏi đổi ý: "Quên đi, mẹ cho con địa chỉ con tự mình mua." Cô vô cùng sợ mẹ lại làm hỏng việc.

Dì Vương ngơ ngác nhìn xung quanh, không phải chỉ là một bát sủi cảo tôm thôi sao?

. . .

Đi trên đường, Vương Hằng trong lòng suy nghĩ rất đẹp. Tổng cộng có năm bát sủi cảo, nhà có ba người nên hai người có thể chia hai bát. Bố anh ấy từ trước đến nay không thích ăn sủi cảo nên tùy tiện để cho ông một bát là được rồi.

Lần trước ăn nhanh quá, lần này phải tinh tế nhấm nháp mới được. Nếu mẹ anh ăn uống không tốt, chỉ có thể ăn được một bát, anh ấy nguyện ý hỗ trợ giải quyết bát còn lại!

Nhưng vừa về đến nhà, Vương Hằng liền hoàn toàn ngơ ngác. Dì bảy, dì tám và mấy đứa nhỏ tụ tập ở nhà mình làm gì vậy?

Bố Vương khoe khoang với người thân: “Sủi cảo ngon nhưng hơi đắt. Nhưng không sao, thôn của chúng ta đã bị phá và dời đi nơi khác rồi! Hãy học hỏi người khác mua thứ gì đó ngon mà ăn.”

Vương Hằng đổ mồ hôi dữ dội, bố, cái này cùng với cái đã hứa đâu có giống nhau! Nhiều người như vậy!

"Này, A Hằng đã trở lại." Không biết là ai nói, mọi người đều nhìn về phía Vương Hằng.

Nụ cười Vương Hằng so với khóc còn xấu hơn: "Bố, người ta chỉ còn lại năm bát sủi cảo, con đều mua hết về rồi . . ." Bất quá, ở đây nhiều người như vậy, căn bản không đủ để chia sẻ!

Bố Vương rất tức giận: “Việc nhỏ như vậy mà con cũng không xử lý được, thật vô dụng!”

Vương Hằng điên cuồng trợn mắt, anh ấyvô dụng sao? Bố à, ai là người phát hiện ra đồ ăn ngon, bố còn nhớ không?

Cuối cùng, năm mươi cái sủi cảo được chia cho mọi người, mỗi người được ba hoặc bốn cái.

"Oa!"

"Ơ?"

"Sao có thể như thế?"

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu ngạc nhiên.

Vương Hằng tìm một góc, đang định thưởng thức đồ ăn thì nhìn thấy mấy mầm đậu nhỏ chạy tới, mυ"ŧ ngón tay, vẻ mặt thèm thuồng.

“Cái gì vậy?” Vương Hằng bảo vệ bát, cảnh giác nhìn chung quanh. Nhưng trên thực tế, anh ấy đã bị quân địch bao vây, không có đường trốn thoát.

“Ăn xong rồi . . .” Đậu nhỏ nhìn chằm chằm sủi cảo trong bát Vương Hằng, không chịu rời mắt.

Vương Hằng bật khóc, ăn xong phần của mình lại đến cướp phần của anh ấy sao? Làm sao con của người thân lại có thể nghịch ngợm như vậy!